Tuế Tuế Niên Niên Đều Là Nàng - Chương 1
1
Ngày thái tử đại hôn, Đông cung canh phòng nghiêm ngặt.
Ta cùng Tiêu Cảnh Lan vừa định nâng chén rượu hợp cẩn trước mặt lên.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Thống lĩnh cấm vệ quân cầm một cuộn thánh chỉ màu vàng tươi đạp cửa xông vào.
Đợi hắn đọc xong thánh chỉ, liền phất tay ra lệnh cho cấm vệ quân phía sau bắt giữ Tiêu Cảnh Lan.
Chiếc quạt tròn trong tay ta “Bịch.” một tiếng rơi xuống đất.
Ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Cảnh Lan.
Tiêu Cảnh Lan không phải là thái tử thật.
Ngay hôm nay, thái tử thật đã được tìm thấy.
Ta vào cung cầu kiến hoàng đế ngay trong đêm.
Vị đế vương ngồi trên cao lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, thở dài nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm:
“Nguyên Hi yên tâm, bất kể thái tử là ai, thái tử phi chỉ có thể là con.”
Ta vội vàng lắc đầu: “Thần nữ không cầu xin vị trí thái tử phi, nếu như…”
“Không cần nói nữa.” Hoàng đế mặt đanh lại, cắt ngang lời ta: “Tiễn thái tử phi ra khỏi cung.”
Loạng choạng bước ra khỏi cửa điện, bên cạnh hành lang có một bóng người như ma quỷ gọi ta lại:
“Ngươi chính là Giang Nguyên Hi? Ta… thái tử phi của Cô?”
Người đó mặt mày có bảy tám phần giống hoàng đế, chỉ có điều khóe mắt hơi cong lên, trông có vẻ hơi tầm thường.
Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại nói: “Cũng chỉ có như thế.”
Ta lo lắng cho sự an nguy của Tiêu Cảnh Lan, không để ý đến lời hắn nói, hành lễ rồi vội vàng lui xuống.
Không ngờ vài ngày sau thái tử lại chủ động đến tìm ta.
Hắn cười một cách khó hiểu, dẫn ta vào ngục.
2
Tiêu Cảnh Lan bị đóng đinh chặt trên giá treo cổ, mặt tái nhợt.
Một sợi xích to hơn cổ tay xuyên qua xương bả vai của hắn, máu từ trên giá treo nhỏ xuống từng giọt, thấm vào mặt đất, nhuộm đỏ một vùng.
Ta nhìn Tiêu Cảnh Lan đã không còn hình người, đau đớn dâng lên từng cơn, ngã ngồi xuống đất.
“Thái tử phi có thích món quà lớn mà Cô chuẩn bị cho nàng không?
“Nếu không phải mẫu hậu và phụ hoàng giận dỗi, đem Cô và đứa trẻ bị bỏ rơi nơi dân gian đổi cho nhau thì tên tiện dân này đâu có được hai mươi năm vinh hoa phú quý của Cô.”
Thái tử túm lấy gáy ta kéo đến trước mặt Tiêu Cảnh Lan, tự tay lấy một miếng sắt nung đỏ, ấn mạnh vào vết thương của Tiêu Cảnh Lan.
“Xèo.” một tiếng, mùi thịt cháy khét lan tỏa trong không khí.
“Đừng… cầu xin ngài… đừng…”
Ta dùng sức giãy khỏi sự kìm kẹp, xông đến trước mặt Tiêu Cảnh Lan muốn bảo vệ hắn.
Nhưng bị thái tử túm tóc kéo ra khỏi ngục, giọng nói lạnh lẽo vang bên tai ta:
“Cô mới là thái tử, Cô muốn hắn chết thì hắn phải chết.”
Một thái giám dẫn theo một cô nương mặc váy màu vàng nhạt đứng đợi bên ngoài.
Ta biết, đó là thanh mai của thái tử.
Khi thái tử lưu lạc nơi dân gian may mắn được gia đình nàng ta chăm sóc chu đáo.
Hoàng đế chê nàng xuất thân quá thấp, mãi không chịu đồng ý cho nàng gả vào Đông cung.
Nàng ta nhào vào lòng thái tử gọi hắn là “Huệ ca ca.”
Bệ hạ đã ban tên cho thái tử là Tiêu Lâm.
Cả cung điện, chỉ có nàng vẫn gọi thái tử bằng tên cũ.
Thái tử cúi đầu hôn lên trán nàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta.
Giống như một con rắn độc luôn sẵn sàng cắn người.
Vài ngày sau, Tiêu Cảnh Lan bị lăng trì xử tử.
Nghe tin này, ta tối sầm mặt mũi, ngã khỏi ghế.
3
“Tiêu Cảnh Lan…”
Bóng tối hòa lẫn với mùi máu tanh như những dây leo điên cuồng phát triển, khiến ta khó thở.
“Tiểu thư, tiểu thư tỉnh lại đi.”
Một đôi tay hơi lạnh chạm vào mặt ta.
Ta nắm lấy đôi tay đó, bật dậy, nhìn căn phòng quen thuộc.
Còn có nha hoàn Vân Hương khẽ lẩm bẩm:
“Tiểu thư lại gặp ác mộng rồi sao?”
Năm ngày trước, ta đã được tái sinh.
Tái sinh vào một tháng trước khi ta sắp thành hôn với Tiêu Cảnh Lan.
Lúc này, thái tử thật vẫn chưa được tìm thấy.
Ta đã dành chút thời gian để xác nhận rằng mình thực sự đã được tái sinh.
Những chuyện kiếp trước như cơn ác mộng, cứ đến đêm lại ùa về.
Ta nhớ, ngày ta chết, Kinh thành hẳn đã có tuyết rơi.
Trời rất lạnh nhưng ta đã không còn cảm thấy gì nữa.
Ta đã dùng cây trâm Tiêu Cảnh Lan tặng để đâm thủng cổ họng.
Rồi ngã gục dưới gốc mai ở Đông cung.
Cây mai trắng đó, có lẽ lần đầu tiên nở hoa màu đỏ.
Thấy ta thất thần, Vân Hương lại gọi ta một tiếng.
Ta mới hoàn hồn.
Rút từ trong hộp trang điểm ra vài tờ ngân phiếu đưa cho nàng:
“Ngươi đi mua giúp ta ít thuốc độc, loại mạnh nhất, tốt nhất là có thể bịt kín cổ họng bằng máu. Làm việc này một cách bí mật, nhớ đừng để ai phát hiện.”
4
Vân Hương gật đầu, cầm ngân phiếu đi ra ngoài.
Nàng chưa bao giờ hỏi nhiều, ta nói gì nàng cũng nghe.
Kiếp trước như vậy, kiếp này cũng vậy.
Nhưng chính vì như thế. Vì liều mạng bảo vệ ta, nàng đã bị Triệu Diễm Tuyết cắt lưỡi, ném vào lầu xanh, ban thưởng cho những kẻ ăn xin bẩn thỉu.
Ta quỳ trước mặt Tiêu Lâm cầu xin rất lâu rất lâu, hắn mới trả Vân Hương lại cho ta.
Nhưng Vân Hương mà hắn trả lại cho ta, chỉ còn lại một nắm xương trắng.
Mãi đến trước khi ta chết, Triệu Diễm Tuyết mới nói cho ta biết.
Món canh ta uống hàng ngày đều được nấu bằng thịt của Vân Hương.
Nghĩ đến đây, ta vịn vào góc bàn nôn thốc nôn tháo.
Tiêu Lâm, Triệu Diễm Tuyết, còn có…
Kẻ đẩy ta vào vực sâu, người ngồi ở vị trí cao cao tại thượng kia.
Ta đã được tái sinh thì sẽ không để những chuyện kiếp trước xảy ra thêm lần nào nữa.
Vân Hương nhanh chóng trở về.
Cánh cửa mở ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào.
Ta vô thức giơ tay che mắt.
Có lẽ kiếp trước bị mù quá lâu, ta vẫn chưa thích nghi được với ánh sáng của kiếp này.
Vân Hương đặt gói thuốc độc nàng mua về trước mặt ta:
“Tiểu thư, lão bản nói loại độc dược này lợi hại đến mức giết một người chỉ tốn một đồng, dù có đại la thần tiên đến cũng vô dụng.”
Ta nhìn gói thuốc độc to đùng, chìm vào suy tư.
Vân Hương vẫn chu đáo như vậy.
5
Phụ thân từ Thái học trở về.
Nói thái tử đã ba ngày liên tiếp cáo bệnh không đến.
Ta đang bưng chén trà sưởi ấm tay, hơi sửng sốt: “Có nói là bệnh gì không?”
“Hình như là bị cảm lạnh.”
Kiếp trước Tiêu Cảnh Lan không hề bị bệnh vào lúc này.
Chẳng lẽ vì ta được tái sinh nên quỹ đạo kiếp này và kiếp trước đã khác nhau?
Ta vội vàng đặt chén trà xuống, ra hiệu cho Vân Hương.
Vân Hương lập tức hiểu ý: “Tiểu thư, sách phơi ngoài sân vẫn chưa thu vào!”
Ta vỗ trán: “Xem trí nhớ của ta này.”
Phụ thân còn muốn nói thêm vài câu với ta, vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng ta đâu.
Ta trở về phòng, tìm ra gói thuốc độc mà Vân Hương mua về, cẩn thận bỏ vào trong tay áo.
Đêm dài lắm mộng, khó tránh khỏi phát sinh biến cố.
Ta muốn Tiêu Lâm và Triệu Diễm Tuyết từ hôm nay trở đi, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Thay một bộ thường phục, ta đi ra khỏi phủ từ cửa sau.
Đi vòng đến trước cửa tiệm bánh bao ở phía đông thành, từ xa đã thấy thái tử Tiêu Lâm kiếp trước ngang ngược vô độ giờ đang cúi đầu nhào bột.
Từng lồng bánh bao ra lò, hơi nóng bốc lên khắp nơi.
Tai ta ù đi, tay chân lạnh ngắt, vô thức lùi lại mấy bước.
Trước mắt hiện lên cảnh hắn đè ta xuống, ép ta phải xem cảnh hành hình, mặc cho ta khóc lóc van xin cũng vô ích.
Máu chảy theo khe đá lan ra khắp nơi, làm cho mắt ta đau đớn.
Sau đó Tiêu Lâm lại vì một câu “Thái tử phi chỉ có thể là Giang Nguyên Hi.” của hoàng đế mà cưỡng ép cưới ta.
Ngày đại hỉ, cả Đông cung đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết của ta.
Ta đã cầu xin hắn nhưng hắn không tha cho ta.
Vậy thì ta cũng sẽ không tha cho hắn.
6
Lúc này Tiêu Lâm còn chưa biết mình chính là thái tử đương triều.
Hắn chỉ là thẩm duệ bán bánh bao.
Cùng Triệu Diễm Tuyết bên cạnh giới thiệu các loại bánh bao cho bà lão thường đến mua.
Bà lão mua xong bánh bao, trước khi đi còn nói hai người họ là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Triệu Diễm Tuyết e thẹn quay mặt đi, khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười không giấu được.
Đúng vậy, họ là trời sinh một đôi.
Còn ta thì sao? Ta là viên đá vô duyên vô cớ chắn ngang giữa họ.
Kiếp trước Triệu Diễm Tuyết hận ta chiếm mất vị trí thái tử phi, cố ý chạy ra ngoại thành.
Khi Tiêu Lâm tìm về thì nói mình bị thương ở mắt, mắt đau, làm nũng muốn ta cũng phải chịu nỗi khổ này.
Tiêu Lâm liền móc mắt ta để dỗ dành nàng ta vui vẻ.
Sau đó còn nói với hoàng đế là do ta tự mình bất cẩn.
Ta phải bất cẩn thế nào mới có thể tự nhiên mất đi một đôi mắt?
Sau này ta không nhìn thấy gì nữa, Triệu Diễm Tuyết càng nghĩ ra nhiều cách để hành hạ ta hơn, chẳng hạn như đổ than nóng và bắt ta bắt.
Nếu ta bắt không đủ một nắm thì sẽ giết một người trong tộc của ta.
Ta cố sức lắc đầu, muốn đuổi hết những ký ức kiếp trước ra khỏi đầu.
Nhân lúc Tiêu Lâm và Triệu Diễm Tuyết không chú ý, ta nhấc váy lên, lặng lẽ đi về phía cửa sau tiệm bánh bao.
Chỉ cần hạ độc vào đồ ăn của họ.
Ta liền có thể bình an sống qua kiếp này.
Không ngờ lại đụng phải một bóng người quen thuộc.
Ta nhìn người đáng lẽ phải dưỡng bệnh ở Đông cung, lại nhìn thanh kiếm trong tay hắn.
Nhướng mày: “Sao thế? Cùng nhau?”