Tuế Tuế Lương Thần Niên Niên Hâm - Chương 7
31
Khi Lâm Dung Vi bị đuổi khỏi cung, Mạnh Lương Châu ngầm sắp xếp cho nàng ta một tòa phủ viện.
Trước ngày đại hôn hai ngày, ta mang người đến đưa Lâm Dung Vi đi, để lại lời nhắn cho Mạnh Lương Châu: “Nếu đã muốn thành hôn với ta, Chương Lam Hâm, từ nay đừng mong thấy mặt Lâm Dung Vi nữa. Ta và nàng ta, chỉ có thể chọn một.”
Mạnh Lương Châu đến Chương phủ tìm ta, tình cờ nghe cha ta nói chuyện cùng Triệu Đại tướng quân:
“Giờ biên cương vừa ổn định, không thể động đến Thái tử, bá quan và dân chúng đều đang dõi theo. Nói cho cùng, Chương gia cũng chỉ là thương gia, chỉ còn cách để Hâm Nhi chịu uất ức. Dù Thái tử không muốn cưới con bé, ta cũng đành chịu. Hoàng thượng vẫn còn đó, quốc khố cần bạc, ta cũng phải dốc lòng cung phụng.”
Mạnh Lương Châu nghe xong lập tức bỏ đi, không vào.
Trước ngày đại hôn một ngày, hắn đến tìm ta, đòi từ hôn. Ta biết, lời cha nói, hắn đã nghe lọt, và cũng tin vào điều đó.
Ta ngồi dưới cây thạch lựu trị giá vạn lượng, ngắm nhìn Mạnh Lương Châu đầy vẻ quyết tâm.
“Thái tử thật sự muốn từ hôn? Chỉ vì một nô tỳ?”
Hắn giận dữ nhìn ta: “Cô đã nói, nàng là nữ sử, có học thức, biết lễ nghi, không phải nô tỳ.”
“Ồ.”
Thấy ta không nói thêm gì mà chỉ chăm chú ăn lựu, Mạnh Lương Châu lại nói: “Cô nhất định sẽ bồi thường cho nàng, dù sao cũng có bao năm tình nghĩa lớn lên cùng nhau. Nàng muốn gì Cô đều chấp thuận.”
“Huống hồ, nàng cũng không thiệt thòi gì, danh phận Quận chúa vẫn còn đó. Với gia tài của Chương gia, người muốn cưới nàng đếm không xuể, cớ gì phải lo lắng?”
“Ồ.”
Lần này ta thậm chí còn không buồn ngước mắt lên nhìn hắn. Nhẫn nhịn hắn đến giờ đã là rộng lượng lắm rồi.
Mạnh Lương Châu nổi giận trước thái độ của ta: “Cô biết nàng buồn, nhưng nàng đối xử với Cô như vậy là vô lễ. Thôi đi, chỉ cần nàng giao Dung Vi ra đây, Cô sẽ bỏ qua mọi chuyện.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cười dịu dàng: “Người đâu, tiễn khách.”
32.
Tin Thái tử tự mình đến từ hôn nhanh chóng lan ra khắp nơi. Hoàng thượng nổi giận lôi đình.
“Đồ nghiệt tử! Đánh giặc không bằng đệ đệ, trị quốc không qua đệ đệ, chỉ được cái sinh sớm trước vài năm, ấy thế mà lớn lên bao nhiêu năm chỉ là phí hoài! Không hiểu lễ nghi, không phân biệt phải trái, chỉ vì một kẻ tiện tỳ mà muốn từ hôn với Lam Nhi!” Hoàng thượng giận dữ đập vỡ chuỗi Phật châu trong tay.
Mạnh Lương Châu lại chẳng bận tâm: “Nhi thần không có tình ý với Quận chúa, hà tất phải chôn vùi tuổi xuân của nàng.”
“Vậy Thái tử thích ai?” Quý phi hỏi.
“Lâm Dung Vi.” Mạnh Lương Châu đáp rõ ràng.
“Ồ, vừa hay, hôm qua thần thiếp định bẩm báo Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, nhưng lại bị lỡ. Nay Thái tử cũng có mặt, thần thiếp xin nói ở đây.” Quý phi ra hiệu, hai cung nữ dẫn Lâm Dung Vi bước vào.
Mạnh Lương Châu lập tức muốn chạy đến thì bị ngăn lại.
“Tiện nữ này tuy đã bị trục xuất khỏi cung, nhưng phạm tội khi ở trung cung, thần thiếp phụ trách lục cung, tự có quyền bắt giữ. Trước đây, khi nàng ta sảy thai, thần thiếp cảm thấy kỳ lạ, đã điều tra, phát hiện không hề có thai, chỉ hoãn nguyệt sự để lừa gạt Thái tử. Hoàng thượng không tin, có thể hỏi ngự y.” Quý phi trình chứng cứ của ngự y cho Hoàng thượng và Hoàng hậu xem.
Hoàng hậu nổi giận: “Vì chút danh lợi mà dám lừa gạt Thái tử.”
Quý phi lại nói: “Chẳng phải chỉ vì muốn danh lợi, một nữ tỳ mà dám trèo cao đến Thái tử, làm thông phòng đã là phúc phận lớn. Nàng ta còn đòi lừa gạt Thái tử để từ hôn với Lam Nhi, thật chẳng thể hiểu nổi. Thần thiếp cất công điều tra, phát hiện ra sự thật vô cùng kinh hãi.”
Quý phi vừa nói vừa ôm ngực làm bộ lo lắng: “Nữ nhân này chính là con gái của Lâm Giang, tham quan bị truy bắt mười năm trước. Không rõ bằng cách nào trà trộn vào cung, lại tìm cách thân cận Thái tử, gây hiềm khích giữa Thái tử và Chương gia. Xem ra, từ đầu nàng ta đã có ý định dùng Thái tử để ly gián Chương gia với Hoàng thượng, báo thù cho cha. Thái tử thông minh là thế, nhưng lại không nhận ra người trước mắt.”
Lâm Dung Vi biết mình bị lộ chuyện thân thế, đứng đờ người, không nói nên lời. Mạnh Lương Châu nghe đến đó, chỉ biết há miệng, cũng không nói nên lời.
Hoàng thượng tức giận đến cực điểm, ra lệnh đ//ánh chet Lâm Dung Vi, phế bỏ ngôi vị Thái tử của Mạnh Lương Châu, hủy hôn ước của hắn với ta, và phong ta làm Linh Dục Công chúa để bù đắp. Đức phi nghe vậy ngất ngay tại chỗ.
33.
“Lam Nhi, Hoàng bá phụ muốn ban hôn cho con và Lương Thần, con có bằng lòng không?”
Trong yến tiệc sinh nhật thứ mười bảy của ta, Hoàng thượng ban hôn cho ta và Mạnh Lương Thần.
Mạnh Lương Thần dẫn ta trèo lên cây cao nhất trong hành cung: “Tiểu nha đầu, món quà sinh thần này của phụ hoàng, nàng có vừa ý không?”
Ta gật đầu, hài lòng vô cùng.
“Còn món quà ta tặng, nàng có vừa ý không?”
Ta giả vờ giận dỗi: “Quà đâu? Chưa thấy thì làm sao mà hài lòng?”
Mạnh Lương Thần huýt sáo, một con ngựa toàn thân trắng muốt chạy đến.
“Ngựa này tên là Tố Tuyết, ta đem từ Bắc Quan về, Triệu Đại tướng quân nài nỉ mãi cũng không có được đâu.”
Ta vội trèo xuống, đến bên cạnh Tố Tuyết. Khi còn đang phân vân làm sao thuần phục nó, nó lại cúi đầu ngửi ngửi, ngoan ngoãn tựa vào ta.
“Nó nhận ra mùi hương của nàng, lúc ở Bắc Quan ta thường ôm tấm chăn nàng quấn ở Tuyết Lạc Hiên cho nó ngửi, thành ra nó nhớ mùi của nàng rồi.” Mạnh Lương Thần giải thích.
Nghe vậy, mũi ta chợt cay cay: “Ta cũng luôn mang theo trâm cài hình hoa cúc do chính tay chàng làm.”
Mạnh Lương Thần nhẹ ôm ta vào lòng, siết chặt: “Từ nay, chúng ta không cần phải nhìn vật mà nhớ người nữa rồi.”
34
Khi Hoàng bá phụ biết Mạnh Lương Thần tặng ta ngựa Tố Tuyết, liền có ý: “Hay là chúng ta vi hành, để Lam Nhi được cưỡi ngựa dọc đường cho thỏa lòng?”
Cha ta tất nhiên là đồng ý.
Vậy là đúng lúc tiết lập hạ, Hoàng bá phụ, cha, Mạnh Lương Thần và ta cùng nhau cải trang vi hành, mang theo Quý phi đã năn nỉ mãi mới được đi, dẫn theo một đội ám vệ.
Trước lúc khởi hành, Mạnh Lương Trạch than thở: “Các người đi chơi, để lại núi tấu chương này bắt ta phê duyệt một mình.”
Ta vỗ vai hắn: “Trời định trọng trách lớn cho ai, người đó phải gánh vác. Làm Thái tử đâu phải dễ dàng.”
Mạnh Lương Thần cũng hùa theo: “Đệ đã hứa với phụ hoàng và Chương thúc thúc, không thể đổi ý. Hãy yên tâm ở nơi đệ yêu thích mà vì bá tánh thắp lên ánh sáng nhiệt huyết của mình.”
Quý phi cũng vỗ nhẹ vai kia của Mạnh Lương Trạch: “Đừng bận lòng về mẫu phi, hiếm khi mẫu phi ra ngoài được một chuyến, có khi vài ba tháng, có khi một năm rưỡi. Hãy chăm sóc bản thân, đợi mẫu phi về sẽ mang cho con một mỹ nhân Giang Nam xinh đẹp, làm rạng rỡ Đông cung của con.”
Mạnh Lương Trạch mỉm cười nhã nhặn: “Cứ chậm trễ như này là con sẽ theo cùng đấy.”
Nghe thế, Hoàng bá phụ vội vàng đưa Quý phi lên xe, Mạnh Lương Thần hô “Giá!” lớn đến nỗi suýt vỡ giọng.
Ta cưỡi Tố Tuyết, vui vẻ vẫy tay chào Mạnh Lương Trạch: “Khi Hoàng tẩu trở về sẽ mang thật nhiều thứ hay ho cho đệ.”
Đúng vậy, Hoàng bá phụ và cha cuối cùng đã nghe theo mong ước của ta và Mạnh Lương Thần, cho chúng ta tự do. Mạnh Lương Trạch, người rất giỏi trong việc xử lý chính sự, được lập làm Thái tử.
Cha ta rất hài lòng, dù sao hắn cũng là huynh đệ cùng một mẹ với Mạnh Lương Thần, Chương gia từ nay trở thành Hoàng thân quốc thích thực thụ. Tài sản của Chương gia, cũng mãi mãi phục vụ cho Hoàng gia.
Dưới ánh chiều tà, ta cùng Mạnh Lương Thần đua ngựa.
“Hôm nay ta nhất định sẽ thắng nàng.”
Một trắng một đỏ, bóng hai người ngồi trên lưng ngựa phi về phía hoàng hôn đang chìm dần.
[HẾT]