Tuế Tuế Lương Thần Niên Niên Hâm - Chương 6
27.
Ta cố ý để lại phương thuốc gia truyền, nói rằng đây là bí dược giúp Quý phi sinh đôi.
Quả nhiên, Lâm Dung Vi liền tìm cách đoạt được, ngày đêm thầm mong có thai.
Thực tế, đó chỉ là phương thuốc có dấu hiệu mang thai giả, trong ba tháng đầu kỳ kinh sẽ bị trì hoãn, các triệu chứng giống như có thai sẽ dần xuất hiện, ngay cả ngự y cũng khó lòng nhận ra. Sau ba tháng, kỳ kinh sẽ lại có bình thường.
Lúc này, cha ta gửi thư về nói rằng Nam Quan có thế chiến, cần giáp cho ngựa, binh khí phải nâng cấp, quân sĩ cần có vũ khí để vượt lên lưng tượng đối phương mà chiến đấu.
Ngân khố khó lòng đáp ứng đủ, kho bạc Chương gia cũng đã dành cho việc tạo binh khí, lương thảo và thuốc men.
Ta đã ghi nhận từng khoản đóng góp, cho người đến các thương hội thông báo rằng nếu họ đóng góp cho quốc khố, sau chiến loạn họ sẽ được Chương gia trợ giúp về hàng hoá và thương đội. Đặc biệt khi cần, Chương gia sẽ nỗ lực giúp sức.
Lúc ta đang kê khai từng món của cải đóng góp thì trong cung báo rằng Lâm Dung Vi đã có thai.
Hoàng hậu ngồi giữa Đông Cung, sắc mặt trầm ngâm, bên phải là Đức Phi giận giữ, bên trái là Quý Phi đang rơm rớm nước mắt, thấy ta đến liền nắm tay, cất giọng: “Lam nhi, đừng giận, Hoàng hậu sẽ thay con làm chủ. Lại còn có Đức Phi ở đây, chắc chắn sẽ không để yêu nữ kia xúc phạm con như vậy.”
Lâm Dung Vi không danh không phận, chưa vào Đông Cung đã mang thai, thanh danh của hoàng gia và Chương gia đều khó tránh khỏi điều tiếng, không thể không giữ lễ nghi.
“Đưa ả tiện nhân kia tới phòng sai dịch, khi nào có lệnh mới được thả.” Hoàng hậu ra lệnh.
Lâm Dung Vi sợ hãi khóc lóc, đang kêu la thì Mạnh Lương Châu lao vào, bảo vệ nàng ta: “Hoàng hậu nương nương, Dung Vi mang thai đứa con đầu của ta, nếu vào phòng sai dịch, chỉ sợ hài tử khó lòng giữ được.”
Chưa đợi Hoàng hậu lên tiếng, Đức Phi giận dữ quát lớn: “Chính vì thế mới không thể giữ! Để nàng ta sinh hạ đứa trẻ, ngươi làm sao trả lời với Chương gia, làm sao trình báo lên Hoàng thượng?”
Ta cúi đầu nén cười, Đức Phi luôn nói ra điều ta mong đợi nhất.
Mạnh Lương Châu nhìn ta: “Đường đường là Thái tử, chuyện của ta lại cần báo cáo với Chương gia? Chẳng lẽ cưới Chương Lam Hâm rồi thì không được nạp thiếp nữa?”
Ta ngước lên mỉm cười: “Dĩ nhiên là có thể, nhưng dù là Thái tử, cũng phải tuân theo lễ pháp. Chính thê chưa vào cửa, sao đã nạp thiếp rồi? Nếu không phải thiếp thất, Lâm cô nương sinh con không có danh phận. Vậy cần gì phải sinh?”
Nghe lời này, Lâm Dung Vi bất mãn mà nói: “Năm xưa Đức Phi nương nương cũng là tỳ nữ, cớ gì người sinh được, ta lại không?”
Ta và Quý phi không nhịn được, ngầm bật cười. Lâm Dung Vi mỗi lời nói ra đều đ//âm trúng chỗ đắc ý của ta.
Đức Phi nghe thấy câu đó, lao tới tát Lâm Dung Vi: “Con tiện tỳ, ngươi mà dám sánh cùng ta? Ta là chính thiếp của tiên đế, được phong phi vị sau khi sinh Hoàng tử, lễ nghi trọn vẹn. Ngươi không tôn trọng Quận chúa, dụ dỗ Thái tử, nay còn dám lôi ta vào, Hoàng hậu nhân từ nên mới chỉ đưa ngươi đến phòng sai dịch, giữ m//ạng ngươi đã là phúc phận lắm rồi.”
Mạnh Lương Châu thấy Lâm Dung Vi một đối bốn, lại càng xót xa.
Hắn bế nàng ta lên: “Hôm nay Đông Cung không tiện nghênh khách, xin mời các vị về cho. Đợi khi phụ hoàng hồi cung, ta không tin người lại nhẫn tâm bỏ rơi cháu của mình.” Dứt lời, hắn bế Lâm Dung Vi đi.
Hoàng hậu và Đức Phi giận đến run người. Ta cùng Quý phi liếc nhìn nhau, vở kịch đã thành.
28.
Đông cung khép cửa không tiếp khách, Mạnh Lương Châu hết lòng chăm sóc Lâm Dung Vi.
Hôm nay nàng ta muốn ăn vải, ngày mai lại đòi tôm sông tươi, hôm sau lại muốn uống nước sơn trà đá. Đức Phi tức giận đến nỗi giậm chân mà chẳng thể vào Đông cung, còn Hoàng hậu thì nổi giận đến đau đầu. Chỉ có Quý phi và ta là hài lòng.
Chúng ta chỉ cần tránh xa nàng ta, ba tháng sau, có muốn đổ tội cũng chẳng thể trách đến chúng ta.
Ba tháng sau, vào tiết lập thu, Lâm Dung Vi bị chảy m//áu.
Nàng ta khóc lóc thảm thiết: “Điện hạ, nô tỳ biết phận hèn mọn, thường bị Hoàng hậu và Đức Phi chèn ép, giờ hài nhi không giữ được, tất cả đều là lỗi của nô tỳ.”
Thái tử nhìn Lâm Dung Vi đầy xót xa và thương cảm, hứa sẽ phong cho nàng một danh phận để bù đắp.
Chắc rằng, Thái tử chỉ định ban cho nàng vị trí quý thiếp, nhưng ta lại muốn hắn phong nàng ta làm chính phi.
Việc chế giáp cho chiến mã và binh khí đều do Mạnh Lương Trạch – đứa con thứ hai của Quý phi – phụ trách.
Nghe lời ta, hắn còn mời thêm thầy thuốc đến Nam Quan để điều chế viên thuốc cho binh sĩ. Vào mùa hè, quân lính không quen khí hậu ẩm của miền Nam, tinh thần uể oải, chẳng còn sức chiến đấu.
Vào mùa đông, khi tuyết đầu mùa rơi, Mạnh Lương Trạch đích thân đem thuốc, áo giáp, binh khí, lương thực và áo ấm đến Nam Quan.
Ta ngồi trước sân khấu hí kịch, tâm trí ngập tràn hình ảnh Mạnh Lương Thần.
Vì để tránh hiềm nghi, năm nay chàng chỉ viết thư cho Quý phi, rồi bà lại truyền lời đến ta.
Ta ngồi trước sân khấu hồi tưởng rất lâu, bần thần bước qua dấu chân in trên nền tuyết, rồi đến Tuyết Lạc Hiên.
Trong căn phòng ấy có quyển sách ta đã đọc đi đọc lại nhiều lần. Ta lật vài trang, thấy một đoạn viết về loài cúc xanh, bảo rằng cúc xanh chỉ mọc nơi thưa người, và người xưa thường trao tặng hoa ấy như một biểu tượng cho tình yêu bền bỉ, âm thầm gìn giữ.
Sờ lên trâm hoa cúc xanh trên đầu, nước mắt ta chảy dài.
Hóa ra từ ban đầu, chàng đã quyết định luôn âm thầm bảo vệ ta như thế.
29.
Đến sinh nhật ta tròn mười sáu, Bắc quan gửi tin chiến thắng, đại quân đã toàn thắng. Mạnh Lương Thần sẽ tiến thẳng tới Nam Quan phối hợp chiến đấu.
Cùng tin chiến thắng ấy là một món quà sinh nhật, một con rối giấy khắc hình giống hệt ta.
Ta nhớ năm ấy chàng vẻ vang hồi kinh, dẫn ta đến Tuyết Lạc Hiên xem múa rối, bù đắp cho bốn cái sinh nhật của ta, lúc ấy, ta đã hiểu rõ tâm ý của chàng.
Cùng với tin thắng trận từ Bắc Quan là báo tin lập hạ, Mạnh Lương Thần đã dẫn quân thu phục thành trì đã mất ở Nam Quan. Nhờ có áo giáp và thuốc chống khí độc, binh sĩ hăng hái chiến đấu, quân địch lần lượt thất bại.
Tới tiết hạ chí, Nam Quan không chỉ khôi phục đất đai mà còn tái thiết lập hòa ước với các nước phụ thuộc.
Ta mặc áo mới, đeo trang sức chàng tặng, từ sáng sớm đã đứng trên thành lâu đợi chàng.
Đại quân dự kiến đến vào chính ngọ, nhưng lúc canh năm, ta đã thấy từ xa có bóng ngựa đỏ rực, tung bụi mà đến – chính là Xích Ảnh.
Người cưỡi ngựa chính là Mạnh Lương Thần mà ta ngày đêm mong nhớ.
Ta lao xuống thành lâu, chàng đã vào cổng thành. Lông mày chàng thêm một vết sẹo, trên mặt phủ đầy bụi bặm, bàn tay mang nhiều vết thương nhỏ. Nhìn chàng lòng ta đau nhói, nước mắt rơi lã chã.
Mạnh Lương Thần muốn lau nước mắt cho ta, nhưng xung quanh đều là triều thần, ta thấy chàng cúi đầu nhẫn nhịn.
“Quận chúa vẫn khỏe chứ?” Chàng run giọng hỏi.
Ta gật đầu, cố kìm nước mắt: “Ta vẫn khỏe, Nhị Hoàng tử vất vả rồi, mau hồi cung đi, Quý phi đang chờ người. Ta ở đây đợi Hoàng thượng và cha.”
Một canh giờ sau, đại quân mới đến.
Hoàng thượng và cha đều mang vẻ phong sương, ta nhào vào lòng cha, khóc nức nở. Bình an trở về là tốt rồi, bình an là tốt rồi.
Khóc xong lại ôm Hoàng thượng mà khóc, Hoàng thượng xoa đầu ta: “Ai ức hiếp Lam Nhi của ta, Hoàng bá phụ trở về rồi, sẽ thay con làm chủ.”
Ai dám ức hiếp ta, đương nhiên không cần ta phải nói.
Hoàng hậu thường ngày ôn hòa mà nay lại chỉ trích Thái tử chẳng ra gì, Đức phi thì quỳ bên cạnh khóc lóc: “Kẻ hạ tiện ấy nhất định sẽ bị trục xuất, chỉ mong Hoàng thượng niệm tình công lao của Thái tử suốt một năm qua, xin người nhẹ tay.”
30
Mạnh Lương Châu quỳ thẳng trên nền điện, điềm tĩnh nói: “Nhi thần thích Dung Vi thì có gì sai? Nàng là người của nhi thần, mang long thai của nhi thần, nhi thần bảo vệ nàng, sao lại là sai? Đại trượng phu nếu không thể bảo vệ thê tử và con của mình, còn mặt mũi nào mà sống?”
Đức phi nghe vậy liền ngất đi.
“Thê tử?” Cha ta gần như bật cười: “Thái tử coi một kẻ thông phòng như thê tử? Vậy đặt Lam Nhi nhà ta ở đâu?”
Hoàng thượng mặt đen lại: “Đưa ả nữ nhân đó ra khỏi cung ngay. Nếu ngươi còn biết sửa đổi thì ta có thể tha thứ.”
Ta nhìn cha, ông tiếp lời: “Chỉ cần ả nữ nhân đó không còn ở đây, hôn sự giữa Lam Nhi và Thái tử vẫn giữ nguyên. Nhưng Lam Nhi nhà ta, tuyệt đối không chung chồng với nô tỳ.”
Đức phi ôm lấy Mạnh Lương Châu khóc nức nở: “Con ơi, mau nghe theo lời phụ hoàng đi.”
Mạnh Lương Châu đành phải gật đầu đồng ý, hôn sự định vào mồng sáu tháng mười.
Ta ngồi dưới tán thạch lựu cùng cha ăn dưa ngọt.
“Hôn sự này, chắc chắn phải bỏ, nhưng không thể để nhà ta đề nghị. Chỉ có Thái tử tự miệng đòi từ hôn, thanh danh mới bị tổn hại, quần thần mới không dị nghị, dễ dàng lập Thái tử khác.” Cha phân tích.
Ta gật đầu: “Con cũng nghĩ thế, nên con đã trải sẵn con đường cho hắn rồi.”
Cha nhìn ta, cười bảo: “Đúng là con gái rượu của ta.”
Ta nhấc chiếc búa nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng đấm bóp lưng cho cha: “Nếu Mạnh Lương Châu là một Thái tử xứng đáng, biết thương dân, lo lắng cho binh sĩ, liệu cha có khuyên Hoàng bá phụ lập người khác không? Con liệu có phải lấy hắn không?”
Cha lắc đầu: “Dù hắn có làm tốt việc triều chính, cũng không thể thừa kế đại thống. Hắn coi thường con như thế, cha tuyệt không để con chịu uất ức. Hoàng tử còn nhiều, con để ý ai, thích ai, chúng ta sẽ giúp người ấy lên làm Thái tử. Ưu thế của Mạnh Lương Châu chẳng qua là trưởng tử, thêm nữa từ trước con lại hay theo hắn. Nhưng nay hắn coi thường con, dám sỉ nhục con, cha sao có thể nhẫn nhịn?”
Nói rồi người nắm lấy tay ta: “Lam Nhi, cha ổn định, không hỏi ý nguyện của con đã đưa con đến bên Mạnh Lương Châu. Nhưng hắn chẳng ra gì, chính sự thì thua Mạnh Lương Trạch, quân sự lại kém Mạnh Lương Trần, phế Thái tử, quần thần chắc chắn chẳng có lời nào phản đối. Giờ, con tự mình lựa chọn. Chỉ cần con thích, đó sẽ là quân vương tương lai của thiên hạ.”