Tuế Tuế An Ninh - Chương 1
1.
Ta tên là Giang Tuế Ninh. Phụ thân ta là huyện lệnh nho nhỏ của huyện Trường Châu, phủ Tô Châu.
Năm Trường Lạc thứ mười hai, phủ Nội Vụ tuyển cung nữ vào cung, phủ Tô Châu nổi tiếng về kỹ thuật thêu, ta dựa vào tay nghề thêu hai mặt được tuyển vào Thượng Y Cục.
Các đại tiểu thư của thế gia dệt may Tô Châu thường không cần khổ luyện kỹ thuật thêu, tự có vô số thị nữ và thợ thêu lo liệu thay các nàng.
Mà ta không giống, ta chỉ là thị nữ bên người huyện lệnh tiểu thư Giang Tuế Ninh, huyện lệnh cùng phu nhân khi còn bé đã thu nhận ta — một đứa con gái mồ côi, bọn họ không nỡ để đại tiểu thư đi làm công việc hầu hạ người khác, liền để ta thay thế tiểu thư vào cung.
Cho nên, ta mới là Giang Tuế Ninh, và ta chỉ có thể là Giang Tuế Ninh.
2.
Cuộc sống trong cung nhàm chán khô khan, ngoại trừ vừa mới vào phải bắt đầu học quy củ, ta cũng chỉ quanh quẩn ở Thượng Y cục may y phục mới, khăn tay cho các quý nhân, thỉnh thoảng còn vẽ một số mẫu hoa văn thêu thùa, cũng khá là nhàn rỗi.
Bầu trời bốn phương trong cung, và những bức tường cao ngất đã giam hãm sự tự do của mọi người, chỉ nguyện có thể chịu đựng đến năm 25 tuổi rồi bình an xuất cung.
Cho đến khi mẫu thêu của ta bị Quý phi Ngu thị coi trọng. Đó là một ngày tuyết rơi, các cung nhân ven đường cẩn thận dọn dẹp tuyết đọng, e sợ trượt chân quý nhân đi qua, mà ta đang cầm áo mới do Thượng Y cục may, dưới sự dẫn dắt của thái giám tổng quản rảo bước tiến vào cửa lớn Hợp Hoan cung.
Ngu quý phi cùng Hoàng đế là thanh mai trúc mã, năm đó khi Hoàng đế còn ở tiềm đề, tiên đế không muốn hắn sa vào chuyện nhi nữ tình trường, liền ban hôn cho Hoàng thượng cùng đương kim Hoàng hậu, cũng nói rõ Hoàng đế đăng cơ tròn ba năm mới có thể nạp Ngu thị vào cung.
Ngu thị sau khi tiến cung liền được ban phong hiệu Quý phi, đắc sủng hậu cung, mà nay nàng lại coi trọng tay nghề thêu của ta, đề ta trở thành nhị đẳng cung nữ bên cạnh nàng.
Cứ thế bình yên trôi qua hơn một năm, cho đến một ngày Hoàng Thượng và Quý phi không biết đã xảy ra khúc mắc gì, hai người ở trong điện tranh cãi vài câu.
Thánh thượng phất tay áo đi ra, ở cửa cung lại chạm mặt ta mới vừa từ Thượng Y cục lấy quần áo mới về, có lẽ là vì vừa mới cùng Quý phi cãi vã, hắn liền điểm danh muốn ta tối nay thị tẩm, dứt lời xoay người lên ngự liễn.
Ta lúc này đang quỳ gối trước mặt quý phi nương nương, không khỏi sợ hãi: “Nương nương thứ tội, nô tỳ không dám mơ tưởng đến Thánh thượng.”
Quý phi bất động thanh sắc: “Nếu Hoàng thượng đã nhìn trúng ngươi, vậy qua hôm nay ngươi chính là chủ tử rồi, đứng lên đi chuẩn bị đi.”
Nhưng nội tâm ta lại không cách nào gió êm sóng lặng như biểu hiện của Quý phi lúc này. Ngày hôm sau, Hoàng thượng bất kể phạm vào quy củ, phong ta làm Tiệp dư.
Trên dưới hợp cung đều nói, ta là dính hào quang của Quý phi nương nương, từ nhị đẳng cung nữ nhảy lên trở thành Giang Tiệp dư, cũng trở thành cái đinh trong mắt mọi người ở hậu cung.
Phong quang như thế chưa quá ba tháng, Ôn Chiêu Nghi sinh non, mà lại tìm ra xạ hương trong phòng ta.
Hoàng thượng giận dữ, tống ta vào lãnh cung. Đây là mùa đông thứ hai ta tiến cung, ta ở lãnh cung không nước không gạo không than lửa, cuộn mình ở góc giường từ từ chìm vào bóng tối.
3.
Lúc tỉnh lại ta phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe ngựa ọp ẹp, chưa kịp định hình mình đang ở đâu thì xe ngựa đã dừng lại cùng với tiếng hét của thị vệ bên ngoài: “Chư vị cô nương, hãy thu dọn đồ đạc và lên thuyền để ổn định chỗ ngồi.”
Ta vén rèm xe lên, nơi này là bến đò rời khỏi phủ Tô Châu trước khi vào cung! Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ…… Ta đã trở về từ cõi chet?
Có lẽ là ông trời chiếu cố, để cho ta trở lại ngày trước khi vào cung? Ta ngây ngốc lên thuyền, vào ở gian phòng kiếp trước, dựa theo trí nhớ, thuyền sẽ đi về phía bắc trong ba ngày, sau ba ngày sẽ cập bến và đi đến kinh thành theo đường bộ.
Kiếp trước chet thê thảm như vậy ở lãnh cung, hận lắm sao? Rất hận. Nhưng kiếp này làm lại một lần, ta có thể làm gì đây?
Đừng nói ta từ đầu đến cuối chỉ là một cô gái mồ côi, cho dù ta thật sự là Giang Tuế Ninh, thì cũng chỉ là một nữ nhi huyện lệnh nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể chống lại thiên kim hữu tướng đương triều, Ngu Quý phi được độc sủng chứ?
Thánh thượng sủng hạnh ta, cũng là vì ngày đó cãi nhau với Quý phi nương nương nên làm vậy để trút giận, nhưng vì để tình cảm của hai người họ thêm sâu đậm hắn lại dùng tự do của ta để đổi, vị trí Tiệp dư của ta lại là ân điển Ngu quý phi tự mình cầu xin Hoàng thượng, nàng nói: “Người đi ra từ Hợp Hoan cung tự nhiên không thể giống như người khác.”
Ta biết Quý phi hay đố kỵ, một đạo thánh chỉ của tiên hoàng đã làm lỡ dở nàng rất nhiều năm, lúc nàng vào cung đã 20 tuổi, đích trưởng tử của Hoàng hậu đã sớm biết đọc sách, địa vị vững chắc.
Hôm nay hơn mười năm trôi qua, nàng đã không còn trẻ nữa, sau đó trong cung lại có thêm vô số phi tần như hoa, chưa bao giờ thiếu người mới, lại càng không thiếu mỹ nhân.
Quý phi cho đến nay vẫn chưa có con, nàng không chỉ chán ghét những nữ nhân luôn tranh giành sủng ái, càng không thể dung thứ khi hoàng tự liên tiếp được sinh ra.
Đi theo bên cạnh Quý phi hơn một năm, ta ít nhiều nghe được hoặc thấy qua thủ đoạn của Quý phi nương nương, nhưng ta cho tới bây giờ vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, sợ tránh không kịp, bởi vì ta không muốn trở thành vật tế của những tranh đấu ở hậu cung.
Nhưng ta rốt cuộc vẫn trở thành người chịu tội thay, không hề có đường phản kháng. Hôm nay sống lại một đời, ta chỉ muốn rời xa mọi phân tranh, không muốn lại tiến cung trải qua tất cả những chuyện này. Ta muốn chạy trốn.
4.
Chạng vạng ngày thứ hai sau khi thuyền rời bến, đầu bếp trên thuyền sẽ dừng lại ở bến tàu mua nguyên liệu nấu ăn, ta quyết định ban đêm tìm một chỗ mực nước nông nhảy xuống sông bỏ trốn.
May mà trước khi được Huyện lệnh lão gia thu nhận, ta hay cùng một người ăn mày chơi đùa luyện tập bơi lội, chỉ mong tối nay có thể tránh khỏi tai mắt, thần không biết quỷ không hay.
Đêm xuống, đầu bếp dùng nguyên liệu nấu ăn mới mua chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, ta lấy cớ thân thể không thoải mái ở lại trong phòng nghỉ ngơi.
Hộ vệ trên thuyền hiếm khi được thả lỏng, nên hôm nay có uống chút rượu, thừa dịp nửa đêm bọn họ đổi ca canh gác, ta tránh mọi người lặng lẽ trốn đến đuôi thuyền.
Ban đêm nước sông ẩm ướt, lạnh thấu vào tận xương tuỷ, ta muốn chạy trốn thật xa, không muốn bị giam hãm trong cung cấm nữa.
Đợt tuyển cung nữ có số lượng nhất định và có danh sách, chuyện ta mất tích sẽ không giấu được bao lâu, chỉ mong mọi người trên thuyền tối nay tận hứng, có thể cho ta thêm chút thời gian.
Ta liều mạng bơi về phía bờ, nhìn thấy ở phía xa có toà nhà lớn cạnh bờ sông, sau nhà có một rừng trúc xanh um tươi tốt.
Thủ vệ hộ tống chúng ta vào kinh cũng không phải là bao cát, không biết khi nào bọn họ sẽ đuổi tới, ta cũng không dám trắng trợn hành tẩu hậu thế, liền lên bờ trốn vào rừng trúc, đợi hừng đông lại tìm đường ra khác.
5.
Vốn định lặng lẽ qua lại không một tiếng động, không ngờ khi ta tỉnh lại vào lúc mặt trời mọc, trước mắt ta xuất hiện hai gương mặt một già một trẻ.
“Công tử người xem, tiểu cô nương này đã tỉnh rồi.”
Người nói chuyện chính là một lão ma ma, bà ấy mặc một chiếc áo màu củ sen, ánh mắt hơi híp lại, khi cười lộ ra những nếp nhăn lại có vẻ rất hiền lành.
Bên cạnh là một vị công tử nhẹ nhàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ta chưa từng đọc sách gì, chỉ nghe tiểu thư lúc đi học đọc qua vài câu: “Phiên Thiên công tử, ôn nhuận như ngọc”, chắc hẳn chính là bộ dáng này.
“Tại sao tiểu thư lại ngủ trong rừng trúc nhà ta? Một cô nương ở đây một mình không cảm thấy sợ sao?”
Quý công tử kia mặc dù đang nói chuyện với ta nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần, để biết lai lịch của ta như thế nào, hắn mở miệng hỏi: “Sáng nay trong thôn có không ít quan binh tới, có liên quan tới cô nương sao?”
Tim ta đập như nổi trống, nhưng ta cố gắng không thể hiện ra bên ngoài. Không lẽ người trên thuyền đã phát hiện ta bỏ trốn, nên sai phía quan phủ tới bắt ta về sao?
Xem bộ dáng chủ tớ hai người họ không giống như người xấu, ta liền giả thành bộ dáng yếu đuối, cố nặn ra vài giọt nước mắt:
“Tiểu nữ cùng cha mẹ đi theo một thương đội thì vô tình gặp phải kẻ xấu, rơi vào trong nước, tỉnh lại đã thấy ở bên bờ. Vì sợ bị kẻ xấu phát hiện, nên đành phải trốn ở trong rừng trúc này.”
Ta vừa nói vừa khóc, nhẹ giọng thở dốc.
Ma ma già bên cạnh quả nhiên động lòng trắc ẩn, ở một bên khuyên bảo công tử tạm thời thu nhận ta vào trong phủ.
Công tử cẩn thận nhìn ta một lúc rồi quay người đi, không nói lời gì. Ma ma cao hứng tiến lên đỡ ta đứng dậy: “Công tử nhà ta luôn mềm lòng đối với người gặp nạn, cô nương mau theo ta vào phủ nghỉ ngơi đi.”