Tuế Hoà - Chương 6
15
Mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của phụ thân.
Bằng chứng vô cùng xác thực, Chu Hoan Nhan bị kết án tử hình vào mùa thu năm sau.
Phụ thân là mệnh quan triều đình, vì lợi dụng tư quyền quấy nhiễu vào việc xử án cũng bị dính líu.
Diêu gia lão gia sử dụng không ít lực chuyển vụ án của Diêu Quang về Giang Nam. Tuy nhiên sau sự việc này, con đường làm quan của hắn coi như bị phá hủy.
Mẫu thân thương tâm khóc đến mù hai mắt.
Trong thời gian này còn một sự việc bí ẩn đã xảy ra, nữ nhi độc nhất của Chu gia và đích nữ Mạnh gia đồng thời mất tích.
Người mất tích còn có nha hoàn và tùy tùng bên cạnh các nàng, cũng như hộp trang điểm và ngân phiếu của mỗi người.
Khu vực phía Bắc lạnh khủng khiếp, ta ngồi trên tường thành trơ trụi thổi gió lạnh, hưởng thụ cảm giác càn rỡ thích ý độc nhất vô nhị này.
“Nhìn nơi tệ hại mà người chọn này đi! Bổn đại tiểu thư cũng bị thổi thành thôn cô luôn rồi!”
Bên cạnh ta liên tục có tiếng ồn ào.
“Này, nghe tin từ Giang Bắc truyền đến nói vị Chu đại nhân kia muốn từ quan cáo lão về quê.”
Rốt cuộc ta khinh thường cắt ngang.
Sao ông ta sẽ cam lòng cáo lão về quê, nhất định là lại bị cái gì dính líu bất đắc dĩ từ quan rồi.
“Này, ngươi còn chưa nói cho ta biết Chu Hoan Nhan kia bị chém chết như thế nào?”
“Này, Chu Tuế Hòa! Ngươi nói chuyện đi chứ!”
Người bên cạnh vẫn còn đang hí hoáy hai tượng gỗ xấu xí trong tay, cũng sắp thành tương luôn rồi.
Ta ngậm chặt đôi môi miễn cưỡng nặn ra mấy chữ, “Gió lớn, buốt đầu lưỡi!”
Thúy Thúy ở sau lưng ta cười ra tiếng.
“Tiểu thư, hay là để cho nô tỳ nói chuyện với Mạnh cô nương đi!”
Phiên ngoại: Thúy Thúy
Ngày đầu tiên ta vừa đến phủ đã được tiểu thư coi trọng.
Nàng khen ta cơ trí, hỏi ta có nguyện ý sau này đi theo nàng hay không.
Tất nhiên là ta nguyện ý, ta vốn tưởng rằng ta phải bắt đầu từ những việc lặt vặt.
Tiểu thư nổi danh là tâm thiện lại rộng lượng, ta đã nghe A tỷ nhắc đến từ lâu.
À, A tỷ của ta chính là nha hoàn thiếp thân bên cạnh tiểu thư.
A tỷ vốn không phải là người hầu hạ bên cạnh tiểu thư, trước kia bên cạnh tiểu thư có một nha hoàn thiếp thân, sau đó bởi vì nương của nha hoàn bị bệnh và phải có người chăm sóc, tiểu thư đã cho nàng ấy một số tiền lớn, để cho nàng ấy về nhà.
Sau đó nữa tiểu thư lại có nha hoàn thiếp thân mới, nhưng không làm được bao lâu thì trở thành Nhị tiểu thư trong phủ.
Lúc A tỷ đến cạnh nàng, nàng hỏi A tỷ sẽ một lòng một dạ đi theo nàng chứ?
A tỷ nói sẽ, tiểu thư liền nói nàng tin.
A tỷ nói, lúc ấy ánh mắt của tiểu thư sáng lên, nhìn một cái liền không thể nói dối.
Làm nô tỳ có thể gặp được một chủ tử tốt cũng là một chuyện rất may mắn.
A tỷ nói khi đó tỷ đã âm thầm thề, thứ khác tỷ không có, nhưng trung thành thì tỷ có.
Hôm đó A tỷ về nhà, hỏi ta có muốn vào phủ làm nha hoàn không, tỷ nói tiểu thư của tỷ gặp một số khó khăn, cần một số nha hoàn hiểu tận gốc rễ.
Tất nhiên là ta nguyện ý, dù sao ta cũng đã đến tuổi muốn kiếm tiền.
Đối với những người xuất thân như chúng ta, trừ làm nha hoàn cũng chỉ là làm
nha hoàn.
Làm nha hoàn cho chủ tử tốt như vậy, cầu cũng không được.
Nhưng ta không nghĩ tới tiểu thư vừa nhìn đã chọn trúng ta.
Chỉ là nàng không giữ ta bên cạnh.
Nàng nói ta thông minh lanh lợi, nhất định sẽ được chọn.
Lúc ấy ta còn không biết nàng nói được chọn là chuyện gì, lúc tới A tỷ đã dặn dò ta chuyện quan trọng nhất khi vào phủ là phải kín miệng.
Sau đó ta được chọn, ta mới biết nhiệm vụ của ta quan trọng như vậy!
Nhưng tiểu thư nói ta cơ trí, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ tiểu thư giao cho ta!
Ta trở thành nha hoàn của Nhị tiểu thư.
Nhị tiểu thư cũng nói như tiểu thư vậy, hỏi ta có nguyện ý toàn tâm toàn ý đi theo nàng ta hay không.
Nhưng nàng ta không khen ta cơ trí, chỉ nói nếu ta chăm chỉ làm việc, nàng ta sẽ không bạc đãi ta.
Lúc Nhị tiểu thư nói lời này, ta mới nhận ra ánh sáng lấp lánh trong mắt tiểu thư nói lời này chính là sự chân thành.
Nhị tiểu thư có quá nhiều tâm tư không đứng đắn, ta cũng không muốn đi theo bên cạnh nàng ta.
Nhưng những thứ tâm tư không đứng đắn này của nàng ta đều dùng ở trên người tiểu thư, ta không thể đi.
Nhiệm vụ quan trọng đầu tiên mà tiểu thư giao cho ta chính là muốn ta không có chuyện gì cũng thổi gió với Nhị tiểu thư một chút, khen nàng ta xinh đẹp nhất, nói nàng ta so với quý nữ còn cao quý hơn.
Lời này rất được lòng Nhị tiểu thư, ta còn không quên tiếp tục thổi gió, nói nàng ta chẳng qua là ăn mặc không sánh bằng tiểu thư mà thôi.
Ta cũng nhân cơ hội nói, nếu những thứ kia ở trên người Nhị tiểu thư thì nào còn có chuyện của Đại tiểu thư!
Nhị tiểu thư rất vui vẻ, còn thưởng cho ta một lượng bạc.
Má ơi, lần đầu ta thấy nhiều bạc như vậy, vội vàng cho đưa cho tiểu thư.
Bạc này ta không thể nhận.
Nhưng tiểu thư lại nói đây là ta nên có được, nàng còn khích lệ ta lớn mật thổi gió cho Nhị tiểu thư, nàng sẽ nhân cơ hội tạo ra một cơ hội tốt.
Cơ hội tiểu thư nói chính là ăn mặc trang điểm lộng lẫy cho bản thân, cố ý lắc lư ở trước mặt Diêu công tử.
Nhưng mà ta cảm thấy tiểu thư ăn mặc như vậy cũng không đẹp mắt bằng bình thường, A tỷ mắng ta biết cái gì, thổi cho tốt gió của mình là được.
Quả nhiên Nhị tiểu thư nảy sinh tâm tư.
Tiểu thư cố ý tung hỏa mù ra, nói đồ trang sức không quan trọng trong phòng kho không được ghi vào sổ sách.
Thứ mà Nhị tiểu thư thiếu nhất chính là bạc, toàn bộ bạc của nàng ta đều cho cha nàng ta.
Quên nói, cha nàng ta có thể hung ác có thể không biết điều, chỉ nhận tiền.
Nhị tiểu thư không muốn người khác biết xuất thân trước kia của nàng ta, chỉ có thể dùng bạc đuổi cha ruột thường xuyên đến đòi tiền.
Cho nên Nhị tiểu thư chỉ có thể lén lén lút lút trộm một ít đồ vật không quan trọng trong kho của tiểu thư đem ra ngoài bán.
Sau đó y phục mới và đồ trang sức mới của nàng ta càng ngày càng nhiều, ánh mắt Diêu công tử nhìn nàng ta càng ngày càng nóng bỏng.
Cho nên Nhị tiểu thư trộm đến nghiện, nhưng cha nàng ta nếm được ngon ngọt nên sau đó càng cần mẫn.
Bởi vì mỗi lần cha Nhị tiểu thư tới, không chỉ có thể nhận được bạc từ chỗ Nhị tiểu thư, mà còn có thể nhận một phần bạc từ chỗ hộ vệ giữ cửa.
Tất nhiên, bạc của hộ vệ phải nghe lời mới có thể lấy được.
Tuy nhiên ông ta quả thật rất nghe lời.
Tiểu thư nói không sai, người nghèo chỉ nhận bạc sẽ có khả năng kiểm soát tốt hơn.
Cho đến khi Nhị tiểu thư trộm được món đồ vật ngự ban không bắt mắt, tiểu thư nói có thể tạm thời thu hoạch một lần.
Vật ngự ban là tiểu thư lấy từ trong sổ sách ra, lại để cho người cố ý để ở phòng kho hậu viện, bởi vì không quá bắt mắt nên qua rất lâu Nhị tiểu thư mới trộm được nó.
Nhị tiểu thư để cho cha nàng ta cầm đi bán, bán bạc hai người chia năm năm.
Trước đổi bán đồ trang sức, Nhị tiểu thư đều để cho ta đi, sau đó nàng ta sợ ta ra phủ quá nổi bật nên để cha nàng ta đi.
Nhị tiểu thư nói, dù sao cũng phải đưa bạc cho cha, coi như là hắn là chân chạy vặt.
Nhưng từ lúc đó cha của Nhị tiểu thư đã không bao giờ đến đây nữa.
Sau đó ta nghe A tỷ nói, mới biết lúc ông ta đang bán vật ngự ban thì bị bắt ngay tại chỗ.
Tuy người không bị đưa đến quan phủ, tiểu thư nói muốn giữ lại sau này làm chứng.
Lại sau này, tiểu thư luôn suy nghĩ mọi chuyện rất xa, nhưng ta nghe lời là được.
Tuy nhiên, số tiền bán vật ngự ban ngược lại vẫn vào trong tay Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư không có nổi lên nghi ngờ.
Bởi vì mấy ngày sau trên đường lớn truyền tới một chuyện thảm, nói là một tên đàn ông say rượu đắc tội người quyền quý, bị đánh chết ném tới bãi tha ma.
Nhị phu nhân nói rằng nét đặc trưng của người đàn ông này giống hệt cha nàng ta.
Cha nàng ta chết, nàng ta rất vui vẻ
Nhiệm vụ quan trọng thứ hai mà tiểu thư giao cho ta là thổi gió với Nhị tiểu thư, nhưng lần này là khích lệ Nhị tiểu thư trộm y phục của nàng, trộm đồ trang sức của nàng.
Trong thời gian đi theo Nhị phu nhân, rắm cầu vồng càng ngày càng ra dáng.
Nhị tiểu thư đang bị lạc trong ghen tỵ và hư vinh.
Vào ngày sinh thần của tiểu thư, cố ý bắt nàng ta ở trong khuê phòng viết quyển trục chúc phúc.
Tiểu thư nói đây mới là lễ vật chân thành nhất, tỏ ra hai người các nàng là tỷ muội gái tình thâm.
Nhị tiểu thư giận đến không được, nhưng lại không thể không viết.
Dẫu sao, cả ngày ở trong phủ nàng ta la hét nàng ta và tiểu thư là tỷ muội tình thâm.
Cho đến khi giá y đỏ thẫm được người đưa trở về phòng, Nhị tiểu thư rốt cuộc ngồi không yên.
Giá y này đối với nàng mà nói có ý nghĩa phi phàm.
Ta giật dây nàng ta mặc thử, nàng ta có chút chần chờ.
Ta liền điên cuồng thổi rắm cầu vồng, Nhị tiểu thư động tâm nên đã thử giá y.
Ta khóa cửa từ bên ngoài, nói với Nhị tiểu thư như vậy ổn thỏa hơn.
Sau đó ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong yến hội, kín đáo đưa tờ giấy nhỏ tiểu thư đưa cho ta trước đó cho Diêu công tử.
Quả nhiên Diêu công tử tới.
Trong mắt hắn ta đầy kinh ngạc, ta đúng lúc xông hương đã chuẩn bị trước đó.
Lúc hai người dây dưa, ta lén trộm đổi tờ giấy nhỏ trong y phục của Diêu công tử.
Cũng may hắn ta nhanh nhẹn cởi y phục, nếu không ta còn phải phí một phen trắc trở.
Những gì xảy ra tiếp theo không hoàn toàn như những gì dự định ban đầu, nhưng kết quả thật đáng kinh ngạc!
Ta cũng không biết tại sao đích nữ ngang ngược của Mạnh gia lại giúp tiểu thư, cuối cùng lại cùng tiểu thư chạy tới phía Bắc.
Chắc không phải nàng ấy vừa ý tiểu thư chứ?
Chuyện này thật đủ kinh thế hãi tục!
Nhưng miễn là tiểu thư vẫn ổn thì không sao cả.
Ai, gió ở cái nơi chim không thèm ị này quá lớn, nói nhiều rất dễ buốt đầu lưỡi!