Tuế Hoà - Chương 2
05
Chuyện Chu Hoan Nhan bị nữ phu tử trừng phạt nhanh chóng truyền ra ngoài.
Nàng ta biết mẫu thân mềm lòng nên đến cầu xin mẫu thân ngay.
Nhưng ma ma bên cạnh mẫu thân đã bị ta thu mua, bây giờ nàng ta muốn đơn độc gặp mặt mẫu thân còn khó hơn so với việc phụ thân ta muốn gặp mặt Thánh thượng.
“Không đúng, cần mẫn hiếu học thông minh như ta sao phu tử lại không thích ta chứ?”
Chu Hoan Nhan xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng sưng tấy đau nhức của bản thân, không hiểu tại sao lại có kết quả như vậy.
Ta đứng ở bên ngoài phòng chứa củi, cười ra tiếng.
Vừa nãy là ta kêu người khóa nàng ta ở phòng chứa củi, phạt nàng ta không được phép ăn cơm tối.
Nếu ta là Đại tiểu thư trong phủ thì việc sử dụng quyền lực răn đe hạ nhân cũng là việc nên làm.
“Ai? Ai đang cười?”
Ta sai người mở khóa ra, một cước đá văng cửa phòng chứa củi.
“Chu Hoan Nhan, bổn tiểu thư để cho ngươi tự kiểm điểm ở phòng chứa củi, ngươi đã tự kiểm điểm được những gì rồi?”
“Ta, ta không nên…”
Không đợi nàng ta nói xong, bốp một tiếng, ta vung mạnh tay tát vào mặt nàng ta một cái.
“Láo xược! Ngươi là nô tỳ lại dám xưng ta ta ta trước mặt bổn tiểu thư ư!”
Chu Hoan Nhan bị đánh đến ngây người, nhưng khi nhìn thấy trường côn trong tay ta thì lập tức quỳ xuống.
“Ta… A không, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa!”
“Ừm, cũng khá quy củ! Vậy thì nói cho rõ ngươi sai ở đâu?”
Sau một hồi thẩm vấn, khuôn mặt trắng noãn của Chu Hoan Nhan sưng vù.
Lần này Chu Hoan Nhan ăn bực bội thua thiệt, đàng hoàng hơn không ít.
Nàng ta đã học được bài học, không tìm mẫu thân của ta tố cáo.
Mẫu thân thấy mặt nàng ta bị thương cũng không trách mắng ta, chỉ để cho ma ma bên cạnh dẫn Chu Hoan Nhan đến chỗ quản gia lấy một ít thuốc mỡ và ngân lượng.
Lúc ma ma đi ngang qua bên cạnh ta cố tình vỗ nhẹ vào tay ta một cái, tỏ ý ta yên tâm.
Bạc của ta coi như tiêu đúng chỗ cần thiết rồi!
Không tới hai ngày sau khi Chu Hoan Nhan lĩnh bạc, tùy tùng trong viện của ta đến thông báo, nói rằng có một người đàn ông trung niên lén lén lút lút ở cửa sau phủ, len lén kín đáo đưa cho hộ viện giữ cửa một khối bạc vụn nhỏ, nhờ hắn tìm giúp Chu Hoan Nhan.
Tùy tùng còn đem một khối bạc vụn nhỏ kia đến.
“Tiểu thư, hộ viện tiểu Hạ mau chóng tới đây thông báo, còn bảo hạ nhân mang thỏi bạc đến. Tiểu thư yên tâm, bây giờ người nọ đang đích thân trông nom ông ta!”
“Ta biết, bạc này đưa cho tiểu Hạ đi, ngoài ra ngươi cho thêm tiểu Hạ năm lượng nói hôm nay hắn làm rất tốt, bổn tiểu thư vui vẻ khen thưởng cho hắn. À, đúng rồi, phần thưởng này ngươi cũng có một phần, sau này ngươi và Tiểu Hạ phải toàn tâm toàn ý làm việc cho bổn tiểu thư!”
Kiếp trước, Chu Hoan Nhan thu mua hạ nhân bên cạnh ta, chỉ có những người tùy tùng này không muốn làm chó của Chu Hoan Nhan.
Sau đó Chu Hoan Nhan tìm lý do đánh hắn gần chết, còn muốn đuổi hắn ra khỏi phủ.
Lúc hắn bị đuổi đi, đồng hương tiểu Hạ của hắn đã đến gặp ta xin tha cho hắn.
Nhưng khi đó tâm tư của ta đều đang tập trung tranh đấu với Chu Hoan Nhan, không rảnh để ý đến một hạ nhân bị phát hiện phạm sai lầm.
Cho nên đời này, ta tìm hắn từ sớm.
Lúc này Chu Hoan Nhan đã bị ta điều đến sắp xếp hộp trang điểm và y phục dùng hàng ngày, cũng là lúc nàng ta nên được thêm kiến thức, chịu đựng đả kích.
Ta đứng dậy để tùy tùng dẫn đường.
“Đi thôi, đưa bổn tiểu thư đi gặp người kia một lần!”
06
Lần này, ta vẫn để Chu Hoan Nhan làm thư đồng của ta.
Bởi vì nhân vật then chốt sẽ sớm ra sân nên ta có tính toán khác.
Nếu như Chu Hoan Nhan chỉ dựa vào gương mặt này của nàng ta thì khó mà thu hút được sự chú ý của nhân vật then chốt, vẫn phải có chút bản lĩnh, lại lợi dụng thân phận thấp kém của nàng ta để tạo ra cảm giác tương phản mới càng khiến người khác thương xót.
Mùa đông dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc.
Đang lúc mùa xuân ấm áp hoa nở, phụ thân dẫn một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú về.
Phu quân tương lai của ta, Diêu Quang.
Kiếp trước lần đầu ta gặp hắn ta, ta ngượng ngùng trốn sau lưng phụ thân.
Phụ thân đã đề cập với ta từ lâu, trước lúc ta ra đời ông ta đã sắp xếp cho ta một mối hôn sự.
Ta đã sớm biết phu quân tương lai của ta tên Diêu Quang, sau khi hắn ta ra đời không lâu thì đi theo tổ phụ đến Giang Nam.
Diêu Quang, Diêu Quang.
Ngôi sao thứ bảy của Bắc Đẩu là biểu tượng của sự phá quân.
Cho nên trong lòng ta vẫn luôn có sự mong chờ với người này.
Nhưng không nghĩ tới, kiếp trước sau khi Chu Hoan Nhan trèo lên giường của hắn ta, hắn ta lại trở nên cực kỳ chán ghét ta.
Hắn ta từng nói thích nhất vẻ ngoài ngây thơ của ta trong lần đầu gặp nhau.
Nhưng trước khi ta chết, hắn ta lại yêu cầu hộ vệ đẩy ta ra một cách ghê tởm.
“Chu Tuế Hòa, ngươi thật sự làm cho ta buồn nôn! Ngày đầu tiên ta gặp ngươi, dáng vẻ làm bộ làm tịch của ngươi khiến ta phát ốm! Vào lúc này lại càng tởm hơn!”
Ta vĩnh viễn không quên được ánh mắt lúc đó của hắn ta, hắn ta khiến ta cảm thấy bản thân là nữ tử tệ hại nhất trên cuộc đời này!
Nghĩ tới đây, ta xụ mặt xuống.
Phụ thân thấy sắc mặt u ám của ta thì lúng túng ho khan một tiếng.
“Tuế Hòa, không phải con vẫn luôn truy hỏi cha phu quân tương lai của con là người như thế nào sao, bây giờ gặp được rồi sao lại không nói chuyện vậy!”
Ta liếc nhìn Diêu Quang bên cạnh một cái, “À, gặp được rồi mà chả ra làm sao! Khác xa với tưởng tượng của con lắm, không bằng hôm nay hủy hôn luôn đi!”
Rõ ràng Diêu Quang có hơi sửng sốt.
Trên mặt phụ thân không giấu được vẻ tức giận:
“Chu Tuế Hòa! Lễ nghi bình thường ta dạy con đâu!”
“Đã để cho chó ăn rồi!”
Ta quay đầu bước đi.
Ta biết phụ thân sẽ không đồng ý hủy hôn, Diêu gia cũng sẽ không đồng ý.
Trước đây ta và Diêu Quang là ‘Chỉ phúc vi thân”(*), khi đó hai nhà cũng coi như môn đăng hộ đối.
(*): trỏ bụng mà nói chuyện cưới xin, ý nói cha mẹ đôi bên hứa gả con cho nhau từ khi cô dâu chú rể còn trong bụng mẹ
Nhưng sau đó lão thái gia Diêu gia thăng chức, Diêu mẫu cũng có chút coi thường ta.
Diêu mẫu từng ám chỉ chuyện này qua lá thư viết cho mẫu thân ta.
Nhưng vì tương lai tươi sáng của ta, mẫu thân giả vờ như không nhìn thấy hàm ý của những lời này, miễn cưỡng nhịn xuống.
Về sau nữa, phụ thân từng bước thăng chức, thế lực của Diêu gia cũng dần suy bại, lúc này lại đổi thành Diêu gia không muốn buông tha cho cuộc hôn nhân này.
Những chuyện này đều là sau này ta mới biết, trước giờ phụ thân chưa bao giờ nói cho ta về những chuyện phức tạp trong mối hôn sự này.
Hiện tại ta đề nghị hủy hôn, tất nhiên Diêu Quang sẽ không nhả.
Hắn ta còn mong đợi phụ thân ta giúp hắn ta leo cao hơn trên con đường làm quan kia mà!
Ta cũng chết một lần mới biết bên dưới vẻ bề ngoài vô hại của hắn ta thực chất cất giấu dã tâm lòng muông dạ thú!
Dĩ nhiên, phụ thân cũng sẽ không đồng ý hủy hôn.
Mấy năm nay ông ta phí không ít tâm tư trên người Diêu Quang, dĩ nhiên không muốn để uổng phí những mớ tâm tư này.
Ở trong mắt ông ta, hôn sự chỉ có thích hợp và không thích hợp.
Còn về hạnh phúc của nữ nhi thì không quan trọng.
Lúc ta sắp đi đến sân trong, Diêu Quang đuổi tới.
Là ta cố ý thả chậm bước chân để hắn ta theo tới đúng lúc!
07
Diêu Quang giơ tay lên ngăn ta lại.
“Tuế Hòa, vì sao nàng lại hời hợt với ta vậy, là ta đã làm gì sai sao?”
“Diêu công tử, ngươi nên học theo ta, nên biết lễ phép hiểu liêm sỉ! Cho nên đối với cô nương lần đầu gặp mặt đừng gọi thân mật như vậy, hay là ngươi gọi ta một tiếng Chu cô nương đi!”
“Nàng…”
“Xuỵt! Đừng làm ồn, ngươi nghe đi!”
Lúc này Chu Hoan Nhan đang thử đàn trong viện của ta.
Diêu Quang không thể làm gì khác hơn là im lặng, vểnh tai cẩn thận nghe.
Trong viện tử đặt mấy cây đàn cổ cầm, khi phụ thân gọi ta đến tiền sảnh tiếp khách ta liền phái người gọi Chu Hoan Nhan đến giúp ta thử đàn.
Ta cố ý dặn dò hạ nhân, không được phép dừng thử đàn nếu ta chưa trở lại.
Kỹ năng đánh đàn của Chu Hoan Nhan không kém ta bao nhiêu, chắc có thể gọi cái này là thiên phú nhỉ, nhưng ta không hề ghen tị.
Ta khác với nàng ta, ta đánh đàn là vì lấy lòng mình, mà nàng ta là vì lấy lòng người khác.
Một khúc cuối cùng, Diêu Quang nhìn về phía ta.
Ta đoán hắn ta đang suy đoán ý đồ của ta, trong đầu đang tính toán bây giờ nên khen ngợi tiếng đàn này hay là chê bai tiếng đàn này.
Ta không đợi hắn ta mở miệng đã đẩy cửa ra, đập vào mi mắt chính là một thiếu nữ mặc y phục đỏ, kiều diễm động lòng người.
Búi tóc trên đỉnh đầu Chu Hoan Nhan được buộc bằng một chiếc dây buộc tóc dài cùng màu, phấp phới theo thân hình mềm mại của nàng ta.
Cánh hoa hồng rơi trong gió làm nền càng khiến nàng ta đẹp hơn.
Cách ăn mặc này của Chu Hoan Nhan không khiến ta bất ngờ chút nào.
Ta cố ý để hạ nhân tiết lộ sở thích của Diêu Quang cho Chu Hoan Nhan trước, quả thật Diêu Quang thích kiểu này.
Cho nên khi ta tìm lý do muốn ban thưởng cho Chu Hoan Nhan, nàng ta nhân tiện nói muốn chọn mấy cuộn vải trong phòng kho.
Bây giờ, Diêu Quang cũng nhìn đến ngây người.
Chu Hoan Nhan biết rõ chúng ta tiến vào nhưng giả vờ như không phát hiện.
Đợi nàng ta đàn xong một khúc, lơ đãng nhìn về hướng bên này.
Chu Hoan Nhan chú ý đến Diêu Quang, ánh mắt linh động giống như một con thú nhỏ bị hoảng sợ.
Diêu Quang càng vui mừng, đây chính là hình mẫu hoàn mỹ của hắn ta.
Dĩ nhiên, cũng là ta phí hết tâm tư đặc biệt thiết kế riêng vì hắn ta.
Ta ho nhẹ hai tiếng, hai người đều tỉnh hồn.
“Ngoạn mục không?”
Diêu Quang: “…”
“Diêu công tử, ta vội tới đây để giới thiệu một chút, đây là thư đồng của ta Chu Hoan Nhan, ngươi có thể gọi nàng là Hoan Nhan muội muội!”
“Chu Hoan Nhan, vị này là phu quân tương lai ta vẫn chưa kịp hủy hôn, ngươi có thể gọi hắn là Quang ca ca!”
Chu Hoan Nhan: “…”
Ta lại đọc hiểu ánh mắt của hai người.
Ta cưỡng ép giải thích: “Lễ nghi! Lễ nghi! Gọi như vậy thể hiện hai người các ngươi biết lễ nghi liêm hiểu liêm sỉ!”
Vừa nói ta vừa lui trở về phòng, để lại không gian trong sân cho hai người.
Ta đã nói rồi, bổn tiểu thư là người biết lễ nghi nhất!