Tuế Hoà - Chương 1
01
Cả nhà theo phụ thân đến Giang Bắc để nhậm chức, trên đường gặp phải một tiểu cô nương bị một chiếc gậy rơm cắm lên đỉnh đầu.
Cắm rơm bán thân, trước kia ta cũng chỉ từng nghe hạ nhân trong nhà nhắc đến.
Mẫu thân vốn là người mềm lòng, đã rơi lệ ngay tại chỗ.
Cả người tiểu cô nương bẩn thỉu quỳ gối, bò đến bên chân mẫu thân, không ngừng dập đầu:
“Phu nhân, thoạt nhìn đã biết người là người tốt bụng, xin người mua ta đi! Như vậy cha nương và đệ đệ muội muội mới có thể sống được!”
Mẫu thân không nhìn được nhất là chuyện này, ngay tức thì mua tiểu cô nương xấp xỉ tuổi ta về.
Đúng lúc bên cạnh ta còn thiếu một nha hoàn thiếp thân, mẫu thân dứt khoát để nàng ta đi theo ta.
Nàng ta không muốn được gọi bằng tên trước đây, nói rằng vì là gia nô nên phải theo họ chủ nhân.
Mẫu thân thấy dáng vẻ nàng ta thanh tú thì lấy cho nàng ta một cái tên dễ nghe, gọi là Hoan Nhan.
Điều mà Chu Hoan Nhan luôn treo trên môi chính là muốn làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của phu nhân và tiểu thư.
Đâu ai có thể nghĩ tới một tiểu nha hoàn nhìn như chất phác như vậy lại lừa gạt quay ta mòng mòng không nói, cuối cùng còn cướp đi sự cưng chìu của phụ mẫu ta!
Thậm chí nàng ta vì để được danh chính ngôn thuận ở bên phu quân tương lai của ta mà hắt nước bẩn lên người ta, khiến ta bị tẩm trư lung, ép ta đâm đầu xuống hồ tự vẫn!
Sau cùng, nàng ta ôm ta đang hấp hối, ghé sát bên tai ta cười đắc ý:
“Chu Tuế Hòa, lần đầu tiên ta thấy ngươi đã quyết định lấy hết tất cả mọi thứ của ngươi! Ngươi nhìn xem, cuối cùng ta đã làm được!”
Ta đem theo sự không cam lòng và oán giận, trút hơi thở cuối cùng.
Nhưng sau khi ta chết cũng chỉ đổi lấy được chữ “xui xẻo” từ người nhà.
Bọn họ nói ta làm nhục gia phong, không xứng vào mộ tổ tiên nên ném hài cốt của ta tới bãi tha ma.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ lại nhận Chu Hoan Nhan làm con gái, cũng để nàng ta thay thế ta thành hôn!
Làm lại một đời, lần này đổi lại để ta làm kẻ ác!
02
Vào giây phút sống lại kia, mẫu thân đang ngồi trong xe ngựa rơi nước mắt.
Kiếp trước ta còn cảm thấy mẫu thân là người có tấm lòng nhân hậu, không nỡ nhìn thấy những đau khổ trong nhân gian.
Nhưng sống lại một đời ta mới hiểu được, bà ta chính là có trái tim Thánh mẫu.
Xe ngựa bị buộc phải dừng lại, không cần xuống xe cũng biết giờ phút này Chu Hoan Nhan đang dùng thân hình gầy yếu của mình chặn xe ngựa lại.
Nàng ta thấy mẫu thân xuống ngựa thì lập tức quỳ gối rồi bò đến bên chân mẫu thân khóc lóc kể lể đủ cả, khẩn cầu mẫu thân mua nàng ta.
Mẫu thân nắm lấy tay ta, “Tuế Hòa, con xem nàng thật đáng thương quá! Tuổi tác của nàng xấp xỉ con, không bằng mua cho con làm nha hoàn thiếp thân được không?”
Chu Hoan Nhan làm bộ tội nghiệp nhìn ta, giống như giây tiếp theo sẽ vỡ tan vậy.
Kiếp trước ta chính là bị vẻ bề ngoài vô hại của nàng ta lừa gạt.
Thấy ta do dự, nàng ta quỳ xuống dưới chân ta dùng sức dập đầu.
Nước mắt mới vừa ngừng của mẫu thân lại rơi xuống, khăng khăng muốn mua nàng ta.
Tay chân Chu Hoan Nhan lưu loát đi theo phía sau mẫu thân leo lên xe ngựa, rất sợ mẫu thân đổi ý.
Tuy nhiên, lần này ta là người cuối cùng lên xe ngựa.
Ta cố ý tụt lại phía sau, lặng lẽ nói với cha ruột của Chu Hoan Nhan một câu.
Trong mắt người đàn ông trung niên đang đếm bạc có ánh vàng, bán đi con gái mình mà trong mắt không hề có chút đau khổ nào.
Hy vọng đời này, ông ta không để cho ta thất vọng!
03
Đến nhà mới, Chu Hoan Nhan đứng ở cửa, vành mắt đỏ ngầu.
“Tiểu thư, từ nhỏ người đã sống trong một căn nhà lớn như thế này sao? Nhưng Hoan Nhan ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ có thể làm hạ nhân trong một căn nhà lớn như vậy! Nhà của Hoan Nhan còn không bằng chuồng ngựa ở đây đâu, ngày thường ngay cả ăn cơm no cũng là ước mong xa xỉ của Hoan Nhan đấy!”
Lại là những lời chua chát này, ta lặng lẽ trợn mắt.
Chẳng phải là muốn tạo ra sự tương phản khiến mẫu thân càng đau lòng cho thân thế của nàng ta ư?
“Chu Hoan Nhan, mới vừa rồi ta ngửi thấy khắp trên người cha ngươi đều là mùi rượu, quần áo của các ngươi cũng bẩn thỉu. Còn nữa, ngôi nhà tồi tàn ven đường đó là nhà của ngươi à? Cánh đồng hoang gần đó cũng là nhà của ngươi phải không?”
Chu Hoan Nhan chớp chớp đôi mắt to đẫm lệ gật đầu một cái, nàng ta vẫn không rõ vì sao ta lại hỏi như vậy.
“Vậy thì tại sao cha nương ngươi không làm việc chăm chỉ để các ngươi có một cuộc sống tốt hơn? Cha ngươi có tiền uống rượu lại không có tiền cho ngươi ăn bữa cơm no. Nương ngươi cũng mặc cho cả nhà ăn mặc bẩn thỉu, mặc cho trong sân mọc đầy cỏ hoang. Giá như bọn họ chịu khó hơn một chút thì cuộc sống đã không đến nỗi khó khăn như vậy! Ngươi hâm mộ với tuổi thơ của ta, nhưng ngươi làm sao biết được tổ tiên ta, bậc cha thúc của ta đều đang cố gắng vì sự hưng thịnh của gia tộc này!”
Ta chỉ chỉ vào móng tay dài và vết dầu dính trên người của nàng ta, “Nếu như ta là ngươi, ta nhất định sẽ không để mình trở thành một cô nương bẩn thỉu như vậy! Nghèo là một chuyện, lười biếng lại là một chuyện khác!”
Hiển nhiên Chu Hoan Nhan không ngờ tới ta sẽ nói như vậy, ngơ ngác ngây người tại chỗ.
Trái tim Thánh mẫu của mẫu thân lại trào dâng lần nữa, trách móc từ khi nào mà ta trở nên hùng hổ doạ người như vậy.
Ngược lại phụ thân như có điều suy nghĩ nhìn ta một cái, ta biết ông ta nghe lọt lời của ta.
Kiếp trước, Chu Hoan Nhan xem như là nha hoàn thiếp thân và thư đồng của ta, cùng ta cùng ăn cùng ở. Bất kể nàng ta học cái gì cũng nghiêm túc hơn ta, về sau nàng ta cũng ưu việt hơn ta về mọi mặt.
Nàng ta dùng xuất thân đáng thương và vẻ bề ngoài hiền lành dụ dỗ phụ mẫu đến xoay mòng mòng, cuối cùng thành công cướp đi sự ưu ái của họ.
Đời này, ta đã không còn là tiểu cô nương không rành thế sự ban đầu, những thủ đoạn của nàng ta không còn hiệu quả nữa!
04
Phụ thân mới nhậm chức nên bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn không quên tìm nữ phu tử tới phủ giảng bài cho ta.
Chu Hoan Nhan vừa vui sướng ngồi xuống bên cạnh ta thì đã bị ta đuổi ra ngoài.
“Y phục của bổn tiểu thư người giặt xong chưa? Đã xới đất trong mảnh vườn nhỏ xong chưa? Ve sầu trên cây ồn ào khiến bổn tiểu thư ngủ không ngon, ngươi cũng bắt xong rồi chứ?”
Nàng ta nức nở, liếc nhìn về phía nữ phu tử một cái.
“Nhưng phu nhân đã nói để ta làm thư đồng của người, bồi người đọc sách viết chữ, học cầm kỳ thư họa. Là Hoan Nhan thân phận thấp hèn không xứng ngồi chung một chỗ với tiểu thư sao? Hay là đứa trẻ nhà nghèo số khổ không xứng đi học?”
Nói xong nàng ta vừa liếc nhìn nữ phu tử.
Kiếp trước ta không chỉ không ngăn cản Chu Hoan Nhan trở thành thư đồng, mà còn không để nàng ta làm bất cứ việc gì, nàng ta giống như là Nhị tiểu thư trong phủ.
Lần này, nàng ta thấy không thể làm thư đồng được thì muốn lợi dụng nữ phu tử lên tiếng thay mình.
“Xin tiểu thư và phu tử cho Hoan Nhan một cơ hội học tập, Hoan Nhan nhất định sẽ chăm chỉ gấp đôi, sẽ không phụ lòng tiểu thư và phu tử đâu!”
Nữ phu tử chau mày.
Kiếp trước, sau khi ta chết, vị nữ phu tử này dùng kết cục bi thảm của ta răn dạy học trò nữ của mình không nên tùy ý phá vỡ tôn ti trật tự, thương hại một hạ nhân giấu giếm tâm cơ, để tránh rơi vào kết cục của ta.
Cho nên mấy ngày trước ta đã cố ý đến cầu xin phụ thân đổi vị phu tử đã thu xếp xong từ ban đầu và dùng số tiền lớn mời vị nữ phu tử này về!
Ánh mắt của nữ phu tử di chuyển giữa ta và Chu Hoan Nhan, cuối cùng rơi trên người nàng ta.
Sau đó, nữ phu tử lấy thước ra!