Tựa Như Mây Khói - Chương 3
6.
Thế tử tự luyên thuyên một hồi rồi bảo ta lui xuống.
Ta khom lưng nhặt hết mấy bức tranh hắn vứt lên và đặt bức tranh mà hắn cười khi xem ở trên cùng.
Ta cảm giác như có một tảng đá đè nặng trong lòng.
Thế tử muốn phong ta làm thiếp quả là phước phần lớn, cha mẹ ta mà biết chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết.
Nhưng tại sao ta lại không vui chút nào.
Thậm chí, ta còn nghĩ thế tử cứ ngốc nghếch như lúc trước thì tốt rồi, hoặc hắn không phải thế tử, mà chỉ là một người bán hàng rong thì tốt biết mấy.
“Thế tử, khế ước bán thân của nô tỳ…”
Thế tử ngẩng đầu: “Ở chỗ ta.”
“Nô tỳ muốn có phải nô tỳ sắp được về nhà rồi không?”
Bầu không khí rơi vào yên tĩnh, cửa sổ không đóng chặt bị gió thổi lắc lư vang lên âm thanh “kẽo kẹt”.
Mấy cuộn tranh trên tay ta cũng bị gió thổi rơi tán loạn.
Thế tử cười lạnh, nặng nề bật thốt: “Ta biết rõ suy nghĩ của ngươi. Lúc trước, ta bị hại rơi xuống nước, sau khi bị bệnh, ta đã nói những điều điên rồ, ngươi đừng cho là thật. Lan Linh, nhà ngươi ở thôn Hoàng Nhai, trong nhà còn hai đệ đệ, nửa mẫu đất và hai con lợn. Cả gia đình phải sống dựa vào tiền bán thân của ngươi. Người như ngươi không thể làm Thế tử phi được, ngươi nên từ bỏ suy nghĩ của mình đi.”
Ta im lặng chốc lát rồi mới nói: “Loại người như ta là loại người gì?”
Thế tử nổi giận: “Hôm nay ngươi sao thế?”
“Nô tỳ chỉ muốn biết trong mắt Thế tử, ta là loại người nào.”
Thế tử im lặng hồi lâu rồi phất tay áo nói: “Đi ra ngoài.”
Ta nhặt mấy bức tranh lên, lén lau khô nước mắt. Cây trâm hoa quế vô tình rơi ra khỏi ống tay áo, cánh hoa đã vàng úa, hương thơm cũng nhạt đi nhiều.
Thế tử ngạc nhiên: “Ngươi còn giữ nó.”
Giây tiếp theo, ta giẫm mạnh lên cây trâm rồi nói: “Bẩm thế tử, chẳng qua là nô tỳ quên vứt đi thôi.”
“Ngươi!”
Thế tử không giận mà lại cười: “Tốt, tốt lắm! Ta nói cho ngươi biết, còn một tháng lẻ tám ngày nữa ngươi sẽ được về nhà. Có điều, trong vòng một tháng lẻ tám ngày này ngươi phải ở lại trong phòng hầu hạ ta. Sau khi tới thời hạn, ta sẽ sai người đưa ngươi về nhà. Sau đó, cha mẹ ngươi sẽ tiếp tục bán ngươi, để ngươi phải ở lại Hầu phủ cả đời. Trong mắt ta, ngươi là kẻ không biết chữ, vừa thô lỗ lại không thú vị, còn không biết thân biết phận.”
Nước mắt đong đầy hốc mắt, ta cứng rắn kiềm chế không để nước mắt chảy ra.
Ngọn lửa giận dâng lên ngực, ta thầm nghĩ, cùng lắm thì chết thôi.
Ta đẩy mạnh hắn ra, bị ta đẩy, Thế tử không kịp đề phòng nên lảo đảo vài bước.
Nếu lúc này có dao mổ lợn ở đây, ta sẽ cắt nát miệng hắn.
Hắn nói chuyện khó nghe như thế thì không có miệng cũng được.
“Thế tử mới là người không tự nhận thức được.”
Ta ép nước mắt vào trong, oán hận nhìn hắn: “Ta không thèm vị trí Thế tử phi đó đâu. Ban đầu, ta cũng không nghĩ sẽ chăm sóc ngài, chẳng qua Đại phu nhân sai ta đi thì ta phải đi mà thôi. Ta cũng không hề thích ngài, ta muốn gả cho một người dịu dàng, dù người đó không có quyền thế cũng không sao cả.”
Thế tử giận run người, hắn lấy khế ước bán thân của ta từ trong ngăn bí mật phía sau giá sách ra rồi ném vào người ta: “Cút đi!”
Ta đá văng mấy bức tranh, nhặt khế ước bán thân dưới đất lên, đau lòng phủi sạch rồi xoay người bỏ đi.
Vừa ra tới cửa, ta đã chạm mặt Đại phu nhân.
Bà ấy đen mặt, còn bọn người hầu xung quanh đang vểnh tai nghe trộm.
Đại phu nhân phất tay, lập tức có hai người nam nhân lực lưỡng tiến lên giữ chặt ta.
“Đánh trước mười roi, để xem nàng có biết sai hay không.”
7.
Lúc bị rơi quất vào người, ta lập tức hối hận.
Nhị Hoa ơi Nhị Hoa, sao mày lại ngu như thế? Lại quên mất thân phận của mình.
Thế tử muốn đánh mắng gì thì cứ im lặng chịu đựng là được rồi, mày dám cãi lại Thế tử, chẳng phải là muốn tìm chết ư?
Roi đầu tiên quất xuống, toàn thân ta đổ mồ hôi lạnh, còn phần lưng lại nóng như bị lửa đốt, đau quá!
Ta sợ lát nữa bản thân sẽ không còn sức nên lập tức hét lên: “Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi!”
Nhưng không có ai quan tâm cả.
Lại một rồi nữa rơi xuống, dường như người cầm rồi có thù với ta nên chuyên chọn chỗ đau mà đánh.
Khi roi thứ năm rơi xuống, ta thầm nghĩ có phải Thế tử đang đứng nhìn ta chịu phạt hay không?
Thì ra hắn hận ta đến thế!
Ta đã nhìn lầm rồi, ta sai ở chỗ xem ngốc Thế tử thành Thế tử thật.
Đoạn Thần là một kẻ lạnh lùng mà!
Lúc rồi thứ mười rơi xuống, mảnh da vụn bám lên thân rồi, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, mùi hương rất khó ngửi.
Tiểu Hạt Tử và Thúy Vi đỡ ta về phòng.
Thúy Vi nức nở: “Lan Linh, ngươi hồ đồ quá!”
Ta đau đến mức không còn cảm giác nhưng vẫn cười nói: “Chị em tốt, ta nói cho ngươi biết, ta tên là Nhị Hoa, chờ đến lúc ta rời phủ rồi chúng ta vẫn là bạn bè nhé.”
Thúy Vi cũng nói cho ta biết tên thật của nàng ấy.
Ta ngủ mê man.
Đêm khuya, ta tỉnh dậy vì đau.
Có người thoa thuốc cho ta, trong lúc mơ màng, ta thầm nghĩ Thúy Vi đối xử tốt với ta thật, ấy vậy mà nàng ấy lại mua loại thuốc mỡ tốt nhất, cảm giác mát lạnh rất thoải mái.
Tuy động tác của người này rất nhẹ nhàng nhưng ta vẫn đau đớn vô cùng.
“Ưm, đau quá!”
“Ta sẽ nhẹ tay hơn.”
Đây là giọng nói của Thế tử.
Ta dụi mắt, bấy giờ ta mới nhận ra bản thân đang nằm trên giường của Thế tử.
Trong nháy mắt, ta lại cảm thấy đau đớn hơn.
Ta không muốn nói chuyện nên giả vờ ngủ thiếp đi.
Sau khi thoa thuốc công, Thế tử ngồi vào bàn đọc sách, mãi đến hừng đông cũng không ai lên tiếng cả.
Ta dưỡng thương suốt một tháng, trong khoảng thời gian này, Thế tử giống như biến thành người câm, chẳng qua mỗi ngày hắn đều tới thoa thuốc cho ta. Thỉnh thoảng, vào đêm khuya, hắn sẽ nằm cạnh ta ngủ.
Ta đành phải nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn mà ngủ.
Lúc ta sắp chìm vào giấc ngủ lại nghe thấy Thế tử khàn giọng hỏi: “Có đau không?”
Ta mở mắt ra.
Hắn nói tiếp: “Sao ngươi không chịu khuất phục?”
Ta mặc kệ hắn.
Ta không dám nghĩ, bản thân chỉ bị đánh mười roi đã khóc lóc thảm thiết như thế, vậy người bị đánh ba mươi rồi vì hắt xì kia liệu có còn sống hay không?
Theo lịch, hôm nay là ngày cuối cùng của ta ở Hầu phủ, nhưng Thế tử vẫn chưa quay về.
Ta sợ hắn sẽ phái người đi tìm cha mẹ ta thật, ta không muốn ở lại Hầu phủ cả đời.
Có lẽ người khác thích phần phước này, nhưng ta thì không.
Ta không muốn nửa đời sau phải khom lưng cúi đầu sống trong Hầu phủ, càng không nghĩ sẽ làm trái với lương tâm mà nói với Thế tử phi tương lai rằng ta không muốn tranh giành, ta bằng lòng thờ chung một chồng với ngài.
Đồng thời, ta cũng không muốn nhìn thấy người mình thích mỗi lần về nhà đều đắn đo không biết tối nay nên tới phòng ai.
Nếu tên của ta và Thế tử đặt bên cạnh nhau, người khác nghe xong sẽ bật cười.
Thế tử đã trở về, nhưng hắn lại bị thương.
Thì ra trong thời gian ta dưỡng thương, Diên di nương ăn nhầm thức ăn nên bị sảy thai, nàng ta khẳng định việc đó là do Thế tử làm.
Kết quả Đại phu nhân lại tìm được chứng cứ chuyện Thế tử rơi xuống nước là do Diên di nương làm.
Hầu gia muốn đuổi Diên di nương ra khỏi phủ.
Trước khi đi, Diên di nương đã đâm Thế tử một nhát, nàng ta muốn làm cho Hầu gia không có con nối dõi.
Bây giờ ta đã đi lại được, lúc Thế tử được khiêng về, ý thức hắn hơi mơ màng: “Ta không sao, Lan Linh đâu rồi?”
Ta nhớ thương khế ước bán thân của mình.
Nhân lúc mọi người đang luống cuống vây quanh Thế tử, ta lấy khế ước bán thân trong ngăn kéo bí mật rồi thu dọn tay nải, rời khỏi Hầu phủ.
Không khí bên ngoài thật ngọt ngào, tất cả muộn phiền tích tụ trong lòng ta cũng biến mất.
Ta hít sâu một hơi, lên đường về nhà.
8.
Lúc ta về tới nhà, mẹ đang dọn dẹp, vừa nhìn thấy ta, bà đã bật khóc vì vui mừng: “Hoa Nhi của ta!”
“Cha đâu rồi mẹ?”
“Cha con bị bệnh lao, đã qua đời rồi.”
Mẹ ta nói: “Con về rất đúng lúc, mẹ đang định bán nhà, dọn lên trấn bán thịt lợn, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Năm đó cha con cương quyết bán con đi, mẹ thật sự rất đau lòng.”
Lúc mẹ ôm ta lại vô tình chạm vào miệng vết thương chưa lành của ta, bà rưng rưng nước mắt: “Về rồi thì tốt, con phải chịu khổ rồi!”
Ta và mẹ dọn lên trấn trên, cửa hàng thịt không rộng lắm, sân sau dùng để nuôi lợn, còn phía trước thì bán thịt. Mẹ ta vừa xinh đẹp lại khéo ăn nói nên khách tới mua thịt cũng nhiều.
Đệ đệ đã tới tuổi đến trường đọc sách nên ta phụ trách đưa đón bọn họ.
Sau đó ta về nhà cho lợn ăn, giặt quần áo, cuộc sống khá thoải mái.
“Hoa Nhi, còn có muốn lấy chồng không?”
Mẹ nói với ta: “Mẹ sẽ lựa chọn thật kỹ, không thể chọn người giống cha con được.”
“Con nghe mẹ.”
Mẹ ta đúng là rất dụng tâm, chỗ mà hai đệ đệ của ta theo học có một thư sinh trợ giảng, y là con trai của phu tử.
Cứ cách hai ba ngày mẹ ta lại gửi thịt cho vợ của phu tử, bà còn dặn ta sau khi đưa đệ đệ tới đó thì ở lại lâu một chút.
Lúc đầu ta không suy nghĩ gì nên ở lại đó nghe giảng trong chốc lát.
Thư sinh nọ luôn đứng thẳng lưng, nói năng dịu dàng, mấy đứa nhỏ đều thích y.
Y nói: “Cô nương vào trong ngồi nghe đi.”
Ta hỏi được rất nhiều chữ, lúc về nhà, ta có thể đọc thuộc những bài thơ mà đệ đệ ta không học thuộc được.
Mẹ ta che miệng cười: “Hoa Nhi nhà ta thông minh quá.”
Hôm ấy, thư sinh giảng giải cho ta nghe về vấn đề kết hợp giữa lý thuyết và thực hành, đạo lý này quá khó hiểu nên ta cứ nhìn y mãi.
Y đỏ mặt, giọng nói ngày càng nhỏ.
Lúc bọn nhỏ đang đọc sách, có mấy thị vệ bước vào và lấy ra một bức tranh.
“Có ai từng gặp một người tên là nha hoàn Lan Linh hay không?”
Ta đứng sau lưng thư sinh quan sát, người trong bức tranh là ta, trên tóc còn cài một cây trâm hoa quế.
Thấy ta trốn sau lưng y, thư sinh lên tiếng trả lời: “Chưa từng gặp.”
Bọn nhỏ đều thông minh, cả đám ồn ào lên tiếng, bọn thị vệ ngại ầm ĩ nên chỉ hỏi vài câu rồi bỏ đi.
“Ngươi tên Lan Linh?” Thư sinh khó hiểu hỏi.
Ta lắc đầu: “Ta tên Nhị Hoa.”
Thư sinh lại nói: “Nhưng người trong bức tranh giống hệt ngươi. Bọn họ đang tìm nha hoàn thông phòng của Thế tử, là ngươi ư?”
Ta đã hiểu, mặc dù ta phủ nhận nhưng sau đó ta không tới nghe giảng nữa.
Ta nói với mẹ rằng có lẽ ta không thể gả đi được.
Người khác còn không muốn cưới một người từng làm nha hoàn thông phòng, huống chi là thư sinh thanh cao.
Mẹ an ủi ta: “Không sao, không gả được thì còn cứ ở nhà bán thịt lợn với mẹ, như vậy còn kiếm được nhiều tiền hơn.”
Mẹ không nói cho ta biết hôm đó thị vệ cũng tới hỏi thăm bà.
Bà đã vô ý nói cho bọn thị vệ biết người trong tranh là con gái của bà.
Chỉ hai ngày sau, có một vị quý nhân mặc quần áo quý giá xuất hiện trước cửa hàng thịt của nhà ta.
Phía sau hắn có thị vệ đi theo nên người khác cũng không dám tới mua thịt.
Ta hờ hững hỏi: “Vị khách này muốn mua mấy cân thịt lợn?”
Hắn đưa ra một cây trâm, đó là một cây trâm khắc hoa quế giá trị xa xỉ.
Ta dùng đã mổ lợn đẩy cây trâm ra: “Nếu không mua thịt mời tránh sang chỗ khác.”