Tựa Như Mây Khói - Chương 2
4.
Diên di nương đã mang thai hơn năm tháng.
Hầu gia thường nói bóng nói gió về việc thay đổi Thế tử.
Thế là Đại phu nhân bắt đầu tìm đến các thầy thuốc dân gian, số lượng thuốc mà Thế tử phải uống ngày càng nhiều.
Thật không ngờ, tình trạng của hắn lại chuyển biến tốt.
Vào sáng sớm mà hắn nhớ lại mọi chuyện, ta đang ở bên cạnh hắn.
Thế tử vừa mở mắt đã nhìn ta bằng ánh mắt chán ghét.
“Càn rỡ, mau đi xuống.”
Ta nhanh tay mặc quần áo, sau đó ta nhìn thấy đoàn người nối đuôi nhau đi vào phòng Thế tử. Đại phu nhân vui mừng bật khóc, bà ấy lướt ngang qua người ta, không thèm liếc nhìn ta lấy một cái.
Hầu gia chậm rãi đi tới, vẻ mặt lộ ra sự vui vẻ.
Tuy rằng Đoạn Thần được nuông chiều nhưng hắn là người có tài, hiểu rõ thế cục, là người thích hợp nhất với vị trí Thế tử.
Trong phòng đông nghẹt, một nha hoàn chạm vào người ta: “Lan Linh cô nương, lần này tiêu rồi, Thế tử nhất định muốn giết ngươi.”
Ta rầu rĩ, ta còn muốn sống để về nhà.
Đại phu nhân vẫy tay: “Lan Linh, tới đây.”
Ta cúi đầu bước từng bước, không dám ngẩng đầu lên.
Mặc dù ta và Thể tử đã chung chăn gối nhưng suy cho cùng, ta và hắn không phải người của một thế giới.
Đại phu nhân cười nói: “Sau này cứ giữ Lan Linh trong viện của con, nhưng cũng không thể chậm trễ việc đón dâu.”
Ta nghe thấy Thế tử lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Ta vội vàng quỳ xuống và dập đầu với Đại phu nhân: “Phu nhân, nô tỳ chỉ muốn quay lại viện của phu nhân, châm trà rót nước cho người.”
“Chuyện này…”
Lúc này, trên đầu ta vẫn đang cài cây trâm hoa quế buồn cười kia. Nhân lúc Thế tử chưa phát hiện, ta nhanh chóng giấu nó đi.
“Chuyện này không hợp quy củ, ngươi đã đi theo Thế tử, có lý nào lại quay về chỗ ta.”
Đại phu nhân ra hiệu cho nha hoàn đỡ ta đứng lên.
Ta âm thầm tính toán, qua ba tháng nữa là ta có thể về nhà rồi.
Ta vừa ngước mắt đã đối diện với đôi mắt đen láy của Thế tử, hắn dời mắt sang hướng khác và nói: “Trong viện của con không cần nha hoàn.”
Thế nhưng lần này Đại phu nhân lại cố chấp khác thường, một hai muốn ta phải ở lại. Bà ấy nói bóng nói gió rằng nếu Thế tử không chịu cưới vợ thì sẽ nhét thêm mấy nha hoàn thông phòng nữa.
Mọi người đều rời đi, chỉ còn lại ta và Đoạn Thần.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ sỉ nhục ta nhưng hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Ra ngoài.”
Cũng đúng thôi, Thế tử rất khinh thường người hầu.
Ta tự an ủi bản thân, chỉ cần hắn không giết ta, hắn muốn làm gì cũng được.
Nha hoàn cũng chia ba bảy loại, thân là nha hoàn thông phòng của Thế tử, ta không cần làm những công việc như quét rác, giặt quần áo, thế nên mỗi ngày ta đều có thời gian chăm sóc hoa cỏ trong sân.
Tuy nhiên, việc bưng trà rót nước cho Thế tử lại trở thành công việc khó khăn.
Tất cả mọi người không ai dám vào phòng, bọn họ sôi nổi nhìn, nhưng ta lại giả vờ như không nhìn thấy. Vì vậy, cuối cùng người được chọn là một gã sai vặt tên Tiểu Hạt Tử.
Chẳng qua hắn ta có một một vết sẹo ở khoé mắt chứ không phải mù thật.
Tiểu Hạt Tử run rẩy tiến vào phòng, thế nhưng không bao lâu hắn ta đã vừa lăn vừa bò ra ngoài.
“Thế tử mắng ta quá xấu xí, bảo ta cách xa ngài ấy.”
“Lan Linh cô nương, Thế tử bảo ngươi vào trong hầu hạ.”
Mấy ngày qua, ta đã nghĩ thông suốt, cứ xem như khoảng thời gian Thế tử biến thành tên ngốc kia là giấc mộng của ta.
“Ngươi có biết mài mực hay không?”
Suy nghĩ bị kéo trở về, ta tỉnh táo lại, bấy giờ Thế tử đang cúi đầu, hắn nhíu mày, giọng điệu mất kiên nhẫn.
Mực trong nghiên mực trước mặt ta tràn ra ngoài, chảy dọc trên chiếc bàn gỗ đỏ, sắp thấm vào tay áo của Thế tử.
Ta bừng tỉnh, toàn thân run rẩy.
Lúc ta tìm được giẻ lau, tay áo của Thế tử đã bị bẩn.
Ta quỳ xuống: “Nô tỳ ngu dốt, xin Thế tử trách phạt.”
Rõ ràng hắn chỉ cần nâng tay lên thì tay áo sẽ không bị bẩn, thế nhưng Thế tử lại không chịu nhúc nhích, mặc kệ mực nược từ từ từ như bẩn ống tay áo.
“Chỉ là một việc nhỏ nhặt cũng không làm tốt!”
Ta lén nhìn Thế tử, hắn vẫn bình tĩnh ngồi viết chữ như cũ. Cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ta và quát lớn: “Cúi đầu xuống!”
Hồi lâu sau, dường như Thế tử mới nhớ đến sự hiện diện của ta mà bảo ta đứng lên.
Trong lúc hốt hoảng, ta chợt nhớ đến lần trước ta bị phạt quỳ cũng là vì Thế tử.
Thế tử viết chữ bao lâu thì ta cũng đứng trong phòng bấy lâu.
Từ ngày đó, ta không hề nhìn thấy hắn mặc lại bộ quần áo màu xanh này thêm lần nào nữa.
5.
Tất cả mọi người trong Hầu phủ đều biết Thế tử ghét ta.
Khi ta ở bên cạnh, chân mày hắn luôn nhíu lại, giống như vết mực không thể lau sạch.
Cũng dễ hiểu thôi, bởi vì ta nên trong khoảng thời gian bị bệnh, hắn mới trở thành trò cười của người khác.
Ta khóc không ra nước mắt, ta đếm từng ngày, mong nhanh đến ngày được về nhà.
Chỉ còn hai tháng nữa thôi, ta quyết định phải thật cẩn thận và chỉ vây quanh Thế tử mà thôi.
Nửa đêm ta bị mất ngủ nên đã trò chuyện với nha hoàn Thúy Vi, ta nói còn hai tháng nữa là ta được về nhà. Nàng ấy nghe vậy thì bật cười: “Lan Linh, ngươi khờ quá! Ngươi là nha hoàn thông phòng của Thế tử , biết đâu sau này trở thành thiếp thất thì sao, lúc đó ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Vậy mà ngươi lại cố chấp muốn về nhà nuôi lợn!”
Ta đáp: “Ta nuôi lợn thì không cần phải nhìn thái độ của nó mà sống.”
Thúy Vi nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Sao ta có cảm giác như ngươi đang mắng Thế tử vậy?”
“Không phải, không phải ta không muốn làm thiếp, chẳng qua ta không muốn làm thiếp cho Thế tử thôi, haizz!” Ta rầu rĩ nói: “Ta không biết phải nói thế nào, tóm lại, Thế tử thân phận cao quý, còn ta chỉ là một nha hoàn, vốn không nên dính líu gì với nhau.”
Nàng ấy thở dài: “Cũng tốt, ngươi quay về nhà thì không cần khom lưng cúi đầu nữa.”
Đầu óc rối bời của ta dần bình tĩnh lại, ta nhắm mắt, mơ về viễn cảnh về nhà. Thế nhưng nàng ấy lại nói tiếp: “Lan Linh này, bây giờ ngươi đã trở thành nha hoàn thông phòng, có khi nào khế ước bán thân còn thời hạn hai tháng của ngươi không có tác dụng nữa không? Có khi nào cha mẹ ngươi sẽ để ngươi ở lại trong phủ cả đời không?”
“Cái gì!” Ta ngồi bật dậy, đầu choáng váng.
Hôm sau, ta cứ thẫn thờ nghĩ về khế ước bán thân của mình mãi.
Giữa ta và bạc, tất nhiên cha ta sẽ cần bạc hơn.
Ta tự tiếp thêm dũng khí cho bản thân rồi tới tìm Đại phu nhân.
Dạo gần đây Đại phu nhân đang tuyển chọn Thế tử phi.
Lúc ta đến nơi, bà ấy đang xem tranh vẽ, liên tục khen ngợi.
“Cô nương này đúng mạo xinh đẹp lại có tài, rất thích hợp. Cô gái này còn tốt hơn, là biểu muội của Quý phi, chỉ là phía Hoàng hậu…”
Đại phu nhân nhìn thấy ta tới thì nói: “Ngươi tới đúng lúc lắm, mang mấy bức tranh này tới chỗ Thế tử đi.”
Bà ấy dặn ta: “Thế tử thường nghĩ một đằng nói một nẻo, ngươi phải chú ý hắn, nếu hắn mỉm cười khi xem bức tranh nào, dù ngoài miệng hắn nói không thích nhưng trong lòng lại thích đấy.”
“Dạ, nô tỳ nhớ kỹ.”
Thấy Đại phu nhân hơi mệt mỏi, ta quỳ xuống hỏi: “Phu nhân, nô tỳ có chuyện muốn hỏi, có phải qua hai tháng nữa nô tỳ sẽ được về nhà không ạ? Trong nhà nô tỳ còn cha mẹ già cần chăm sóc.”
Đại phu nhân cười nói: “Ngươi nhớ rõ quá nhỉ! Khế ước bán thân của ngươi Thần Nhi đã lấy đi rồi.”
Khi ta ôm bó tranh về, Thế tử đang đọc sách, vừa thấy mấy bức tranh, vẻ mặt hắn hơi trầm xuống.
Ta nghe theo lời Đại phu nhân dặn, nghiêm túc quan sát biểu cảm của Thế tử.
Ta giới thiệu với hắn: “Thế tử, vị này là con gái của Thượng thư đại nhân, vừa đến tuổi cập kê*.”
(*) Tuổi cập kê: Mười lăm tuổi.
“Vị này là biểu muội của Quý phi nương nương, nổi danh khắp kinh thành.”
Thế tử nghiêm khắc nói: “Im lặng!”
Ta lập tức ngậm miệng.
Mấy bức tranh bị mở ra rồi ném xuống sàn, không bao lâu tranh vẽ đã nằm rải rác khắp nơi.
Ta còn chưa kịp hành động Thế tử đã lên tiếng trước: “Không được nhặt!”
Ta thầm nghĩ vẫn là Đại phu nhân hiểu Thế tử nhất, lúc nãy, khi hắn xem tranh vẽ biểu muội của Quý phi, trong mắt hắn có ý cười nhàn nhạt.
Thế tử tỏ vẻ bực dọc, dạo bước tới chỗ một bức hoạ và nhặt nó lên: “Ngươi nói xem để nàng làm Thế tử phi có được không?”
Ta rũ mắt: “Đại phu nhân nói chỉ cần Thế tử thích là được.”
Thế tử xoa huyệt thái dương, không nhìn ta nữa mà tiện tay cuộn bức tranh lại: “Tìm một người hiền lành thì sau này nàng sẽ không ức hiếp ngươi.”
Ta không lên tiếng.
Thế tử nói tiếp: “Chờ đến lúc Thế tử phi vào cửa, ta sẽ phong ngươi làm thiếp, vì vậy ngươi phải học một ít cầm kỳ thư hoạ, nếu không sẽ bị người khác khinh thường.”
Hắn nhỏ giọng nói: “Ta có thể dạy ngươi viết chữ.”
Trên chiếc bàn gỗ đỏ bày đầy những tờ giấy ghi hai chữ Lan Linh, đáng tiếc ta chỉ biết được chữ Lan mà thôi.