Tựa Như Mây Khói - Chương 1
1.
Thế tử gia Vinh An Hầu nổi danh nóng nảy.
Nghe nói, trước đây có người từng bị đánh ba mươi rồi và ném ra khỏi khủ chỉ vì người nọ hắt hơi trước mặt hắn.
Ta là nha hoàn trong viện của Đại phu nhân, ngày ngày bưng trà rót nước, đã từng gặp Thế tử gia một lần.
Thế tử gia mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, vô cùng cao quý.
Hắn rất kiêu ngạo, hay xem thường người khác.
Các thiếp thất trong hầu phủ đều sợ hắn, còn bọn người hầu mỗi lần nghe đến hắn đều run bần bật.
Mùa hè năm nay thời tiết nóng bức, không biết tại sao Thế tử không biết bơi lại vô tình rơi xuống nước. Lúc được vớt lên, tay chân hắn lạnh ngắt, mặt mày tím tái, gọi tên cũng không thấy phản ứng gì.
Thái y ở lại Hầu phủ suốt ba ngày mới cứu được mạng Thế tử.
Đến lúc hắn tỉnh lại, tất cả mọi người trong phủ đều hoảng hốt.
Thế tử giống như một đứa trẻ, cách nói chuyện chẳng khác nào đứa bé mới lên năm.
Trước kia, hắn xem người hầu như rắn rết, bây giờ lại lôi kéo bọn họ chơi trốn tìm với mình.
Đối với chuyện này, thái y kết luận rằng: “Có lẽ trong hộp sọ của Thế tử vẫn còn tụ nước.”
Hầu gia tức tối, phất tay áo bỏ đi.
Còn Đại phu nhân thì khóc tới mức hai mắt sưng đỏ.
Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng toàn bộ kinh thành đều biết Thế tử Vinh An Hầu biến thành kẻ ngốc.
Tuy nhiên, chuyện này chẳng liên quan gì đến ta cả. Thời hạn bán thân của ta là ba năm, chỉ cần ở đây một năm nữa là ta có thể về nhà rồi.
Thế tử là người tài giỏi hay kẻ ngốc cũng chẳng liên quan gì đến ta.
Từ khi Thế tử trở thành kẻ ngốc, Hầu giá không hề tới phòng phu nhân mà đêm nào cũng tới chỗ của thiếp thất.
Đại phu nhân đối xử với ta khá tốt, thế nên thấy bà ấy ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, trong lòng hơi khó chịu.
Ban ngày, Đại phu nhân sẽ dẫn bọn ta đến chơi chung với Thế tử.
Đám nha hoàn bọn ta sẽ thả diều, chơi trốn tìm với Thế tử.
Hằng ngày, lúc chơi trốn tìm, ta đều trốn trong đình hóng gió ngủ gật. Bỗng nhiên, ta cảm thấy có người thổi hơi vào mắt nên mở mắt ra, đập vào mắt ra là gương mặt tuấn tú của Thế tử, hắn vui vẻ nói: “Tìm được, tìm được rồi! Ồ, ngươi đẹp thật, giống hệt như bánh phù ngọc vậy!”
Làm gì có ai trông giống điểm tâm chứ?
Ta thầm nghĩ, Thế tử đúng là đồ ngốc.
Lời Thế tử nói bị người khác truyền đến tai phu nhân, bà ấy gọi ta đến, sau khi quan sát gương mặt ta, ánh mắt bà ấy loé lên sự ngạc nhiên: “Ngoại hình của Lan Linh đúng là xinh đẹp.”
Tên thật của ta là Nhị Hoa, còn Lan Linh là tên ma ma chưởng quản trong phủ đặt cho ta, nhưng ngay cả chữ Linh viết thế nào ta cũng không biết.
Phu nhân ra lệnh cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại ta và Thế tử.
Trong lòng ta chợt loé lên dự cảm không lành.
Phu nhân thở dài rồi nói; “A Thần đã qua hai mươi tuổi, lúc trước hắn không cần nha hoàn thông phòng, cảm thấy tất cả đều chướng mắt, ta cũng chiều theo, nhưng với tình trạng hiện giờ của hắn…”
Bà ấy chấm nước mắt nơi khóe mắt: “Lan Linh, tối nay ngươi hãy tới phòng Thế tử hầu hạ hắn đi.”
Cuối cùng, phu nhân dặn thêm: “Tốt nhất là có thể mang thai.”
Ta và Thế tử nhìn nhau, hắn cười ngây ngô.
2.
Phu nhân sắp xếp ma ma giám sát ta.
“Lan Linh cô nương, có gì không biết thì cứ gọi bọn ta.”
Ta đứng sau cánh cửa đáp lời bọn họ rồi nhìn vào trong phòng, bấy giờ Thế tử đang trần truồng nằm trên giường nghịch đuôi tóc của mình.
Ta cảm thấy khó xử.
Thật ra hồi nhỏ ta đã từng nhìn thấy mấy con lợn làm chuyện đó, chắc con người cũng tương tự như vậy.
Dưới ánh nến héo hắt, ta lén nhìn về phía Thế tử. Ngoại hình của hắn rất đẹp, dưới cặp lông mi dài là một đôi mắt phượng làm rung động lòng người.
“Lan Linh, ta nóng quá!”
Thế tử đá chăn, ấn đường lộ vẻ nóng nảy.
Ta vội vàng đắp chắn lại cho hắn: “Thế tử ngoan, đừng để bị cảm lạnh.”
Không gian trong phòng chợt yên tĩnh, lát sau, một loạt âm thanh sột soạt vang lên.
Thế tử cởi quần áo của ta: “Lan Linh, ngươi đổ mồ hôi này!”
Ma ma ở ngoài cửa lại lên tiếng hối thúc.
Ta vòng tay ôm lấy Thế tử.
Ánh nến vụt tắt, trong phòng chỉ còn lại sự nóng bỏng.
Hôm sau, ma ma tới kiểm tra, bà ta rất hài lòng.
Nhân lúc Thế tử còn đang ngủ, ta mặc quần áo ngay ngắn rồi lẻn ra ngoài phủ, tới hiệu thuốc mua thuốc tránh thai.
Ta không muốn mang thai con của Thế tử, bởi vì ta không có tình cảm với hắn.
Nếu Thế tử khỏi bệnh, chắc chắn sẽ cưới vợ và sinh con, với tính cách độc đoán của hắn, con ta sẽ không có kết cục tốt.
Vả lại ta cũng không có tiền, không thể nuôi sống đứa bé.
Khi ta quay về, thiếp của Hầu gia là Diên di nương đến thăm Thế tử, nàng ta mang tới cho Thế tử loại điểm tâm đang được ưa chuộng.
Thế nhưng khi Thế tử vươn tay ra, Diên di chuyển lại bất cẩn làm điểm tâm rớt xuống đất.
“Ôi, Thế tử mau nhặt lên ăn đi, không thôi không được ăn đâu.”
Nghe vậy, Thế tử cũng ngờ nghệch nhặt lên.
Ta về đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngày xưa, Thế tử thường dùng lời lẽ nhục mạ Diên di nương, mắng nàng ta là hồ ly tinh, bảo nàng ta không được làm phiền Đại phu nhân.
Mặc dù Diên di nương không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng nàng ta rất oán hận.
Ta đẩy Thế tử ra, tự nhặt điểm tâm lên rồi phủi sạch bụi: “Sao Thế tử có thể làm loại chuyện này được chứ?”
Diên di nương: “Con nha hoàn này, ngươi ở đâu ra vậy hả?”
“Bẩm Diên di nương, nô tỳ là người chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Thế tử.”
Diên di nương cầm khăn tay che miệng, nàng ta cười nói: “Cũng phải, đúng là cần có người chăm sóc. Được rồi, hôm khác ta lại đến vấn an thế tử. Haizz, không biết tới lúc đó Thế tử có còn là hắn nữa hay không.”
Diên di nương vuốt vụng, vẻ mặt đắc ý.
Nàng ta đi rồi, Thế tử bĩu môi, nước mắt dần đong đầy trong hốc mắt. Giọng hắn nhỏ như muỗi kêu: “Lan Linh, ta đau quá!”
Ta vén quần áo của hắn lên mới phát hiện đầu gối hắn bị rách da, rướm máu. Nếu vết thương này ở trên người ta, ta sẽ không có cảm giác gì.
Thế tử quá yếu ớt.
“Thế tử ngồi xuống đi, nô tỳ bôi thuốc cho ngài.”
Lúc ta cẩn thận thỏa thuốc mỡ cho hắn lại nghe Thế tử hỏi: “Lan Linh, ngươi đổi tên thành nô tỳ hả?”
Ta chợt nghẹn lời.
Thế tử nói tiếp: “Ngươi đừng gọi ta là Thế tử, hãy gọi là A Thần.”
Ta xem lời hắn nói như gió thoảng bên tai, vào tai phải ra tai trái.
Nếu dám gọi ngài là A Thần thì ta đừng mong được sống nữa.
3.
Lâu rồi Hầu gia không tới thăm Thế tử.
Thời gian gần đây, mọi người trong phủ âm thầm bàn tán vị trí Thế tử sắp đổi người khiến Đại phu nhân buồn bực, thế nên ta đã kể một số chuyện thú vị trong thôn khi ta còn nhỏ để làm bà ấy vui.
Đại phu nhân thương tiếc nhìn ta: “Tiếc rằng xuất thân của ngươi không tốt.”
Thừa dịp ta và phu nhân không chú ý, Thế tử đã lén chuồn ra ngoài.
Ta đuổi theo hắn cả chặng đường, thấy hắn chạy vào khu vườn đầy hoa quế ở phía sau. Thế tử nhắm trúng một nhánh hoa quế nên định trèo lên cây hái.
Hắn ngây ngô như một đứa trẻ, hoàn toàn lãng quên mọi muộn phiền, chỉ tập trung vào hoa quế trước mắt.
Hai hàng người hầu đứng bên cạnh cúi đầu cười khúc khích.
Ngực ta chợt thắt lại, ta túm chặt góc áo hắn và nói: “Nguy hiểm lắm Thế tử, mau xuống đi.”
Hương thơm của hoa quế màu trắng bạc lan toả khắp bốn phía, Thế tử ngắt bỏ những chi tiết dư thừa, biến nhành quế này thành cây trăm, tự nhiên cài lên tóc ta.
Hắn rũ mắt mỉm cười rồi nghiêm túc nói: “Đẹp lắm!”
Trái tim ta chợt run lên, ta hốt hoảng dời mắt sang hướng khác.
Ai ngờ hắn lại nói: “Lan Linh, khi nào chúng ta có thể làm lại chuyện đó đó nữa?”
Cũng may hắn không nói lớn nên không bị người khác nghe thấy.
Lỗ tai ta nóng lên, ta nắm ống tay áo kéo hắn rời đi: “Thế tử đừng nói nữa!”
Thời gian lặng lẽ trôi, đã sắp vào đông nhưng tình trạng của Thế tử chẳng những không chuyển biến tốt mà còn muốn nghiêm trọng hơn.
Nguyên nhân là do Thế tử nghe thấy tiếng mấy đứa trẻ chơi đùa bên ngoài nên đã trèo tường ra và mất tích.
Đại phu nhân nổi giận, không còn dịu dàng như xưa nữa. Bà ấy phạt ta quỳ trọng phòng Thế tử, khi nào Thế tử quay về thì ta mới được đứng lên.
Đêm khuya, lúc sắp đến giờ giới nghiêm ban đêm, cuối cùng thị vệ cũng tìm được Thế tử.
Ta nghe thị vệ kể rằng vị Thế tử tuấn tú, cao lớn lại đi nghịch bùn cùng một đám trẻ lên ba khiến toàn thân dính đầy bùn, thậm chí hắn còn khóc vì bị thua trong ván chọi gà.
Bọn họ còn nói ngoài người dân đang chê cười Thế tử vì hắn đã rêu rao ngoài phố rằng bản thân thích nha hoàn Lan Linh nhất.
Mặc dù Thế tử đã quay về nhưng Đại phu nhân vẫn bắt ta quỳ.
Nguyên nhân thứ nhân là do ta trong chừng không cẩn thận, bỏ trốn ra ngoài phủ và gây ra cười.
Lý do thứ hai là ta không biết thân biết phận, ta là người có lỗi khi Thế tử thốt lên câu nói kia.
Đầu gối của ta đau tới mức mất cảm giác, mồ hôi lạnh túa ra, càng nghĩ ta càng uất ức.
Vốn dĩ ta chỉ cần ở lại thêm một năm là được về nhà, ai ngờ Đại phu nhân vô duyên vô có đưa ta vào phòng Thế tử hầu hạ rồi bây giờ lại trách tội lên đầu ta.
Haizz, ta lau sạch nước mắt, vẫn là sống trong thôn tốt, không có nhiều chuyện quanh co.
Bỗng nhiên có một cái khăn xuất hiện trước mặt ta, là Thế tử.
Hắn ôm bả vai ta ta, cẩn thận đỡ ta đứng dậy. Ta cố chịu đâu, không dám rên rỉ thành tiếng. Hắn bế thốc ta lên, suốt quãng đường hắn vẫn luôn xị mặt, không nói một lời.
Dáng vẻ này giống hệt như lúc hắn chưa rơi xuống nước.
Tìm ta chợt run lên.
Sau khi quay về phòng, hắn lấy hòm thuốc ra rồi vén ống quần ta lên, nước mắt lưng tròng.
Ta thở dài, hắn vẫn là Thế tử ngốc mà thôi!
“Lan Linh, ta sai rồi, ta không nên lén chạy ra ngoài chơi, nhưng ta không nói dối.”
Ta hỏi: “Chuyện gì?”
Hắn liếc nhìn ta rồi nhanh chóng cúi đầu: “Người ta thích nhất là Lan Linh.”
Bầu không khí cũng quanh lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, những hạt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ tựa như đang gõ vào tim ta, cảm giác ngọt ngào chợt dâng lên.
Đánh chết, ta tự đánh vào mặt mình: Nhị Hoa, tỉnh táo lại đi!
Ban đêm, Thế tử tựa đầu lên vai ta, nhẹ giọng nói: “Ta muốn lớn thật nhanh.”
Ta nhếch môi hỏi: “Tại sao?”
“Ta trưởng thành thì có thể cưới Lan Linh, trở thành tướng công của ngươi!”
Ta biết rõ bản thân không nên sa lầy nhưng vẫn bị lời ngon tiếng ngọt xuất hắn làm hai mái ửng đỏ vì thẹn thùng.