Từ Trân Quý Đến Lãng Quên - Chương 2
Quan giữ chức Tham tri chính sự, cũng chính là phó Tể tướng cha ta, ngồi trên kiệu tơ vàng trêncao gọi ta.
Hầu phu nhân cười tươi mời: “Giang tướng công, sao không nể mặt vào phủ dùng chút rượu thịt?”
Cha xuống kiệu, nắm tay ta, đưa ta lên kiệu chỉ có quan viên từ tam phẩm trở lên mới được ngồi.
Ông đứng dưới kiệu ngước nhìn ta, cười đầy ẩn ý: “Đa tạ hầu gia, phu nhân đã chiếu cố tiểu nữ, vậy không làm phiền nữa.”
Về đến phủ, ta đóng cửa lại, cuối cùng cũng khóc một trận.
Ta coi như chàng thiếu tướng của ta đã chết trong ngày diệt phỉ.
Ta sẽ mãi nhớ ngày hôm nay, không bao giờ quay đầu lại.
04.
Tiêu Cảnh trong tiệc tẩy trần trước mặt đông đảo khách khứa công khai nhận yêu, nói rằng hắn và Liễu Y Y đã là vợ chồng.
Còn nói, nếu Hầu phủ không thể dung nạp Liễu Y Y, hắn sẽ đưa Liễu Y Y về thôn Liễu gia.
Hắn vì hồng nhan mà nổi giận, nhưng lại khiến cả hai nhà chúng ta đều trở thành trò cười.
Tiêu hầu gia dùng chén trà đập vỡ đầu hắn, sai người trói Tiêu Cảnh ném vào từ đường.
Chuyện của ta và Tiêu Cảnh tuy chưa công khai, nhưng cả hai bên đều có ý muốn thành toàn cho mối nhân duyên này.
Nói trắng ra, trước đây chuyện hôn sự này, chỉ còn thiếu cái gật đầu của ta.
Hầu phu nhân ngồi ở tiền sảnh nhà ta, lấy khăn che mặt khóc nức nở: “Sao ta lại sinh ra một đứa ngốc như vậy, bị một thôn nữ bụng dạ khó lường lừa gạt đến mức đầu óc quay cuồng!”
Bà khóc thương tâm, nắm tay ta nói: “Dì đã mời thái y đến chữa đầu cho nó, đợi nó hồi phục trí nhớ, dì nhất định sẽ bắt nó đến đền tội với con.”
“Bây giờ nó mất trí nhớ, vốn đã lạnh nhạt với chúng ta, lại còn nhất quyết muốn nữ nhân đê tiện kia, nếu lúc này giết chết ả ta, e rằng duyên phận mẹ con chúng ta cũng hết. Oanh Oanh, dì cũng rất khó xử.”
Xương Nghĩa hầu vốn có uy tín trong quân đội, không đáng vì một mối hôn sự chưa thành mà gây ra sự bất hòa giữa hai nhà.
Ta nắm tay Hầu phu nhân, ôn tồn an ủi: “Khó xử của người con đều hiểu, sau khi Cảnh ca ca rơi xuống vực mất tích, người chưa từng ngủ một giấc ngon, may mắn là bây giờ Cảnh ca ca đã bình an trở về bên người, người đừng buồn nữa, nhất định phải giữ gìn sức khỏe của mình.”
“Hôm qua con đã đến An Vương phủ một chuyến, ngoại tổ phụ đã đồng ý, mời Từ thái y đã về hưu xuất sơn, đến chẩn bệnh cho Cảnh ca ca.”
“Cảnh ca ca tính tình đơn thuần, có lẽ nhất thời bị cô nương kia che mắt. Đã có vợ chồng chi thực, chi bằng tạm thời đặt cô nương kia dưới mí mắt, đợi khi tẩu tẩu vào cửa, rồi đưa cô nương kia lên làm di nương. Trải qua thời gian dài, Cảnh ca ca nhất định sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của cô nương kia, hiểu được nỗi khổ tâm của người.”
Hầu phu nhân nhất thời tái mặt.
Hiểu rằng ta và Tiêu Cảnh không còn có thể.
Ta tự thấy mình lỡ lời, lộ ra vài phần thẹn thùng của thiếu nữ chưa xuất giá: “Chuyện gia đình của người vốn con không nên nhiều lời, nhưng con nghĩ, người là bạn thân của mẹ con, Cảnh ca ca chính là thân huynh trưởng của con, con mới vượt quá giới hạn mà nói hết lời trong lòng với người.”
Hầu phu nhân môi run rẩy, hồi lâu mới nói: “Là A Cảnh không có phúc.”
05.
Sau đó, Hầu phu nhân sai ma ma tâm phúc của bà đưa đến một cây như ý bằng ngọc xanh giá trị liên thành, chỉ nói, mong ta mọi sự như ý.
Ta vốn tưởng sẽ không còn liên quan gì đến Tiêu Cảnh và Liễu Y Y nữa.
Ai ngờ khi ta đến nhà ngoại tổ phụ ở tạm, Liễu Y Y lại dám đến trước cửa Vương phủ gây ồn ào.
Nàng quỳ trên phiến đá xanh, đập đầu đến mức đầu rơi máu chảy.
“Giang tỷ tỷ, ta nguyện làm thiếp cho tiểu hầu gia, sau này tỷ làm chính thất, muội muội sẽ dâng trà rót nước hầu hạ tỷ, cầu xin tỷ cho ta một con đường sống đi.”
“Tỷ không thể bức người ta đến bước đường cùng.”
Hầu phu nhân không hề nhả ra cho phép nàng làm thiếp.
Nàng không danh không phận ở lại Hầu phủ, chịu đủ mọi sự khinh thường và chế giễu.
Thấy Hầu phu nhân tặng ta cây như ý giá trị liên thành, ta lại tìm thái y cho Tiêu Cảnh, cho rằng ta cuối cùng ta cũng sẽ gả cho Tiêu Cảnh, lại hiểu lầm tính tình ta nhu nhược, muốn làm lớn chuyện, tự mở cho mình một con đường.
Nếu nàng đến Giang phủ tìm ta gây sự thì cũng thôi, nhưng nàng lại đến chỗ ngoại tổ phụ ta.
Ngoại tổ phụ ta là bào đệ của tiên đế, là tướng quân lăn lộn trong đao thương máu lửa, trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát.
Năm xưa mẫu thân ta là quận chúa Khang Ninh hòa ly với phụ thân ta, chỉ vì phụ thân ta chăm sóc muội muội nhà bên tang chồng của hắn rất nhiều.
Ngoại tổ phụ ta rút thanh bảo kiếm do hoàng đế ban tặng, oai phong lẫm liệt xông ra, đột ngột rút đao chém về phía Liễu Y Y: “Thứ không biết sống chết, cút!”
Liễu Y Y sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, kinh hồn bạt vía trợn tròn mắt, run rẩy như cầy sấy.
Ngay tại chỗ đã tiểu ra quần.
Một vệt nước thấm ra từ dưới váy nàng, làm ướt một đoạn tóc dài đứt lìa trên mặt đất.
Nàng không ngờ, nàng còn chưa kịp gây chuyện, thậm chí còn chưa gặp mặt ta, đã kết thúc rồi.
Gã sai vặt lập tức trói nàng lại đưa đến Xương Nghĩa hầu phủ, ma ma quét dọn vẩy nước rửa sạch mặt đất.
Máu và nước tiểu của nàng đều dễ dàng bị rửa sạch.
Không đến một khắc, vương phủ vẫn uy nghiêm trang trọng, không thể xâm phạm.
Ngoại tổ phụ ta ngồi nghiêm chỉnh trên ghế bành, cầm khăn tay thong thả lau thanh trường kiếm sắc bén như dao.
“Oanh Oanh, con sinh ra cao quý, không cần tự hạ thấp giá trị bản thân, nói chuyện với lũ sâu bọ trong bùn đất.”
06
Tiệc mừng sinh thần mười bảy tuổi của ta được tổ chức rất long trọng.
Ý của ngoại tổ mẫu là, trước đây vì chuyện của Tiêu Cảnh, khiến ta mang tiếng xấu.
Nên tổ chức thật lớn, náo nhiệt thật vui vẻ, cũng có ý định xem mắt hôn phu cho ta.
Hoa đào nở rộ, đường liễu quanh co.
Một số khách khứa cho cá và hạc ăn bên bờ hồ, ngắm vịt nước.
Một số nghe hát cạnh sân khấu bên bờ hồ.
Một số khác thì ném thẻ vào bình rượu trò chuyện ở cách đó không xa.
Vạn lần không ngờ, Tiêu Cảnh lại dẫn Liễu Y Y đến.
Mọi người nhìn nhau, đều há hốc mồm kinh ngạc.
Tiêu Cảnh nắm tay Liễu Y Y, mở tờ thiệp mời màu đỏ thẫm dát vàng trước mặt ta.
Năm ngày sau, hắn và Liễu Y Y sẽ thành thân tại hẻm Liễu trạch ở Bạch Thạch ngõ.
“Ta và Y Y sắp thành thân rồi.”
Ta cười nhẹ nói: “Chúc mừng.”
Ta liếc nhìn Liễu Y Y nép vào người Tiêu Cảnh sau lưng hắn.
Mái tóc bị ngoại tổ phụ ta chém đứt hôm đó, giờ đây lại càng đen và bóng hơn.
Không biết từ đâu kiếm được bộ tóc giả tốt như vậy.
Liễu Y Y lo lắng nắm chặt tay áo Tiêu Cảnh: “Giang cô nương, lần trước ta không nên quỳ ở ngoài cửa vương phủ, làm hỏng danh tiếng của cô, ta biết mình sai rồi, cầu xin cô tha thứ cho ta.”
Ta cười chế giễu: “Lần này cô nương không quỳ nữa sao?”
Gân xanh trên trán Tiêu Cảnh nổi lên: “Giang Xuân Oanh, Y Y đã xin lỗi ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi chỉ bị người ta bàn tán vài câu, còn tóc của Y Y thì bị hủy hết rồi.”
Ta vừa định phản bác.
Triệu Phi Yến cách đó vài bước đột nhiên lao tới, giật lấy tờ thiệp mời trong tay Tiêu Cảnh xé nát, những mảnh vụn rơi đầy mặt hắn.
“Ngươi có bệnh à, bị điên rồi hả? Giang Xuân Oanh bị ngươi theo đuổi một lần, còn bị ngươi quay lại sỉ nhục? Đây là nơi nào, ngươi dám dẫn theo tiểu tình nhân của mình cố ý đến làm người ta mất mặt, ngươi có tiện hay không!”
Nàng thích Tiêu Cảnh, rất ghét ta.
Không ngờ, nàng lại nói thay ta.
Tạ Lan Thời cũng đi tới, lạnh lùng nói: “Ca ca ta sao lại có thể có loại bằng hữu như ngươi? Loại người đồi bại như ngươi, chỉ xứng bị đuổi khỏi Hầu phủ, tìm một thôn nữ như vậy, sống cuộc sống thấp hèn.”
Liễu Y Y tức đỏ cả mắt: “Các ngươi thân phận cao quý, liền có thể tùy tiện nhục mạ người khác như vậy sao?”
Tiêu Cảnh che chở Liễu Y Y ở sau lưng, khóe miệng cong lên một độ cong không có ý tốt.
Trực tiếp nhìn chằm chằm ta.
“Thôn nữ thì làm sao? Ta thà sống cuộc sống thấp hèn, cũng không thèm nhìn ngươi, Khương Xuân Oanh.”
Tiêu Cảnh lộ vẻ chế giễu, từng chữ từng câu nói: “Ta tuyệt đối sẽ không thích loại nữ tử kiêu căng ngạo mạn như ngươi, trước kia có lẽ chỉ thấy ngươi xinh đẹp, theo đuổi chơi đùa, sớm đã chán ngấy rồi.”
Tiếng trò chuyện xung quanh không biết từ lúc nào đã nhỏ lại.
Lặng ngắt như tờ.
Chỉ còn lại tiếng hát khe khẽ của đào kép trên sân khấu.
Các tiểu thư quý tộc kinh thành đều ở đây, hắn nên thân bại danh liệt, bị người ta chửi rủa.
Những giọt nước mắt như đứt dây rơi xuống, ta đỏ mắt nghẹn ngào, cố ý ngất đi trong tiệc sinh thần của mình.
07.
Ngày đó, lời nói việc làm của Tiêu Cảnh truyền khắp kinh thành.
Lão Hầu gia tức giận đánh Tiêu Cảnh đến da tróc thịt bong.
Sau đó tự mình đến nhà thăm viếng, nói Tiêu Cảnh không đảm đương nổi trọng trách, đã tấu lên xin chỉ dụ, phế bỏ vị trí thế tử Hầu phủ của Tiêu Cảnh, đổi phong làm Tiêu Tam Lang.
Cha ta nhàn nhạt nhấp một ngụm trà: “Tam Lang tư chất thông minh, lại chăm chỉ, nghe nói ở Ngư Dương làm huyện lệnh rất được dân chúng yêu mến. Qua một thời gian nữa, Hộ bộ sẽ có một chức khuyết, đến lúc đó Tam Lang hầu hạ dưới gối, Hầu gia cũng có thể hoàn thành một tâm nguyện.”
Đêm xuống, ta mang theo một chiếc rương gõ cửa Hầu phủ.
Trong viện của Tiêu Cảnh trồng rất nhiều hoa mẫu đơn đỏ.
Ta nhặt lên một đóa, đưa lên mũi nhẹ ngửi, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Chúng ta mới quen nhau không lâu, hắn mặt dày mày dạn hỏi ta thích hoa gì.
Ta thấy hắn mặc một thân áo đỏ, nụ cười tươi tắn, thuận miệng nói bừa: “Hoa hồng.”
Sau đó hắn nói hắn đã trồng rất nhiều hoa hồng trong viện.
Trước khi đi hắn nói, đợi chúng ta thành thân, hoa trên bàn nhất định đều là hoa hồng.
Tiêu Cảnh chống nạng đứng ở hành lang, mang theo sự chế giễu và mỉa mai không hề che giấu hỏi: “Khương Xuân Oanh, tình trạng của ta bây giờ, ngươi có còn hài lòng không?”
Ta nhẹ nhàng mở miệng: “Xin ngươi trả lại thiếp canh cho ta.”
*Thiếp canh: Mảnh giấy ghi tuổi, ngày sanh tháng đẻ của đôi trai gái trong việc hôn nhân.
“Còn có viên ngọc bích ngươi lấy của ta, viên mà Liễu Y Y đã bán đi, đó là của ta.”
Sắc mặt Tiêu Cảnh đột nhiên thay đổi: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy?”
“Chúng ta từng có một đoạn tình cảm, kéo dài ba ngày. Ba ngày trước khi đi diệt phỉ, ta đã đồng ý lời cầu hôn của ngươi.”
Tiêu Cảnh trợn mắt nhìn ta: “Ngươi nói bậy! Ngươi thấy ta mất trí nhớ nên muốn lừa ta!”
Ta lấy ra một miếng ngọc bội khắc chữ “Tiêu”, đó là miếng ngọc bội tượng trưng cho thân phận người thừa kế Hầu phủ.
Ngày Tiêu Cảnh được phong làm thế tử, Tiêu Hầu gia đã tặng hắn miếng ngọc bội này.
Có miếng ngọc bội này, có thể đến tất cả các tiền trang, vải vóc, tửu lâu dưới danh nghĩa của Tiêu thị để lấy tiền.
Hắn cười gian xảo, đôi mắt đẹp đẽ thâm tình: “Oanh Oanh, sau khi ta đi đừng nhớ ta quá, cầm miếng ngọc bội này chơi đi.”
“Ngươi sắp không còn là thế tử nữa rồi, miếng ngọc bội này nên là của đệ đệ ngươi, ta mang trả lại.”