Tự Thương Lấy Mình - Chương 6
15
Sau đó, dù mẹ tôi không muốn nhưng vẫn đưa tôi ít tiền. Có lẽ là bên môi giới phòng và Trương Gia Soái thúc giục.
Mất chút tiền này cho tôi hay trả tiền nhà, không cần nghĩ cũng biết việc nào quan trọng hơn.
Tiền vừa tới, mẹ tôi đã điện. Tất cả phẫn uất của mẹ đều chuyển thành những lời bẩn thỉu: “Tao và mày ân đoạn nghĩa tuyệt, từ hôm nay tao không có đứa con gái là mày, mà vốn dĩ tao cũng không đứa con là mày! Nếu lúc trước không vướng mày thì tao đã có quyền nuôi Soái Soái rồi!”
Tôi dửng dưng vứt điện thoại qua một bên, nghe mẹ chửi mới điên cuồng. Chửi đi, dù sao phần thuộc về tôi đã tới tay tôi rồi.
Mẹ mắng tôi cạn tàu ráo máng, đây chẳng phải là thứ mẹ dạy sao?
Đợi khi mẹ không còn sức để mắng nữa, tôi mới cầm điện thoại lên, nói với mẹ câu cuối: “Đáng đồng tiền bát gạo, mấy chục vạn mua đứt quan hệ mẹ con, sau này tôi cũng khỏi phải chăm nom bà lúc về già. Vừa hay lúc này cắt đứt, tôi còn nhận được tiền.”
Lời này nghe quen lắm đúng không? Đó là lời sau khi ba tôi chết, mẹ nói với bạn chơi mạt chược của mẹ. Bây giờ tôi bê nguyên xi trả lại cho mẹ.
Người đàn ông vất vả một đời vì cái nhà này, nhưng trong lòng mẹ chỉ là một công cụ kiếm tiền.
Trong lòng mẹ, tôi cũng không phải con của mẹ mà chỉ là một thứ vướng víu, cản trở mẹ giành quyền nuôi con trai.
Người luôn lải nhải tình cảm gia đình mới là người cạn tàu ráo máng.
Bứt rứt bao năm qua cuối cùng cũng tan biến.
Trước kia tôi luôn nghĩ, tại sao mẹ tôi lại không yêu tôi, không quan tâm tôi, không ôm tôi, mở miệng là thóa mạ, luôn cau có khó chịu với tôi.
Hồi nhỏ tôi rất buồn, cho rằng bản thân vẫn chưa ngoan nên mẹ mới muốn tôi cố mà chịu khổ. Mẹ không cho tôi tiền, tôi sẽ tiết kiệm, mẹ mắng tôi, tôi sẽ chịu đựng. Tôi luôn nghe lời, cố gắng hết sức làm mẹ hài lòng.
Nhưng bây giờ tôi đã lớn, lên đại học, thế giới quan của tôi được mở rộng.
Từ những người bình thường, tôi mới biết tình cảm gia đình chân chính sẽ như thế nào. Mọi người sẽ luôn ủng hộ, bao dung, che chở cho nhau. Nụ cười của mọi người luôn tươi vui.
Tôi chưa bao giờ sai thì tại sao tôi phải nhẫn nhịn, tại sao phải chấp nhận.
Điều tôi nên làm là tự biết yêu chính bản thân mình.
16
Thời gian thực tập trải qua một cách suôn sẻ, tôi đã ký hợp đồng chính thức.
Với số tiền mình có, tôi đã đặt cọc mua một căn hộ nhỏ cách công ty không xa, coi như là có mảnh đất đầu tiên ở thành phố này.
Văn phòng của Lam Hân phát triển, tôi và Lam Thấm cũng đã quen với vị trí trong công ty. Chúng tôi rảnh là sẽ tụ tập.
Đã rất lâu rồi không nghe được tin của mẹ, bởi vì tôi đã chặn tất cả các phương thức liên lạc.
Sau này, nghe Lam Hân nhắc tới, không lâu trước mẹ có liên lạc với chị ấy, muốn hỏi chuyện của tôi từ chị.
Chị nói dối tín hiệu không ổn định rồi cúp máy.
Chị nói: “Nghe giọng mẹ em có vẻ không ổn, không có chuyện gì chứ?”
Bà có thể có chuyện gì? Bà ấy khỏe như trâu, trước kia có thể chơi mạt chược suốt một ngày một đêm mà.
Cơ mà sau khi Trương Gia Soái xuất hiện, bà lo toan đủ đường cho anh ta, giúp anh ta nấu cơm làm việc nhà, trông già đi nhiều.
Nhưng đó không phải là điều bà ấy muốn sao.
Tôi vừa nghĩ vừa đi về nhà.
Lúc đến cổng khu chung cư thì trông thấy một bà già vàng vọc gầy yếu, đang cầm ảnh hỏi người đi ra từ trong chung cư.
Tôi nhìn kỹ lại, đó không phải mẹ tôi sao? Bà ấy đang tìm tôi!
Trong một thoáng do dự, bà ấy đã thấy tôi, vừa khóc vừa chạy lại tôi.
Trương Gia Soái đã bị bắt. Hóa ra sau khi ném mùi ngon ngọt của lần làm giấy tờ giả đó, anh ta đã cùng người bạn kia góp vốn làm “giấy tờ”.
Công việc này có thể kiếm được rất nhiều.
Trương Gia Soái biết mục đích của tôi thì nổi giận cãi nhau với mẹ.
Nhưng vợ anh ta đòi hỏi nài nỉ quá nhiều, hơn nữa anh ta cũng không nỡ bỏ căn nhà chọn mãi mới được kia, thế là cắn răng vay tiền mua.
Mẹ bán nhà, lấy tiền tiết kiệm của mình cho con trai. Nhưng cô con dâu không biết quý trọng điều đó, phiền vì mẹ suốt ngày nói muốn bế cháu, không ít lần hai người cãi nhau.
Chị ta nói nếu mẹ không dọn ra ngoài thì chị ta quyết không sinh con, dù có mang thai cũng sẽ phá.
Trương Gia Soái không chịu được cảnh hai người đàn bà suốt ngày cãi nhau, cuối cùng thuê một căn phòng nhỏ cho mẹ tôi, bảo mẹ không có việc gì thì bớt liên lạc.
Ước mơ được sống cùng con trai trong căn hộ rộng lớn của mẹ tôi vừa thành hiện thực, nhưng mới được hai tháng bà ấy đã bị đuổi.
Có lẽ vì hàng hóa tăng giá, tình hình kinh tế khó khăn, Trương Gia Soái đã nhận một phi vụ lớn.
Trước kia, nhóm của anh ta chỉ làm giả chứng chỉ bằng cấp, nhưng bây giờ còn dám làm giả cả căn cước và giấy chứng nhận của cơ quan nhà nước.
Vụ án lửa đảo gần đây có liên quan tới anh ta. Nhổ củ cải dính theo bùn, anh ta nhanh chóng bị bắt.
Bạn của anh ta thì ôm tiền chạy trốn trong đêm, không để lại một đồng nào.
Mẹ tôi cũng chỉ mới biết những chuyện trên.
Chủ trọ nói đã ba tháng không nhận được tiền thuê trọ, thế là đuổi bà đi luôn.
Khi mẹ tới căn nhà mới mua của Trương Gia Soái thì phát hiện đã bị dán giấy niêm phong. Gọi cho con dâu không được, còn bị chặn.
Nhà mất, tiền hết, con trai bị bắt, con dâu biệt tăm, mẹ mới nghĩ tới có đứa con gái là tôi.
Hơn một năm không gặp, mẹ ốm yếu không ra hình người. Hai mắt đờ đẫn, khô khốc như là một khối gỗ mục.
Lần này không phải diễn nữa rồi, bà vừa nắm tay tôi vừa tự tát vào mặt mình, nói lúc trước bị ma quỷ ám, sinh được thằng con trai phá nhà phá cửa có ích lợi gì!
Lúc không có con trai, bàsống vô cùng sung sướng, ngày đêm nhớ mong con trai, nhưng sau khi có con trai thì lại thành ra thế này.
Đó đâu phải con trai, là quỷ đòi nợ thì có!
17
Tôi chịu đựng ánh mắt soi mói của người qua đường.
Bà ấy vẫn vậy, làm khùng làm điên không quan tâm tới cảm nhận của tôi.
Tôi hít sâu một hơi, đang định nói thì mẹ tôi đang khóc lóc thảm thương lại im bặt, hai mắt trợn ngược, ngã lăn ra đất.
Mọi người tốt bụng gọi xe cứu thương.
Đương lúc tan tầm, tắc nghẽn giao thông, dù bác tài có kinh nghiệm lâu năm thì vẫn phải đi đường vòng rất nhiều lần.
Sau khi bác sĩ kiểm tra thì báo với tôi, vị trí xuất huyết ở vùng nguy hiểm, thể tích rất lớn, lại vì cấp cứu không kịp thời, lúc mẹ tôi được đưa đến đã xuất hiện tình trạng phù não, tế bào thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng, bảo tôi chuẩn bị.
Ý là tỷ lệ sống không cao.
Tôi gật đầu: “Bà ấy còn có con trai, nhưng bị bắt rồi, không đến được, cần ký cái gì thì tôi sẽ ký.”
Tôi vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức tôi còn phải tự hỏi lại bản thân, tôi quá máu lạnh ư? Hoặc có lẽ tôi đã chết tâm rồi?
Tôi chưa bao giờ được bà yêu thương, vậy nên dù là giây phút cuối cùng, tôi cũng có một chút thương cảm nào với bà.
Sau khi nhận giấy từ bác sĩ, tôi bình tĩnh ký cam kết ngừng điều trị. Cuối cùng thì tôi lại là người giúp bà ấy giải thoát.
Vì Trương Gia Soái tự cao chưa bao giờ gặp tôi nên tôi cũng không bị mấy chuyện thối nát kia ảnh hưởng.
Như vậy là tốt nhất. Không có mẹ, tôi và anh ta là hai người xa lạ không có liên quan.
Cuộc đời của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, tôi không muốn bị ràng buộc với bất cứ thứ gì.
Hôm ấy đi trên đường, tôi nhìn thấy một cô gái rất quen.
Dáng người cao gầy, rất gầy, trên mu bàn tay trái có một vết bớt màu đỏ. Cô ta đang nắm tay một người đàn ông băng qua đường.
Tôi nhìn theo cô ta rất lâu, cô ta cũng nhìn tôi. Nhưng cuối cùng cô ta không nhận ra tôi mà chỉ lườm tôi một cái.
Lúc đó, tôi đứng trong góc tối, nhìn cô ta nũng nịu trong lòng Trương Gia Soái.
Tôi cũng không rõ là cô ta đã ly hôn chưa hay không thể ly hôn nên đã cắm sừng Trương Gia Soái luôn.
Nhưng dù sao thì tất cả cũng không liên quan tới tôi.
Rẽ vào khúc cua, xe của Lam Hân đang chờ tôi ở ven đường, Lam Thấm ló đầu ra từ ghế phụ gọi tôi.
Hôm nay chúng tôi sẽ đi cảm trại.
Không biết từ bao giờ hai người đã coi tôi như người một nhà. Chúng tôi quan tâm nhau, che chở cho nhau.
Trong tiếng nhạc vui tai, xe chúng tôi chạy về phía trước.
Một đường tràn ngập ánh sáng.
(Hoàn)