Tự Thương Lấy Mình - Chương 4
10
Thì ra là thế.
Hoang đường quá thể.
Ba phút trước tôi còn không biết mình có người anh ruột này đấy, đối với tôi, anh ta chỉ là một người xa lạ.
Tôi từ chối luôn: “Không được đâu, con không nhờ vả được chuyện này đâu.”
“Tống Gia Ninh! Đó là anh ruột của mày đấy, sao tao lại sinh ra cái thứ máu lạnh như mày chứ!”
Mẹ quẳng lại một câu đó, không thèm để ý tới tôi nữa mà quay người đi ra ngoài, bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Bà đã tới công ty, Lam Hân không đoán được mẹ tôi muốn làm gì, Lam Thấm thì ngượng ngập nhìn tôi.
Cả nhà Lam Hân đều thích sạch sẽ, trong nhà có mấy cái máy hút bụi, hơn nữa năm trước còn thuê công ty vệ sinh chuyên nghiệp đến dọn.
Nhưng mẹ tôi rất kính nghiệp diễn.
Mẹ chổng mông, dùng hết sức bình sinh quỳ trên đất lau thảm.
Lam Thấm đi tới cản mẹ lại: “Chúng cháu mời Ninh Ninh đến, cô không cần phải làm vậy.”
Mẹ tôi lắc đầu, lườm tôi: “Cháu không cần nói tốt cho nó, nó ham hư vinh, ở sướng quen rồi, không chịu ở lại trường mà cứ phải chạy tới nhà cháu làm phiền.”
Lam Hân khoanh tay trước ngực, một câu hai nghĩa: “Cô nghỉ một lát đi, nhà cháu có máy hút bụi.”
Mẹ tôi cười híp mắt, trả lời: “Cháu gái không hiểu rồi, máy đó làm sao sạch bằng người lau?”
“Dù nhà cô nghèo nhưng cô có ơn tất báo, con gái của cô ăn chực uống chờ ở nhà cháu mấy ngày nay, cô sẽ làm không công cho nhà cháu một tháng, mà tính ra cô làm giúp việc cũng được mấy ngàn một tháng.”
Mặt tôi nóng bừng, như bị người ta tát thẳng vào mặt, không những khó xử vì dáng vẻ nịnh nọt của mẹ mà còn vì mẹ nói dối không chớp mắt.
Mẹ cầm tiền đền bù của ba tôi, ngày nào cũng chơi mạt chược, hoặc ngồi cắn hạt dưa buôn chuyện, làm giúp việc khi nào chứ!
Tôi cảm giác như máu dồn hết lên đầu, căng thẳng như dây cung, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể căng đứt.
Tôi quay người bắt đầu dọn đồ đạc.
Tôi muốn về trường, không thể để mẹ làm phiền nhà họ Lam được.
Mẹ chạy tới kéo tôi, hạ giọng uy hiếp tôi: “Tống Gia Ninh, mày làm khùng làm điên cái gì thế?”
“Không phối hợp với tao thì tao cho mày đẹp mặt!”
Tôi lạnh lùng đẩy mẹ ra: “Sao mẹ biết con muốn làm khùng làm điên?”
Nói rồi tôi chỉ thẳng mặt mẹ.
“Mẹ lười biếng không ai bằng, còn chưa lau được cái nhà mình một lần nào, giờ vì thằng con trai đột nhiên tới kia mà mẹ lại chạy tới nhà người ta diễn khổ hả?”
“Muốn con đẹp mặt? Để con xem xem mẹ có thể làm con đẹp mặt thế nào?”
“Cắt phí sinh hoạt của con? Mẹ đã từng cho con đồng nào chưa!”
“Không cho con về nhà? Vậy càng tốt, con đã chẳng muốn về cái nhà rách nát đó từ lâu rồi!”
“Không cho tiền đóng học phí? Cũng được, dù sao cũng là tiền vay, còn phải trả tiền lãi nữa chứ!”
Tôi chưa từng có thái độ gay gắt như vậy với mẹ, mẹ tức giận trợn trắng mắt, chỉ vào tôi: “Mày… Mày…”
“Con thì sao? Sau này lúc mẹ nằm liệt giường, tốt nhất là nhờ con trai ngoan của mẹ có thể ký tên rút ống thở, cho mẹ được thanh thản!”
Tôi kéo vali, xin lỗi Lam Hân và Lam Thấm, sau đó quay đầu hét lên với mẹ: “Ngẩn ra đó làm gì! Nếu giờ mẹ còn không đi thì con sẽ báo cảnh sát mẹ tự ý xông vào nhà người khác!”
11
Tôi chuyển về ký túc xá, không ngờ không tới hai ngày mẹ đã chạy tới trường ăn cơm với tôi.
Thái độ của mẹ rất khác thường, tốt hơn nhiều, nói sau khi tôi giận rời đi, chị em nhà họ Lam nói chuyện với mẹ rất lâu, mẹ đã hiểu ra rồi.
Quả thật mẹ đã không quan tâm tôi suốt thời gian vừa qua, cũng không chăm lo cho gia đình.
Bây giờ mẹ rất hối hận, hy vọng tôi có thể cho mẹ một cơ hội sửa sai, chữa lành quan hệ mẹ con.
Tôi lạnh lùng không đáp lời.
Mẹ thấy thái độ của tôi đã dịu lại thì nói bây giờ đang trong kỳ nghỉ đông, phòng trống giường, muốn tôi xin cô quản lý cho mẹ vào ở mấy bữa.
Mới đầu mẹ tính lẻn vào ký túc nhưng đã bị người trực dưới tòa nhà chặn lại, hai người giằng co một trận rồi kéo nhau tới phòng bảo vệ của trường.
Tôi lập tức cảnh giác.
Tại sao không về nhà?
Mẹ giải thích, đồ trong nhà xuống cấp, cửa sổ phòng tôi cũng bị hở.
Quả thật là như vậy, cửa sổ phòng tôi vừa cũ vừa bị hở, đêm ngủ ầm ầm tiếng gió, còn bị lạnh tỉnh.
Tôi đã nói với mẹ nhiều lần nhưng mẹ cứ mặc kệ đó, muốn tôi cố chịu, đừng yếu ớt như thế.
Mà lần này, mẹ muốn sửa lại nhà, tiện thể đổi mới đồ trong nhà luôn.
Tôi bán tín bán nghi nhìn chằm chằm mẹ, mẹ vẫn tỏ thái độ khẩn khoản, thậm chí còn lấy tờ giấy ghi nợ ra: “Mẹ sai rồi, con xé nó đi… Con ngoan, con hãy tha thứ cho mẹ.”
Tôi cầm lấy, giả vờ chấp nhận lời lời xin lỗi của mẹ.
Nhưng tôi bảo với mẹ là bây giờ cô quản lý đã nghỉ, không xử lý ký duyệt bất cứ điều gì, bảo mẹ tìm nhà trọ ở mấy ngày.
Mẹ bảo tôi gọi cho quản lý, tôi lừa mẹ nói tôi không có số của cô. Ở trọ một trăm tệ một ngày, mẹ tôi rất yêu tiền, thế mà lần này lại không lải nhải. Chuyện gì cũng có lý do của nó, đề an toàn, tôi lén về nhà một chuyến. Trên cổng dán giấy có logo của công ty nội thất, dưới lầu thì chất đống đồ nội thất cũ chưa kịp chuyển đi, xem ra muốn tân trang lại nhà cửa thật.
Chẳng lẽ mẹ thay đổi thật rồi? Tôi lập tức tò mò không biết Lam Hân và mẹ đã nói những gì, thế là tôi gọi điện chị ấy.
Điện thoại còn chưa kết nối thì đã nghe thấy một giọng nữ: “Trương Gia Soái, anh đã hứa với em là một thời gian nữa sẽ có nhà mới mà.”
Sau đó, một nam một nữ lọt vào tầm mắt của tôi. Cái tên này rất quen với tôi, tôi quan sát, mặt mũi người đàn ông trông khá giống tôi, xem ra đây chính là người anh ruột thịt mà tôi chưa từng gặp mặt.
Anh ôm eo cô gái, hôn lên mặt cô ấy: “Chắc chắn rồi, chúng ta kết hôn trước sau đó tìm cơ hội để mẹ anh chi tiền đổi nhà.”
Cô gái cười cười: “Không ngờ mẹ anh lại nhiều tiền thế, còn rất nghe lời anh nữa.”
Trương Gia Soái cũng cười: “Lúc ly hôn mẹ không thắng được ba anh nên anh thành chấp niệm của cả đời bà, bây giờ cho mẹ một cơ hội, mẹ từ bỏ được sao?”
“Em không được nhìn thấy cảnh mẹ gặp lại anh đâu, mẹ ôm anh rất lâu, nước mắt nước mũi lau hết lên người anh, thấy gớm.”
“Nhưng ba anh nói đúng, phải biến tận dụng mọi cơ hội, mẹ thù ba nhưng sẽ không mặc kệ thằng con trai ruột thịt này của mẹ.”
Cô gái kia ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Nhưng chẳng phải anh còn có em gái sao? Nó thì sao?”
Trương Gia Soái nghĩ nghĩ: “Anh quên mặt nó thế nào rồi thì quan tâm nó làm gì. Anh đã bảo mẹ giữ bí mật rồi, đợi khi thủ tục hoàn tất thì ai làm gì cũng vô dụng.”
Hai người vừa nói vừa đi lên.
Tôi đi ra từ trong góc tối, cười lạnh một tiếng.
Chắc không ngờ mẹ yêu lo cho tương lai của con trai, để bám víu quan hệ đã nói hết chuyện của anh ta ra rồi.
12
Tôi hẹn Lam Hân ăn cơm. tiện thể hỏi chuyện. Lam Hân nói, hôm đó sau khi tôi đi, mẹ tôi kéo hai người lại khóc lóc rất lâu, nói mẹ rất hối hận. Nhắc tới, chị ấy thở dài: “Mẹ em muốn chị giới thiệu các mối quan hệ cho anh trai của em và tiến cử anh trai của em vào công ty của mẹ chị, em biết việc này không?”
Tôi nói tôi đã biết, bảo chị ấy chuyển lời cho cô, tuyệt đối đừng quan tâm tới chuyện này.
Lam Hân còn nói, tìm hiểu mới biết, anh trai học cũng không tệ lắm, nhưng vì một vài nguyên nhân mà tới giờ vẫn chưa được nhận bằng tốt nghiệp.
Nói rồi chị ấy vỗ vai tôi: “Mẹ em khóc nửa thật nửa giả, chị cũng không biết cô hối hận thật hay chỉ vì muốn giúp anh trai của em.”
“Chị cứ cảm thấy bọn họ có vấn đề, Ninh Ninh à, phải tự bảo vệ bản thân đấy. Có việc thì gọi chị ngay.”
Tôi ngẫm nghĩ, bảo chị đừng nghe điện thoại của mẹ.
Trương Gia Soái đến bòn rút, mẹ tiếc cũng được, mất tiền cũng được, chấp nhận cho anh ta bòn rút cũng được, nhưng đó là việc của mẹ.
Tôi không nợ anh ta. Đều là con của mẹ, tôi ở với mẹ hai mươi năm mà không bằng Trình Giảo Kim nửa đường xuất hiện.
Nghĩ tới đây, trái tim tôi tan vỡ hoàn toàn. Lúc về, tôi thấy mẹ đang ở cổng ký túc chờ tôi đi ăn cơm cùng.
Dạo này mẹ không chơi mạt chược nên cũng kiệt hơn hẳn.
Trên bàn cơm, mẹ hỏi dò tôi có phải đã liên lạc với Lam Hân không.
Tôi giả vờ quan tâm nói: “Vì chuyện này, con đã mua quà biếu, cô nói anh học rất khá, có thể cho anh một vị trí ổn, tiền lương một vạn.”
Mẹ tôi lập tức sáng mắt. Tôi chớp lấy cơ hội, tỏ vẻ khó xử: “Nhưng phải đúng quy trình, anh nhất định phải nộp bằng tốt nghiệp. Bây giờ mới tốt nghiệp tìm việc rất khó, có rất nhiều người cũng đang tìm việc, không thể giữ được vị trí này lâu.”
Mẹ tôi nghe vậy thì há mồm định mắng.
“Nhưng mà…” Tôi muốn nói lại thôi, cố ý ngập ngừng, “Nhưng mà có thể chi ít tiền tìm cách lấy bằng tốt nghiệp.”
“Có cần con giúp không?”
“Còn có cách này á? Để mẹ hỏi…” Mẹ vừa định gọi điện nhưng có lẽ nghĩ tới chuyện Trương Gia Soái dặn mẹ giữ bí mật, thế là lại đặt điện thoại xuống.
“Để mẹ nghĩ đã.” Mẹ không ăn miếng cơm nào đã vội vàng rời đi, có lẽ muốn bàn bạc với con trai yêu quý.
Mục đích của tôi rất đơn giản. Nếu bọn họ mắc câu, tôi sẽ lấy được một khoản tiền của mẹ, mà thật ra là khoản tiền bồi thường cho cái chết của ba tôi, đáng lẽ cũng có một phần của tôi.
Nhưng tôi cũng biết, Trương Gia Soái thông minh, anh ta nhắm tới số tiền trong tay mẹ, chắc chắn không dễ bị lừa.
Nhưng cái tôi không thể ngờ là anh ta lại nghĩ ra cách khác, nhờ bạn làm bằng giả.
Sau khi giải quyết được vấn đề giấy tờ bằng cấp, mẹ tôi vênh váo tự đắc nói với tôi, anh ta không làm ở công ty nhà cô Lam nữa, anh ta chê số lương đấy.
Anh ta sẽ lập nghiệp cùng bạn, tự làm chủ.