Từ Thu Nương - Chương 3
Nhìn hắn như một con chó nhà tan tác nằm sõng soài trên mặt đất, máu me đầy miệng mũi, lòng ta vô cùng sảng khoái.
Sau đó, ta đổi một bộ mặt khác, vừa xấu hổ vừa tức giận chỉ vào Thẩm Nghiên lớn tiếng nói:
“Tên đăng đồ! Ta vốn tưởng ngươi là người chân thành mới mời ngươi vào phủ, không ngờ ngươi! Ngươi lại… ô ô ô…”
Thấy ta chỉ khóc, mãi không nói Thẩm Nghiên đã làm gì, những người vây quanh sốt ruột dậm chân, vội hỏi ta: “Tiểu nương tử, hắn đã làm gì? Nàng đừng khóc, nói ra đi, nói ra mọi người sẽ làm chủ cho nàng!”
Ta lại khóc thêm mấy tiếng mới tức giận nói: “Hắn lại đi trêu ghẹo lão ma ma của ta! Miệng đầy lời ô uế còn muốn động tay động chân!”
Ta liếc mắt nhìn lão ma ma đang đứng xem kịch một bên, bà ta lập tức hiểu ý, ở sau cửa làm rối tung mái tóc của mình, lại giật mạnh mấy cái áo, mới khóc lóc chạy đến trước mặt mọi người.
“Chính là hắn! Nhớ thương tiểu thư như hoa như ngọc, hiểu lễ nghĩa, tài hoa tuyệt diễm, ngay thẳng lương thiện, dịu dàng đáng yêu nhà ta còn chưa đủ, đến cả bà già này cũng không tha!”
Ta vội ôm bà ta khóc lớn, vừa khóc vừa khơi mào cảm xúc.
“Thúc thúc thẩm thẩm phải cẩn thận, đừng để hắn làm nhục, vợ con gái trong nhà cũng đừng để hắn làm nhục, đừng như nhà ta, ôi ôi ôi…”
Thẩm Nghiên nghe hai ta vu khống hắn, cố sức mở miệng: “Ngươi nói bậy… Rõ ràng là ngươi không phân biệt phải trái… Ra lệnh cho gia đinh đánh ta! Ta sẽ đến phủ nha kiện ngươi!”
Ta cũng không đáp lời, chỉ khóc.
Có người thấy chuyện bất bình liền tiến lên đá Thẩm Nghiên một cước.
“Tên đăng đồ! Người ta là cô nương nhà lành không màng đến danh tiếng của mình với lão ma ma, lấy sự trong sạch để vu khống ngươi? Còn dám cãi chày cãi cối!”
Có cước đầu tiên thì có cước thứ hai, thứ ba…
Trên áo bào của Thẩm Nghiên ngoài vết máu còn có thêm nhiều dấu chân dày đặc.
Ta cố đè nén nụ cười trong đáy mắt, từ từ hành lễ: “Cảm tạ các phụ lão hương thân đã ra tay giúp đỡ, ngày mai mọi người đều có thể đến tiệm gạo nhà họ Từ để nhận ba cân gạo tẻ thượng hạng.”
Cuối cùng nhìn Thẩm Nghiên một cái, trong ánh mắt thù hận của hắn, ta quay người trở về phủ, bước chân nhẹ nhàng.
07
Liên tiếp bị đánh hai trận, Thẩm Nghiên rất lâu sau không đến quấy rối nữa.
Ta cũng được nhàn hạ, ngày ngày đến chỗ Trang Hàn Lâm nghe giảng.
Trang Hàn Lâm không chỉ từng là đại quan, mà còn là người được thiên tử đích thân phong quan với vị trí trạng nguyên, đầy bụng học thức, có thể coi là người đứng đầu văn đàn.
Ta học được rất nhiều từ ông ấy, học càng nhiều, ta càng hối hận.
—— Kiếp trước, tại sao ta lại phải bỏ ra nhiều tâm huyết với tiền bạc như vậy cho một kẻ ngoài như Thẩm Nghiên? Cho chính mình không tốt sao?
Vì vậy, ta càng học hành chăm chỉ, dùng cách đối xử với Thẩm Nghiên kiếp trước để đối xử với chính mình, học vấn càng ngày càng tiến bộ.
May mắn thay, thiên phú về học vấn của ta dường như không kém Thẩm Nghiên.
Bài văn biền ngẫu mà hắn từng mất ba ngày mới hiểu, ta chỉ cần xem qua ba lần là có thể hiểu thấu.
Bài thơ phú mà hắn phải suy nghĩ nát óc mới làm ra, ta chỉ cần bảy bước là có thể thành thơ.
Ngay cả Trang Hàn Lâm cũng nói, ta là đứa trẻ thông minh nhất mà ông ấy từng gặp, nếu được bồi dưỡng tốt, làm một quan địa phương là chuyện dễ như trở bàn tay, có thể mang lại phúc lợi cho một phương bách tính.
“Tiếc là Thu Nương lại là nữ tử…”
Trang Hàn Lâm thường nói câu này với ta, khi nói, trong mắt ông đầy vẻ tiếc nuối và không cam lòng.
Lâu dần, ta cũng bắt đầu không cam lòng.
Tại sao?
Ta là nữ tử thì không được tham gia khoa cử vào triều làm quan?
Ta là nữ tử thì không được thừa kế gia nghiệp, được nêu cao danh tiếng?
Ta là nữ tử, Thẩm Nghiên ức hiếp ta vì ta là con gái nhà buôn, ta chỉ có thể liều chết chống trả, không còn cách nào khác?
Vậy thì tại sao kiếp này ta mạnh hơn hắn, hắn vẫn có thể dùng danh tiếng của nữ tử để uy hiếp ta, chứ không phải như ta, ngoài việc tự sát, không còn đường nào khác?
Đi đến đường cùng, vậy mà vẫn còn nam tôn nữ ti!
Trên đường về phủ, ta càng nghĩ càng tức giận.
“Ta cũng từng dự yến tiệc ở điện Quỳnh Lâm… Ta cũng từng cưỡi ngựa trước ngự đạo…”
Đi ngang qua gánh hát, ta nghe thấy bên trong đang mở giọng, lời ca rất quen thuộc.
“Mọi người đều khen ta đẹp như Phan An… Hóa ra là mũ sa che mặt…”
Ta nghe càng lúc càng kích động, dường như sương mù trong lòng được thổi tan từng chút một, cho đến khi nghe đến câu cuối cùng——
“Chiếu thuyền quyên!”
Ta đột nhiên bừng tỉnh.
Là trích đoạn trong vở tuồng Hoàng Mai: “Nữ phò mã”!
Kể về một nữ tử cải trang nam tử thi đỗ trạng nguyên, được gả cho công chúa!
Yến tiệc ở điện Quỳnh Lâm, ngự đạo trước điện, mũ ô sa, ta đều từng đích thân dâng đến trước mặt Thẩm Nghiên.
Nhưng hắn không xứng, bởi vì mũ sa, phải chiếu thuyền quyên!
Ta dường như đã biết, tiếp theo nên làm gì…
Bước chân vội vã, về đến phủ, ta lén vào phòng phụ thân ta lấy trộm một chiếc áo choàng, mặc vào người, sau đó ta soi gương tẩy hết son phấn.
“Có lẽ trời cao để ta được sống lại một lần, chính là để ta, người nữ tử này, cũng được đội mũ sa một lần!”
08
Đúng lúc ta mặc chỉnh tề thì phụ mẫu ta về.
“Ái chà! Nương tử, chẳng lẽ ta bị mất trí nhớ rồi sao? Chúng ta bao giờ có đứa con trai hôi hám thế này?”
Phụ thân ta che miệng kinh hô.
“Từ Phú Quý nhìn cho rõ đi, con trai hôi hám nhà nào mà lại có thể xinh xắn như vậy? Rõ ràng là nữ nhi bảo bối của chúng ta!”
Mẫu thân ta cười đến nỗi không thấy cả mắt, tiến lại kéo ta xoay vòng vòng, vừa xoay vừa cẩn thận ngắm nghía ta.
“Thu Nương, thích mặc đồ nam sao? Mẹ cũng đi may mấy bộ, sau này hai mẹ con mình mặc đồ đôi!”
Nghe vậy, phụ thân ta cũng vội vàng nói rằng ông cũng muốn, cả nhà phải mặc giống nhau, tươm tất!
Ta vừa buồn cười vừa bất lực, đợi họ cãi nhau xong, mới nghiêm giọng nói:
“Phụ thân, mẹ… Nữ nhi muốn… Thi trạng nguyên!”
Phụ thân mẹ ta ngây người một lúc, sau đó mới lẩm bẩm:
“Nhà họ Lâm bên cạnh có một đứa nhi tử đang đi học, ta đi hỏi mẹ nó xem có bài thuốc bổ nào không, đọc sách tốn não lắm.”
“Ta đi chùa bái Bồ Tát, cho thêm tiền dầu đèn để nhờ Bồ Tát phù hộ cho Thu Nương của chúng ta thi đỗ.”
Thấy hai người họ đi càng lúc càng xa, ra khỏi phòng rồi ta mới hỏi lớn:
“Nữ giả nam trang đi thi, nếu bị phát hiện thì phải chém đầu, phụ thân mẫu thân không có ý kiến gì sao?”
Phụ thân ta dừng bước, ngạc nhiên hỏi ta:
“Sớm chết hay muộn chết thì cũng là chết? Ta đang lo ngày nào đó ta với mẫu thân con đi rồi, con phải làm sao, giờ thì tốt rồi, cả nhà có thể chết cùng nhau.”
Mẫu thân ta trực tiếp tặng ông một cái búng trán: “Từ Phú Quý! Không được nguyền rủa nữ nhi ta!”
Sau đó lại cười híp mắt nói với ta: “Vậy thì con cố gắng, đừng để bị phát hiện.”
Ta…
Đây là chuyện sớm chết hay muộn chết sao? Là chuyện cố gắng là được sao?
Thật là!
Từ ngày đó, phụ mẫu ta vừa chăm sóc ta đi thi, vừa dạy ta cách giả nam.
Cộng thêm một Trang Hàn Lâm, thư viện cũng không mở, cũng không dạy học, trực tiếp chuyển đến nhà ta, nói là muốn cho lão hoàng đế thấy, học trò ông dạy, chắc chắn sẽ thông minh hơn thái tử ông nuôi!
Mỗi ngày ta đều bị ba người thúc giục, điên cuồng chép sách, làm thơ, luận chuyện quốc gia đại sự, trực tiếp ném Thẩm Nghiên ra sau đầu.
Một ném như vậy, chính là bốn năm.
Một nhà chúng ta cũng từ Dương Châu chuyển đến kinh thành…
“Thu… Nhi vào trong chắc chắn phải ăn ngon uống tốt, thi cử tuy quan trọng, cũng phải chú ý đến sức khỏe.”
Tất cả phụ mẫu đều khuyên nhi tử của thi cử cho tốt, ngàn vạn lần đừng quên viết tên mình.
Chỉ có phụ mẫu của ta! Khuyên ta vào trường thi phải ăn ngon uống tốt!
Ta vội vàng cầm lấy gói đồ, chạy một mạch đi mất.
Kỳ thi này, chính là ba ngày!
Dường như là định mệnh, phòng thi của ta chính là phòng mà kiếp trước Thẩm Nghiên ở.
Đã lâu không nhớ đến Thẩm Nghiên, ta mới phát hiện, sau khi rời khỏi hậu viện, lòng ta càng ngày càng rộng lớn, chỉ nghĩ đến việc thi thố tài năng, sẽ không còn cả ngày vây quanh một gã nam nhân nữa.
Lúc trước, khi hắn không yêu ta, ta phải hao hết tâm tư để lấy lòng hắn.
Khi hắn yêu ta, ta phải nịnh nọt hắn chỉ được yêu một mình ta.
Hắn phụ ta, ta liền từ yêu chuyển sang hận, cả đời này chỉ vì báo thù hắn mà sống.
Nhưng hắn, có xứng không?
Khẽ cười một tiếng, ta gạt bỏ tạp niệm, cầm bút viết xuống.
Lần này, ta không phải vì báo thù ai, hay để ai vì mất ta mà hối tiếc.
Ta vì chính mình, viết như bay!
09
Ngày ta đỗ trạng nguyên, cũng đi dự yến tiệc ở điện Quỳnh Lâm, thiên tử cũng ban cho ta cưỡi ngựa trước ngự đạo.
Cũng có người khen ta đẹp như Phan An, muốn gả nữ nhi chính thất trong nhà cho ta.
Sau khi từ chối hết, ta trốn ra ngoài, nhân lúc gió mát trăng thanh, uống hết rượu trong chén.
Khi đặt chén rượu xuống, có một gã nam tử đến bên ta, nhẹ giọng hỏi ta:
“Ngươi cũng thấy những dịp như thế này chẳng thú vị gì đúng không?”
Ta nhìn hắn, tuấn tú như cây lan, nho nhã lịch sự, giống như ta cũng có vẻ đẹp như Phan An.
Còn cách ăn mặc của hắn? Vải vóc đắt đến mức dọa người!
Ngay cả ta, nữ nhi của thương nhân giàu nhất Dương Châu cũng phải giật mình, xa xỉ như vậy, hắn chẳng phải là…
“Cô cũng thấy chẳng thú vị, trạng nguyên lang, có nguyện cùng cô đi làm vài chuyện thú vị không?”
Có lẽ là do say rượu, có lẽ là do ánh mắt hắn nhìn ta, quá mức nồng nhiệt.
Ta không kìm lòng được mà gật đầu.
Ngày hôm sau, ta trở thành một thành viên trong đảng thái tử.
Hắn quả thực cũng dẫn ta làm rất nhiều chuyện thú vị, không phải là đi thanh lâu uống rượu, khắp phố phường đấu dế.
Hắn dẫn ta, vì trời đất lập tâm, vì muôn dân lập mệnh, vì thánh nhân nối tuyệt học…
Vì muôn đời – mở thái bình!
Ta cùng hắn trị thủy, bình giặc cướp, cũng từng trong một trận dịch bệnh mà đi lại giữa ranh giới sinh tử.
Ta liều lĩnh hơn tất cả các triều thần, giải quyết được rất nhiều tệ nạn lâu đời, là cánh tay phải đắc lực trong của triều đình!
Ngày thăng chức tể tướng, tại phủ ta, thái tử cùng ta uống rượu.
Lại một lần say rượu, hắn hỏi ta mãi: “Cô dẫn ngươi làm việc, có thú vị không? Nói nhanh là thú vị…”
Ta dỗ hắn nửa ngày, mới dỗ được vị quân vương hiếm khi say rượu này về.
Tiễn thái tử đi rồi, ta hỏi Trang Hàn Lâm:
“Thầy, giữa con và thái tử, ai thông minh hơn? Con có làm mất mặt thầy không?”
Trang Hàn Lâm gật đầu: “Thu Nương là học trò thông minh nhất của ta.”
Thu Nương…
Ta ngơ ngác quay đầu, đã lâu lắm rồi không có ai gọi ta bằng cái tên này.
Giờ đây, ta tên là Từ Thu, là người sống với thân phận nam nhi.
Từ Thu Nương là ai chứ?
Ta uống cạn nốt rượu còn lại, nước mắt sắp cười ra ngoài.
Mọi người chỉ biết đến Từ Thu, tể tướng của kinh thành.
Nhưng còn có người… nhớ đến Từ Thu Nương ở Dương Châu không?