Tư Niệm Thời Uyên - Chương 4
23
Lục Thời Uyên xoa đầu tôi: “Đừng nghe ông ấy nói bậy, anh vẫn khỏe mạnh đây mà!”
Tôi không tin, chú Lục sẽ không lừa tôi.
Tần Du nhẹ giọng nói: “Ông xã, em có thể sinh con trai cho anh, thật sự, em chăm sóc bản thân rất tốt, tử cung còn rất khỏe mạnh, ống dẫn trứng cũng còn rất tốt.”
Chú Lục lạnh lùng nhìn bà ta: “Cô không xứng!”
Tôi kéo Lục Thời Uyên đi ra ngoài, tôi muốn đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa, tôi không tin ông trời sẽ đối xử với anh như vậy.
Lục Thời Uyên ngoan ngoãn đi theo tôi, trong mắt anh toàn là sự yêu chiều.
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Tốt nhất là anh nên cầu nguyện bản thân không có chuyện gì, nếu không em……”
Anh nhẹ nhàng thở dài: “Tư Tư, anh muốn đi du lịch, em đi ngắm cảnh cùng anh được không?”
Tôi không nhịn được nữa, cứ thế bật khóc nức nở.
“Tại sao lại như vậy, rõ ràng không phải như thế.”
Lục Thời Uyên ôm tôi vào lòng ngực, dịu dàng an ủi.
Tôi càng khóc to hơn nữa, cầu xin anh hãy chữa bệnh.
Anh lại nói với tôi: “Tư Tư, đây là ông trời đã an bài, anh chỉ có thể sống ba tháng. Em biết đấy, có một số việc không thể thay đổi.”
Cuối cùng, chúng tôi mua một chiếc xe nhà đi du lịch.
Theo yêu cầu của tôi, còn có hai bác sĩ đi theo sau.
Lục Thời Uyên ăn ngày càng ít, cơ thể nhanh chóng gầy đi.
Chỉ có khi tôi tự tay nấu cơm, anh mới cố gắng ăn một chút.
Tôi dắt anh đi cầu nguyện ở từng ngôi chùa.
Quỳ trên mặt đất thành kính cầu Bồ Tát phù hộ cho anh.
Nhưng, sức khỏe của Lục Thời Uyên ngày càng tệ hơn.
24
Tôi quyết định đưa anh về nhà. Phong cảnh dù đẹp, cuộc sống có sung túc, cũng không tránh khỏi dãi nắng dầm mưa.
Mỗi khi anh nhíu mày, tôi lại lo lắng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Ngày đến bệnh viện kiểm tra, tôi gặp Tần Du.
Bà hung tợn nhìn tôi, nhanh chóng tát tôi một cái.
Vì gần đây không nghỉ ngơi đầy đủ, nên tôi không né được, đành chịu một bạt tai.
“Mày gọi bọn họ đến đó đúng không? Tại sao mày không để tao sống yên chứ!”
“Tần Tư Kỳ, mày nhìn tao bị đuổi ra khỏi nhà, mày có vui không?”
Một tháng không gặp, Tần Du già đi nhiều, tóc đã lốm đốm vài sợi bạc.
Ngày đó, không cần tôi gọi, Lục Thời Uyên đã sớm lên kế hoạch.
Tôi biết, anh cảm thấy thời gian không còn nhiều, nên muốn giúp tôi loại bỏ nguy hiểm.
Bây giờ chắc Tần Du sống rất thảm.
Nếu bà ta còn chọc tôi, thì sẽ còn thảm hơn nữa.
Tôi cười nói: “Bà nghĩ vậy thì tôi hết cách rồi.”
“Nhưng mà, tất cả không phải do bà tự làm tự chịu hay sao? Bà không sống bình yên được à? Sao cứ phải đi gây chuyện thị phi làm gì?”
“Bây giờ thì tốt rồi, ba thành trò cười cho thiên hạ, mấy người chị em của bà đang cười nhạo bà đấy!”
Tần Du giơ tay muốn đánh tôi thêm lần nữa.
Đáng tiếc, lần này, chú Lục xuất hiện.
Tần Du đỏ mặt, cố nở nụ cười: “Ông xã, em biết sai rồi, anh cho em về nhà họ Lục được không?”
Chú Lục lạnh lùng nhìn bà: “Tần Du, chúng ta đã ly hôn, cô còn dám gọi tôi là ông xã nữa, tôi sẽ không nể mặt đâu. Tôi chưa từng đụng vào người cô, cho cô mười mấy năm cuộc sống sung túc, vậy là đã đủ rồi!”
Tần Du ngây ngẩn đứng đó.
Thảo nào bà ta mãi không thể sinh con cho chú Lục.
23
Lục Thời Uyên kéo tôi đi vào club người lớn, Trần Vấn Vũ đang trang điểm đậm nhiệt tình chào khách.
Nhìn thấy chúng tôi, đầu tiên hắn có hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười chuẩn nghiệp vụ.
Hắn nói: “Tư Tư, tôi hối hận rồi, tiếc là đâm lao thì phải theo lao.”
Trần Vấn Vũ vừa nói xong, một mụ đàn bà béo hơn năm mươi tuổi đã ôm hắn đi vào phòng.
Lát sau, bên trong vang lên tiếng roi da với tiếng la thảm thiết.
Lục Thời Uyên nhàn nhạt nói: “Khách anh chọn cho hắn toàn là những người biến thái nhất, với lại hắn đã tiêu hết tiền vào trong sòng bạc, nên giờ chỉ có thể cắn răng mà chịu.”
Lúc trước cho bọn họ bước vào club này, tôi đã đoán trước được cái kết của bọn họ.
Trong lòng không có chút áy náy nào, thậm chí tôi còn thấy rất sảng khoái.
Chúng tôi đi vào phòng số 888, Vương Vũ Đồng đã say đến mức không còn biết trời trăng gì nữa, một đám biến thái vẫn đang chuốc say cô ta, uống không nổi nữa thì tưới lên đầu ả.
Khá tốt, chỗ này thích hợp với bọn họ.
Những ngày kế tiếp, tôi vẫn luôn ở bên cạnh Lục Thời Uyên.
Kỹ thuật chữa trị tiên tiến nhất vẫn không có tác dụng với anh.
Hai tháng sau, anh qua đời.
Anh dặn tôi lấy tro cốt của anh, rải xuống vách núi kiếp trước anh đã nhảy.
Tôi cũng muốn nhảy theo anh, có điều Đa Đa đứng bên cạnh lại sủa vang.
Nó nhắc tôi nhớ, anh dặn tôi phải cầm tiền của nhà họ Lục đi làm từ thiện.
Anh nói: “Tư Tư, anh đã làm rất nhiều chuyện ác, em phải sống thật tốt đấy, nhớ làm từ nhiều việc thiện tích đức, nhớ phải hạnh phúc đó, nhớ chưa!”
Lục Thời Uyên, anh ấy quá hiểu tôi.
Ngoại truyện – Lục Thời Uyên
Kiếp trước, tôi đi khai thác thị trường hải ngoại, Tần Du giới thiệu bạn trai cho Tư Tư.
Khi tôi vừa đi công tác nơi khác, Trần Vấn Vũ đã cầu hôn Tư Tư.
Mỗi lần tôi muốn ngăn cản, Tần Du sẽ lạnh lùng nói: “Hai đứa là anh em, cậu muốn để Tư Tư bị người ta nhạo báng sao?”.
Sau đó, họ kết hôn.
Còn tôi đi nước ngoài trị bệnh.
Một ngày nọ, đột nhiên tim tôi đau như bị ai đó đục khoét, tôi vội gọi cho Tư Tư mà mãi không có ai bắt máy.
Tôi lập tức đặt vé máy bay về nước, nhưng thứ tôi gặp được chỉ là xác của Tư Tư.
Tôi điều tra ra chuyện Trần Vấn Vũ với Vương Vũ Đồng bắt tay nhau hại chết Tư Tư, Tần Du là người tiếp tay sau lưng.
Tôi nói hết chuyện xấu của Tần Du cho bố biết, còn lén cho bà ta uống độc mãn tính.
Sau đó tôi chặt xác bọn họ ra thành từng mảnh, rồi ôm Tư Tư nhảy xuống vách núi.
Sau khi chết, tôi giao dịch với thần chết.
Hắn nói: “Ta có thể cho ngươi về quá khứ, chỉ cần ngươi đưa cho ta toàn bộ công đức và năm mươi năm tuổi thọ.”
Tôi không về do dự mà đồng ý ngay.
Dù sao cũng sẽ chết, còn không bằng quay về thay đổi vận mệnh.
Sống lại xong, tôi nhanh chóng quay về ngăn cản Trần Vấn Vũ cầu hôn.
Có điều tôi không ngờ là Tư Tư đã từ chối.
Khi đó, tôi mới biết cô ấy cũng được sống lại.
Tiếc là tôi chỉ có thể sống hơn ba tháng, nếu không tôi muốn cố gắng thêm chút nữa.
Tôi biết thời gian của bản thân không nhiều lắm, cho nên, dù làm gì tôi đều sẽ làm nhanh hơn chút, tôi thật sự không chờ nổi nữa.
Vì hành động thuận lợi hơn, tôi nói ra chuyện mình bị bệnh cho bố biết.
Không ngờ ông ấy lại nói ra trước mặt Tư Tư.
Tôi hiểu, ông ấy biết tôi yêu Tư Tư, muốn để tôi tranh thủ thời gian.
Nhưng tôi chỉ muốn thấy Tư Tư sống hạnh phúc, chứ không phải nhìn tôi chết dần chết mòn.
Có cô ấy ở bên cạnh, tôi sẽ rất vui sướng, và cũng rất tự trách.
Tôi giao cho cô ấy một nhiệm vụ, là dặn cô ấy phải làm nhiều việc thiện, tích đức, sống kiếp này thật hạnh phúc.
Vào một tháng cuối cùng, tôi cho người giải quyết bọn họ, ngay cả mẹ của cô ấy cũng giải quyết luôn.
Tôi sợ, khi tôi không có ở đây, bọn họ sẽ ngóc đầu lên lại.
Tư Tư, kiếp này em phải sống thật bình yên suông sẻ!
Sau khi chết, tôi bay lơ lửng bên cạnh cô ấy, nhìn cô ấy hằng ngày đi làm từ thiện, vầng sáng trên người ngày càng tỏa ra nhiều hơn.
Thần chết chạy đến giao dịch với cô ấy: “Có bằng lòng dùng công đức của ngươi đổi lấy một cơ hội sống lại không?”
Cô ấy đồng ý.
Tiếc là tuổi thọ của bố cô ấy đã tận.
Chúng tôi cùng quay về năm cô ấy tám tuổi, ngày mà bố Tư Tư vừa mới qua đời.
Tần Du cầm hai mươi vạn tiền bồi thường chạy trốn, Tư Tư được tôi đưa về nhà.
Tôi cười nói với bố: “Bố, đây là vợ của con, Tần Tư Kỳ.”