Tư Niệm Thời Uyên - Chương 3
16
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt không một tia cảm xúc.
Mẹ mỉm cười nói: “Tư Tư, có lẽ giữa hai đứa có hiểu lầm gì đó, mẹ dẫn cậu ấy đến đây để giải thích rõ ràng với con.”
Tôi cười khổ, có phải chỉ khi kết hôn thì mẹ mới yên tâm không?
Tên rác rưởi Trần Vấn Vũ mà mẹ cũng tiếc không nỡ bỏ à, không biết trong mắt mẹ, tôi hư hỏng đến mức nhỉ?
Tôi chỉ vào Trần Vấn Vũ: “Anh ta đã kết hôn, mẹ muốn biến con thành người thứ ba à?”
Mẹ liên tục lắc đầu, cười nói: “Tư Tư, mẹ chỉ không muốn con hối hận, Tiểu Trần thực sự không tồi vừa đẹp trai, cao ráo lại còn rất hiểu chuyện.”
Nói xong, mẹ định bước vào nhà.
Chú chó săn bên cạnh hung hăng sủa vang, Tiểu Hắc cũng bày ra tư thế phòng thủ.
Mặt mẹ tối sầm lại.
Bà ta ghét nhất là chó mèo.
Trần Vấn Vũ nở nụ cười giả tạo: “Tư Tư, vì em, anh có thể ly hôn, anh với Vương Vũ Đồng vốn dĩ chỉ kết hôn giả mà thôi.”
“Có trời đất chứng giám, anh chưa bao giờ thay lòng đổi dạ.”
Tôi liếc nhìn chú chó săn, nhẹ giọng nói: “Cắn!”
Ngay lập tức, nó lao tới, Tiểu Hắc cũng theo sát phía sau.
Mẹ tôi sợ hãi, trốn sau lưng dì Trần.
Bà ta hét lên với tôi: “Tần Tư Kỳ, mày có bị điên không!”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta: “Đừng chọc con, nếu không con sẽ giới thiệu bạn gái cho chú Lục.”
17
Mẹ tôi tức giận đến mức dậm chân, trên mặt đầy hận ý.
Rõ ràng tôi là con gái duy nhất của bà ta, tại sao bà ta lại không thương tôi?
Trần Vấn Vũ bị Tiểu Hắc và Đa Đa đuổi theo cắn, thỉnh thoảng còn bị Tiểu Hắc cào một phát.
Lát nữa nhất định phải cho chúng nó ăn thêm cơm.
Trần Vấn Vũ ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gào lên: “Tư Tư, anh sai rồi, anh không nên kết hôn với Vương Vũ Đồng. Tất cả đều do Lục Thời Uyên ép buộc, anh vô tội mà!”
Mẹ tôi nghe lời hắn nói, mặt càng đen hơn.
Bà ta cố gắng nở một nụ cười: “Tư Tư, con có thể nghĩ cho mẹ một chút được không? Mẹ không thể để các chị em cười chê, nhà họ Lục chưa từng bạc đãi chúng ta, con không thể khiến chú Lục mất hết mặt mũi như vậy được!”
Một tội danh lớn giáng xuống đầu tôi.
Mặt mũi đối với mẹ tôi quan trọng đến vậy à.
Tôi ôm Tiểu Hắc vào lòng: “Bà Tần, nếu không, chúng ta cắt đứt quan hệ mẹ con đi! Vậy thì, tôi có làm gì cũng không liên quan đến bà.”
Bà ta gườm gườm nhìn tôi, như nhìn kẻ thù.
Tiểu Hắc không ngừng gầm gừ với bà ta, nếu không có tôi ngăn cản, chắc chắn nó sẽ cho bà ta vài nhát cào.
Mẹ tôi lạnh lùng nói: “Tần Tư Kỳ, mày ăn của tao, mặc của tao, dùng của tao. Dựa vào cái gì không nghe tao nói, mày có tin tao khóa thẻ ngân hàng của mày luôn không?”
Vừa dứt lời, Tiểu Hắc đã nhảy qua, cào vào mặt bà ta, tạo ra hai vệt máu dài.
“A…” Tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp căn nhà.
Nhờ vào khuôn mặt đó mà mẹ tôi mới thắng được bà Lục.
Bà ta luống cuống.
“Tần Tư Kỳ, mày muốn chết à!”
18
Bà ta xoay người, ôm mặt chạy đi.
Dì Trần lúng túng đứng tại chỗ: “Cô Tần, bà chủ dặn tôi đến đây chăm sóc cô.”
Chuyện đã náo loạn thành thế này, sao dì ấy ở đây được nữa.
Ngoài kia đầu bếp đông như vậy, tùy tiện chọn một người là được.
Nếu không có gì quan trọng, dì ấy còn phải đưa mẹ tôi đến bệnh viện.
Tôi cũng không dám giữ dì ấy lại, chỉ biết thở phào nhẹ nhõm:
“Dì Trần, sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất, dì mau đuổi theo mẹ tôi đi.”
Dì ấy nhìn Trần Vấn Vũ đang nằm ở góc tường, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Chú chó săn canh giữ bên cạnh Trần Vấn Vũ, thỉnh thoảng lại sủa vang rồi cắn hắn vài cái.
Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn: “Nghe nói anh đang thất nghiệp?”
Trần Vấn Vũ đột nhiên nhìn sang, đôi mắt đỏ hoe: “Là do cô làm đúng không? Tại sao cô đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?”
Ác sao? Chỉ là một công việc mà thôi, còn thứ tôi mất là một cái mạng.
Tôi tát hắn một cái: “Anh có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Nhìn thấy anh là tôi lại muốn đánh, nóng hết cả người.”
Trần Vấn Vũ muốn đánh trả, Đa Đa thấy vậy lập tức cắn vào tay hắn.
Tiếng kêu thảm thiết lại phát ra từ miệng hắn.
Tôi nhìn Đa Đa bằng ánh mắt tán dương.
Đúng là chú chó ngoan, còn có ích hơn một số người.
Tôi tát hắn bôm bốp vài phát, mặt Trần Vấn Vũ lập tức sưng tấy.
Hắn nhanh chóng ôm đầu, khàn giọng nói: “Tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa! Là mẹ cô kêu tôi đến, chứ tôi không có ý muốn đến đây.”
Hay lắm, đúng là người mẹ tốt của tôi.
Liệu cái chết ở kiếp trước của tôi có sự ngầm cho phép của bà không?
19
Tôi hung hăng đá vào chân hắn: “Trần Tuệ Phương có quan hệ gì với anh?”
Trần Vấn Vũ phản xạ có điều kiện, nhanh chóng đáp: “Bà ấy là dì của tôi.”
Trần Tuệ Phương là đầu bếp mà mẹ tôi mới sắp xếp cho tôi, đã ở nhà tôi mười mấy năm.
Tâm trạng tôi khó chịu không nói nên lời.
Tôi đấm một quyền lên tường: “Cút!”
Trần Vấn Vũ khập khiễng rời đi, máu tươi chảy đầy đất.
Tôi ôm Tiểu Hắc vào nhà, sau đó đóng sập cửa lại.
Đầu đau nhức vô cùng, tôi căn bản không dám suy nghĩ sâu xa.
Đấy chính là mẹ ruột của tôi!
“Không được, tôi cần phải điều tra rõ ràng.”
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Lục Thời Uyên uể oải mệt mỏi xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Trên mặt anh đầy vẻ lo lắng, ôm chặt lấy tôi vào lòng.
“Tư Tư, tốt quá, em không sao hết.”
Tâm trạng tôi tốt hơn một chút, ít nhất anh cũng thật lòng quan tâm đến tôi.
“Anh, em sợ quá.”
“Em sợ rằng mẹ ruột là người hại em chết.”
“Em thà là Trần Vấn Vũ vì tiền.”
Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống.
Lục Thời Uyên nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi: “Tư Tư, chuyện này em đừng lo, em cứ vui vẻ là được, việc còn lại anh sẽ đi điều tra.”
Tôi ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ kiên định: “Không được, em phải biết rốt cuộc bà ta nghĩ gì, sao lại muốn đối xử với em như vậy.”
Tôi không thể chết một cách oan ức như vậy.
Ông trời cho tôi sống lại một đời, sao tôi có thể phụ lòng ông trời được?
Lục Thời Uyên dịu dàng nói: “Được, anh sẽ không dối gạt em.”
Tôi nhìn anh: “Lục Thời Uyên, sao anh lại tốt với em như vậy?”
Mắt người đàn ông lập tức đỏ hoe.
Hồi lâu sau, anh mới trầm giọng nói: “Đây là lần đầu tiên em gọi tên anh.”
20
Sau một tuần điều tra, tôi đã tìm được bằng chứng.
Trần Vấn Vũ quả nhiên là do mẹ tôi cố ý sắp xếp đến bên cạnh tôi.
Bà đã sớm nhận ra Lục Thời Uyên đối xử với tôi khác biệt, bà sợ chú Lục sẽ ly hôn với bà, khiến bà không còn được hưởng cuộc sống phu nhân sung sướng.
Nhà họ Lục rất coi trọng lễ nghĩa liêm sỉ, nếu tôi và Lục Thời Uyên đến với nhau, khả năng cao nhất là cả hai sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lục.
Vì vậy, bà không ngừng nói tốt về Trần Vấn Vũ bên tai tôi, khiến tôi dần dần tin rằng mình thực sự thích hắn.
Lần này, tôi từ chối lời cầu hôn của Trần Vấn Vũ, Lục Thời Uyên còn ép buộc hắn với Vương Vũ Đồng kết hôn.
Bây giờ, tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát của bà ta, khiến bà ta tức điên lên.
Ban đầu, bà muốn đưa dì Trần và Trần Vấn Vũ đến nhà tôi, kết quả bị Tiểu Hắc cào vào mặt.
Tôi đoán, kiếp trước có lẽ bà biết chuyện Trần Vấn Vũ muốn giết tôi.
Lúc đó bà vẫn không ngăn cản, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Đây là mẹ ruột của tôi.
Ngày hôm sau, mẹ tôi dẫn theo một đám người đến tìm tôi.
Bà trang điểm đậm, cố che đi vết thương do móng vuốt mèo cào.
Nhìn thấy đám người xách theo dùi cui điện, lòng tôi hoàn toàn lạnh lẽo.
Đa Đa canh gác bên cạnh tôi, còn Tiểu Hắc ẩn nấp trong bóng tối.
Tần Du lạnh lùng nói: “Tần Tư Kỳ, bây giờ mày muốn tự đi theo tao, hay là…”
Tôi chưa từng nghĩ đến, bà sẽ thẳng tay như vậy.
Vinh hoa phú quý có thực sự quan trọng đến vậy sao?
Nếu tôi đi theo bà, không cần nghĩ cũng biết kết cục của tôi sẽ ra sao.
Đa Đa định tấn công, nhưng bị tôi cản lại.
21
Tôi nở một nụ cười khổ: “Bà Tần, bà muốn làm gì nhỉ? Đây là nơi ở riêng tư, bà đang làm cái gì vậy?”
Bà bất đắc dĩ thở dài: “Tư Tư, sao con không chịu nghe lời mẹ, sao cứ phải đối nghịch với mẹ? Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ làm sao có thể hại con được?”
Tần Du duỗi tay ra định kéo tôi, Tiểu Hắc kêu lên một tiếng, bà giật mình rụt tay lại.
Đúng vậy, tôi cũng muốn hỏi bà, rõ ràng là mẹ ruột của tôi, tại sao lại muốn hại tôi?
Tôi lắc đầu: “Con đường của bà là núi đao biển lửa, tôi không muốn đi.”
Mặt Tần Du trở nên dữ tợn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Bà lạnh lùng nói: “Tần Tư Kỳ, đừng ép tao ra tay, chỉ cần mày biến mất thì Lục Thời Uyên sẽ không thể cưới mày nữa, gia đình của tao sẽ hạnh phúc mỹ mãn như xưa.”
Tôi cười như không cười nhìn bà: “Bà sợ chú Lục bỏ bà, còn tôi lại nghênh ngang gả vào nhà họ Lục đúng không? Ngay cả chú Lục bà cũng không tin được à? Sao không có chút tự tin nào thế!”
Bà giơ tay muốn đánh tôi, Đa Đa chắn trước mặt tôi, sủa lớn với bà.
Hàng xóm bên cạnh cũng mở cửa, sẵn sàng giải cứu bất cứ lúc nào.
Tôi cười tủm tỉm nói: “Kích động làm gì? Có phải tôi chọc trúng tim đen bà rồi không?”
Bà run rẩy chỉ vào tôi: “Mày tin tao giết mày luôn không? Tao đẻ mày ra, cho mày hai mươi bốn năm sống sung sướng, giờ cũng nên trả lại cho tao.”
Thì ra, chỉ cần tôi cản đường bà, bà sẽ sẵn sàng đưa tôi đi chết.
“Tần Du!” Giọng chú Lục từ phía sau truyền đến.
Khi đám người của bà ta tiến vào khu nhà, Lục Thời Uyên và bố anh ấy đã chờ sẵn ở bên cạnh.
22
Tần Du quay đầu lại nhìn, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Bà lau nước mắt, đáng thương van xin: “Ông xã, em làm vậy đều là vì nhà họ Lục, em cũng không ngờ, con bé là do em chín tháng mười tháng mang thai sinh ra.”
“Em chỉ muốn đưa con bé ra nước ngoài, không có ý đồ gì khác, con bé là con gái em, sao em có thể không thương con bé chứ?”
Chú Lục hừ lạnh một tiếng: “Cô coi tôi là đồ ngốc sao?”
Tần Du nằm vật ra đất, ôm chặt lấy chân chú Lục.
“Anh tha thứ cho em lần này được không? Tử vi của em với anh rất hợp nhau, có em ở đây, nhà họ Lục mới có thể trường thịnh không suy.”
Việc này, tôi biết.
Mẹ tôi có thể gả vào nhà họ Lục, ngoài nhan sắc, còn có tử vi của bà có thể vượng nhà họ Lục.
Rất nhiều người làm ăn đều tin vào điều này.
Trước đây, nhà họ Lục lâm vào khó khăn, sau khi cưới Tần Du, chuyện làm ăn mới dần dần khởi sắc.
Vì vậy, bà cũng cho rằng, chính bà ta đã cứu vớt nhà họ Lục, là ân nhân cứu mạng của nhà họ Lục.
Chú Lục đá vào bụng Tần Du: “Đúng vậy, bây giờ thì Lục Thời Uyên, đứa con trai duy nhất của tôi đang bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Cô nói xem, làm sao mà trường thịnh không suy được?”
Tôi lập tức nhìn về phía Lục Thời Uyên, trông anh vô cùng bình thản, có vẻ gầy hơn trước một chút, nhưng hoàn toàn không giống một người bệnh ung thư.
Kiếp trước, anh không hề bị bệnh, nửa năm sau khi tôi kết hôn, anh vẫn khỏe mạnh. Một năm sau khi tôi qua đời, anh vẫn bình thường.
Tôi nắm chặt tay anh: “Anh, nói cho em biết, đó không phải sự thật đi.”