Tư Niệm Thời Uyên - Chương 2
9
Tôi quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ yên tâm, con sẽ không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của mẹ. Nhưng việc con tìm kiếm đối tượng như thế nào, xin đừng nhúng tay. Con thà độc thân cả đời còn hơn kết hôn ở tuổi năm mươi, mẹ không cần lo lắng cho con, mẹ chỉ cần hạnh phúc là được!”
Mẹ run rẩy buông tay xuống, trong mắt đầy vẻ hận sắt không rèn thành thép. Suýt nữa thì quên, Trần Vấn Vũ là do mẹ chọn cho tôi.
Lúc ấy tôi hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, mẹ nói: “Thằng bé này vừa đẹp trai lại hiểu chuyện, không có bố giống con, rất đáng thương.”
Nghĩ lại, cái chết của tôi cũng có một phần trách nhiệm của mẹ nhỉ?
Tôi kéo vali rời đi.
Vừa đi vừa gửi tin nhắn cho chú Lục: “Chú, tất cả là lỗi của con, xin đừng trách phạt anh trai, con sẽ dọn ra ngoài, sẽ không quấy rầy đến mọi người nữa.”
Vài phút sau, ông gọi điện thoại tới.
“Tư Tư, chú có gửi cho con nhiều tiền tiêu vặt, con nhớ phải chăm sóc tốt bản thân. Chờ chú xử lý xong mọi chuyện, sẽ đón con về. Nơi này, mãi mãi là nhà của con.”
Tôi cười đáp: “Cảm ơn chú, để chú lo lắng rồi. Con đã hai mươi bốn tuổi, không cần cho con tiền tiêu vặt đâu.”
Chú Lục luôn đối xử rất tốt với tôi, không bao giờ hà tiện trong việc ăn mặc, ngủ nghỉ của tôi.
Lúc tốt nghiệp, chú đã tặng tôi một căn biệt thự trên núi với một chiếc Porsche. Trần Vấn Vũ vậy mà cũng biết nhục, khi yêu nhau hắn chỉ chọn quán ven đường, chứ không cho tôi mời đi những nơi xa hoa.
Thế nên tôi mới tưởng hắn là người tốt. Trên thực tế, thứ hắn muốn còn nhiều hơn thế.
10
Tôi lái xe đến khách sạn, chứ không muốn về căn biệt thự đó nữa. Nơi đó là nơi tôi chết thảm ở kiếp trước.
Vừa nằm xuống giường, bạn bè đã nhắn tin: “Tư Tư, Trần Vấn Vũ cầu hôn Vương Vũ Đồng rồi! Trần Vấn Vũ không phải bạn trai của cậu sao?”
Mở video của bạn gửi lên, tôi thấy Trần Vấn Vũ quỳ gối cầu hôn một cách ngượng ngùng, trong mắt không có chút tình ý nào, chỉ toàn là phẫn nộ, như thể bị ép buộc.
Vương Vũ Đồng thì tỏ ra rất vui vẻ, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. Cả đoạn video này trông thật kỳ quặc. Nhưng cũng tốt, bọn họ rất xứng đôi vừa lứa.
Ngày hôm sau, bọn họ đã đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn. Tốc độ này nhanh đến mức khó tin, như thể có ai đó thúc đẩy bọn họ vậy.
Vương Vũ Đồng còn gửi thiệp mời cho tôi, nói rằng hai người họ sẽ tổ chức tiệc cưới vào ngày sáu tháng sau.
Lời lẽ trong thiệp tràn đầy sự đắc ý. Khóe miệng tôi nở một nụ cười lạnh lùng.
Lần này, Trần Vấn Vũ có để cô ta ‘tai nạn ngoài ý muốn không đây’?
Tên đàn ông này vì tiền mà có thể làm bất cứ điều gì.
Tôi trực tiếp chặn số cô ta. Tiệc cưới chắc chắn sẽ không đi. Tôi sẽ không để bọn họ được lợi.
Cứ tưởng tượng đến việc bọn họ được lợi từ tôi là tôi tức tối.
Đang định chặn luôn số Trần Vấn Vũ, thì hắn lại gọi điện thoại đến.
Nghĩ một hồi, tôi vẫn ấn nghe.
“Tư Tư, em tin anh không?”
Tin cái *beep*.
11
Giọng Trần Vấn Vũ run rẩy: “Tư Tư, việc anh và Vương Vũ Đồng kết hôn chỉ là kế sách tạm thời. Anh yêu em. Thật sự, em tin anh được không?”
Cơn lửa giận trong tôi bùng lên dữ dội.
“Trần Vấn Vũ, anh thật bẩn thỉu. Tôi ghét nhất loại đàn ông trăng hoa như anh. Tốt nhất anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không kiềm chế được mà đánh chết anh.
“Tình yêu của anh rẻ mạt đến mức khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Tôi vội vàng uống một ngụm trà để bình ổn lại tâm trạng.
Hắn tưởng tôi dễ bắt nạt hay sao?
Trần Vấn Vũ khóc lóc: “Tư Tư, có phải em muốn ép anh chết đúng không? Tất cả những chuyện này đều không phải do anh muốn, mà là Lục Thời Uyên ép buộc anh.”
Thì ra là vậy, thảo nào mọi chuyện lại đột nhiên như vậy. Thì ra là do anh trai tôi. Tôi siết chặt ly trà trong tay, tim đập nhanh hơn.
Lục Thời Uyên đã thay đổi.
Kiếp trước, anh chỉ dám nhìn tôi từ xa, chỉ biết chúc phúc cho tôi. Giờ tôi có thể khẳng định, anh cũng đã sống lại.
Những lời Trần Vấn Vũ nói sau đó, tôi chẳng buồn nghe.
Cúp máy, tôi trực tiếp chặn số hắn. Hồi lâu sau, tôi mới lấy lại bình tĩnh.
Cầm lấy điện thoại, tôi bấm số gọi cho lãnh đạo của Trần Vấn Vũ.
“Xin chào, tôi là Tần Tư Kỳ, tôi muốn đề nghị quý công ty sa thải Trần Vấn Vũ.”
Đối phương lập tức trả lời: “Được, thưa cô Tần. Chúng tôi sẽ tiến hành xử lý ngay.”
Trần Vấn Vũ tưởng rằng bằng bản lĩnh của mình, hắn có thể tự kiếm được công việc. Vì không muốn tổn thương lòng tự trọng của hắn, tôi chưa từng đề cập đến việc này là do tôi nhờ chú Lục giúp đỡ.
12
Lấy quyển sổ kế hoạch ra, tôi mới viết đến bước thứ ba thì Lục Thời Uyên đã cầm hộp giữ ấm đi vào.
Anh cười nói: “Tư Tư, anh mang đồ ngon cho em ăn đây.”
Tôi cười gượng gạo nhìn anh, cố gắng tìm kiếm sơ hở.
“Anh, Trần Vấn Vũ tìm em, hắn nói anh ép buộc hắn kết hôn.”
Lục Thời Uyên xoa đầu tôi, vẻ mặt bình tĩnh: “Thì? Em hối hận? Ngoan nào! Anh trai lại giúp em tìm người tốt hơn.”
Nghi ngờ của tôi càng lớn hơn nữa.
Nếu anh cũng sống lại, thì lúc ôm tôi nhảy vực, anh đã nói sẽ cùng tôi chống lại cả thế giới.
Nhưng hiện tại, anh lại muốn đẩy tôi cho người khác.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, nghiêm túc hỏi: “Anh, anh định tìm bạn trai cho em thật sao? Nếu em không muốn kết hôn, anh sẽ tôn trọng quyết định của em chứ?
Anh sững người một chút, rồi cười tự giễu.
“Có lẽ, đây là số mệnh!”
Tôi nghe không hiểu, lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng, món ngon trong miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo. Kiếp trước anh đã vì tôi làm nhiều như vậy, lần này, tôi nên nghe lời anh một chút.
Nếu đây là điều anh muốn, tôi có thể thành toàn cho anh.
Tôi ngẩng đầu lên nói: “Anh, em mơ một giấc mơ, trong mơ em và Trần Vấn Vũ kết hôn, nhưng hắn lại tự tay giết em.”
Lục Thời Uyên đột ngột nhìn sang, tay anh run lên. Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi:
“Tư Tư, đấy chỉ là mơ, em sẽ tìm được chân mệnh thiên tử của mình, cả đời hạnh phúc vui vẻ!”
“Có anh ở đây, anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.”
Chân mệnh thiên tử?
Rốt cuộc anh đang làm gì vậy!
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, cười nói: “Được rồi, em nghe anh.”
13
Lục Thời Uyên nhìn tôi, trong mắt ẩn chứa một tia hận ý.
Chắc chắn anh đang giấu diếm điều gì đó.
Tôi bĩu môi: “Anh, hôm qua anh bị đánh à? Trợ lý đã ký được hợp đồng chưa?”
Lục Thời Uyên cười ha hả: “Anh trai của em hai mươi tám tuổi rồi, sao có thể bị đánh được?”
“Tư Tư, ở khách sạn mãi cũng không phải là kế sách lâu dài. Anh sẽ tìm cho em một khu nhà có an ninh tốt.”
Đúng là ở khách sạn, tôi không có cảm giác an toàn.
Hôm qua, tôi đã nhờ người môi giới bán căn biệt thự, đang chuẩn bị chuyển đến một khu nhà có an ninh tốt hơn.
“Anh, em muốn mua một căn hộ, với nuôi một con chó săn to nữa.”
Lục Thời Uyên gật đầu: “Đúng vậy, căn hộ sẽ đứng tên em, anh cũng đã chuẩn bị sẵn một con chó săn với một con mèo con cho em.”
Mắt tôi sáng lấp lánh, anh trai thật sự quá chu đáo.
Từ bé, tôi luôn ao ước được nuôi mèo. Nhưng mẹ không thích, sau này Trần Vấn Vũ cũng không thích.
Tôi không ngờ anh lại biết điều này.
Tôi nhanh chóng thu dọn hành lý, mặt đầy mong chờ nhìn Lục Thời Uyên.
Anh nhận lấy vali, cười nói: “Thật là không thể làm gì với em!”
Đến khu nhà mới, anh nói với tôi rằng bảo vệ ở đây là người của nhà mình, Trần Vấn Vũ hay những người khác tuyệt đối không vào được.
Đến cửa phòng, anh chỉ cho tôi thấy camera giám sát ở bốn phía và cả camera ở phòng bên cạnh, đều đã được anh sắp xếp ổn thỏa.
Anh nói: “Tư Tư yên tâm nhé, nơi này tuyệt đối an toàn, có người canh gác 24/24.”
Không biết vì sao, mắt tôi bỗng dưng cay cay.
Sống lại một đời, tôi dựa vào cái gì mà không thể sống cho chính mình?
Ánh mắt của người đời có thật sự quan trọng đến vậy sao?
14
Mở cửa ra, một con mèo con ngồi xổm trước cửa.
“Tiểu Hắc!” Tôi kinh ngạc vô cùng.
Đây là chú mèo hoang mà tôi thường xuyên cho ăn.
Tôi ôm nó vào lòng, quay đầu nhìn Lục Thời Uyên: “Sao anh biết nó? Lần nào em cũng lén cho nó ăn.”
Anh nhún vai, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Nhặt được ven đường, em thích thì giữ lại, hỏi nhiều làm gì.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, ôm Tiểu Hắc đi vào phòng khách.
Phong cách trang trí trong nhà đúng là kiểu tôi thích, thậm chí cả chậu xương rồng trên ban công cũng là loại tôi yêu thích nhất.
Chú chó săn to lớn ngồi xổm bên cạnh, ngoan ngoãn canh gác cho tôi, nhìn qua là biết đã được huấn luyện bài bản.
Lòng tôi bỗng trào dâng cảm giác ấm áp.
Tôi nhìn về phía Lục Thời Uyên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh!”
Anh cười dịu dàng: “Em là em gái của anh, đây là chuyện hiển nhiên mà. Nơi này thoải mái hơn ở nhà, dọn ra đây ở cũng tốt.”
Nụ cười trên môi tôi cứng lại.
Có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều.
Lấy lại tinh thần, tôi cười tủm tỉm nói: “Anh nói đúng, chuyện bạn trai của em, phiền anh lo liệu vậy.”
Lục Thời Uyên siết chặt nắm tay, trên mặt là vẻ bình tĩnh.
Anh quả thật rất biết giả vờ.
Tôi uống trà, chớp chớp mắt: “Anh, giới thiệu cho bọn họ một công việc đi! Em thấy club người lớn không tồi đó, bọn họ không có công việc rất đáng thương.”
Lục Thời Uyên vui mừng ra mặt: “Được, anh sẽ giúp em!”
Lúc rời đi, anh đưa cho tôi một xấp ảnh chụp những anh chàng đẹp trai.
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Mai mốt đừng đến tìm em nữa, đừng để bố mẹ hiểu lầm.”
Thật sự không hiểu được, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì vậy?
15
Tôi càng nghĩ càng giận, tìm một tấm ảnh vừa mắt chụp gửi cho anh.
“Anh, người này đi, nhìn đẹp trai.”
Hồi lâu sau, bên kia mới trả lời lại: “Được! Mai anh sẽ sắp xếp cho em.”
Tôi ôm Tiểu Hắc đặt lên đùi, bắt đầu viết tiếp kế hoạch.
Bắt bọn họ làm việc trong club chỉ là bước đầu, bên trong ngợp trong vàng son, mấy ai chống lại được cám dỗ?
Buổi chiều, mẹ tôi gọi điện đến.
“Tư Tư, con đang ở đâu vậy? Để mẹ kêu dì Trần qua đó.”
Tôi liếm môi, lâu lắm rồi tôi chưa được ăn cơm dì Trần nấu.
Thật sự rất nhớ.
Tôi không nghĩ nhiều, gửi ngay địa chỉ cho mẹ.
Nửa tiếng sau, bảo vệ gọi điện thoại cho tôi: “Chào cô Tần, có một người phụ nữ tự xưng là mẹ của cô, còn dẫn theo hai người đến, cô có muốn cho vào không ạ?”
Tôi vừa định kêu bảo vệ gửi ảnh chụp cho mình, thì đã nghe tiếng mẹ tôi phát ra từ đầu dây bên kia:
“Tư Tư, là mẹ nè, bảo vệ ở đây khó ghê, phải có con xác nhận mới được vào.”
“Mẹ là mẹ con đúng không? Bây giờ tôi vào được chưa?”
Tôi còn chưa trả lời, bà ta đã cúp điện thoại.
Vài phút sau, chuông cửa vang lên.
Tôi mở cửa ra, đập vào mắt tôi là Trần Vấn Vũ đứng ngoài cùng.
Đúng là người mẹ hiền của tôi.
Phòng bên cạnh mở cửa ra, tôi đưa mắt ra hiệu cho họ tạm thời đừng ra mặt.
Nếu để mẹ biết Lục Thời Uyên sắp xếp cho tôi chu đáo như vậy, bà ta sẽ mắng tôi nữa mất.