Tư Niệm Thời Uyên - Chương 1
1
Chồng tôi ôm lấy bạn thân tôi hôn thắm thiết: “Cục cưng à, em chờ thêm mấy tháng nữa nhé, anh đã mua cho con nhỏ đó rất nhiều bảo hiểm, đảm bảo cho chúng ta sống sung sướng cả đời.”
“Anh Vũ, có tiền hay không cũng không quan trọng, em chỉ yêu con người của anh thôi.”
“Chỉ cần chúng ta được ở bên nhau, thì em chết cũng không luyến tiếc!”
…
Tôi đứng ở cửa, nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang hôn nhau trên giường, rõ ràng chỉ muốn tạo cho hắn một bất ngờ.
Bọn họ lại “tặng” tôi một món quà lớn thế này, tôi bịt chặt miệng mình lại, lặng lẽ lùi về sau.
Đột nhiên, Trần Vấn Vũ nhìn về phía tôi.
Hắn ngồi dậy chậm rãi đi về phía này: “Vợ à, em về rồi! Bọn anh chờ em lâu lắm rồi đó!”
Bạn thân ưỡn ẹo đi đến, cười nham hiểm: “Tư Tư, cậu đừng trách anh Vũ nha, tất cả đều là lỗi của tớ.”
Tôi xoay người bỏ chạy, tính mạng quan trọng hơn.
Đáng tiếc, tôi vẫn bị bọn họ tóm được.
Trần Vấn Vũ dìm đầu tôi vào bồn tắm, tôi cứ thế chết do ngộp thở.
Hắn cười nói: “Đáng lẽ cô không nên về, cô phá hư kế hoạch của bọn tôi rồi.”
2
Tôi bay lơ lửng giữa không trung, tận mắt nhìn thấy bọn họ vứt xác tôi xuống mương như vứt rác. Sau đó, về nhà tiếp tục hoan ái ăn mừng.
Người đầu tiên phát hiện tôi mất tích, là con trai của bố dượng, chúng tôi đã lâu lắm rồi chưa liên lạc gì với nhau.
Anh vội vã từ Mỹ bay về, điên cuồng đi tìm tôi.
Xác của tôi do ngâm lâu ngày dưới nước nên đã bị biến dạng, nhưng anh ấy chỉ cần nhìn qua đã nhận ra.
Anh khóc nói: “Tư Tư, chờ anh thêm vài ngày nữa được không?”
Anh chuốc thuốc bọn họ, rồi cầm dao phanh thây chúng ra thành từng mảnh, máu chảy lênh láng khắp sàn, cuối cùng anh ôm xác tôi nhảy xuống vách núi.
Gió lạnh tạt vào mặt anh, anh nói: “Tư Tư, đáng lẽ anh không nên buông tay, cho dù có phải chống lại cả thế giới.”
Anh cười với tôi: “Tư Tư, anh tới tìm em đây! Lần này, có chết anh cũng không buông tay.”
Đột nhiên, linh hồn của tôi trở nên nóng rực, mở mắt ra lần nữa, tôi quay về ngày được tên khốn kia cầu hơn.
Nhìn Trần Vấn Vũ đang quỳ cầu hôn tôi, tôi đá một cú vào người hắn.
“Ui da, đau quá, em làm sao vậy Tư Tư?” Người đàn ông ôm bụng, trên mặt lộ vẻ khó hiểu nhìn tôi.
3
Bạn thân giữ chặt tay tôi, cười nói: “Tư Tư, chắc cậu kích động quá đúng không, cậu đồng ý lấy anh ấy mà, đúng không!”
Đúng cái con mẹ mày.
Tôi đưa tay tát ả một cái: “Con khốn, đừng nghĩ tao không biết chuyện hai đứa mày đã gian díu với nhau từ lâu rồi.”
“Mày thích thì tự đi mà lấy! Mèo mả gà đồng xứng với nhau!”
Trần Vấn Vũ ngồi dậy, phẫn nộ quát: “Tần Tư Kỳ, em làm vậy là bôi nhọ người khác, tôi yêu em đến nhường này, sao em dám làm ra chuyện như vậy chứ!”
Bạn thân bụm mặt, khóc như lê hoa đái vũ, như thể, mọi chuyện nãy giờ đều là tôi vô cớ gây rối.
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ: “Nếu tôi lấy ra được chứng cứ, hai người có dám lấy cái chết đền tội không?”
“À thôi, để tôi đánh mười bạt tai là được.”
Trần Vấn Vũ híp mắt, do dự, bạn thân vô cùng đáng thương nhìn tôi:
“Tư Tư, cậu nghĩ nhiều rồi, tớ với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Tớ biết, cậu quá yêu anh ấy nên mới nghĩ linh tinh. Không sao đâu, đến khi hai người kết hôn là sẽ ổn thôi.”
4
Mở điện thoại lên, tôi vào tài khoản Weibo phụ của bạn thân, bên trong toàn là ảnh chụp bọn họ ân ái. Cái tài khoản này là sau khi chết, tôi lơ lửng giữa không trung nhìn thấy được.
Ngay khi những bức ảnh hiện lên, tôi khóc nức nở.
“Trần Vấn Vũ, anh nói xem sao tôi dám lấy anh được đây? Hai năm, hai người lén lút gian díu ít nhất hai năm rồi!”
“Tại sao anh lại phản bội tôi?”
“Bạn trai và với bạn thân, ha ha……”
“Hai người đúng là diễn quá giỏi!”
“Tôi có tát hai người mười cái bạt tai cũng không quá đáng!”
Mọi người xung quanh đều sững sờ, họ hận không thể tự mình ra tay.
Trần Vấn Vũ tát một cái vào mặt bạn thân. Hắn hung tợn nói:
“Đây là do cô ghép, đúng không?”
“Cô thích thầm tôi, đây đều là ảo tưởng của cô, có phải không?”
Thật biết tìm cớ, nếu không được sống lại kiếp này, có lẽ tôi sẽ tiếp tục bị hắn lừa.
Bạn thân che mặt lại, trong mắt đầy vẻ độc ác, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Đúng vậy, ảnh là do tôi ghép. Tư Tư, tớ thích anh ấy, nhưng hai người yêu nhau như vậy, tớ không thể làm chuyện có lỗi với cậu, cho nên, chỉ có thể làm vậy để giải tỏa nỗi khổ tương tư.”
Nghĩ tôi dễ lừa lắm à?
Tôi vừa định tát ả, thì tiếng anh trai vang lên từ sau lưng.
“Tư tư, lần này để anh!”
5
Quay đầu nhìn người vừa đến, nước mắt tôi không ngừng lăn dài.
Chỉ vào hai người kia, tôi mếu máo nói: “Anh ơi, bọn họ bắt nạt em.”
Lục Thời Uyên nhẹ nhàng kéo tôi ra sau lưng. Anh nhìn chằm chằm Trần Vấn Vũ: “Em gái tôi mà cậu cũng dám bắt nạt, đáng chết!”
Lục Thời Uyên tung một cước.
“Ầm” một tiếng, Trần Vấn Vũ văng ra xa vài mét.
“A ——” Bạn thân hét lên chói tai, chạy vội đến ôm Trần Vấn Vũ vào lòng.
Ả lau nước mắt nói: “Tần Tư Kỳ, các người quá đáng quá rồi, chỉ vì mấy tấm ảnh chụp mà nhục mạ chúng tôi, còn ra tay đánh người.”
“Tôi muốn báo cảnh sát, tống mấy người vào tù.”
Tôi bĩu môi, bước ra từ sau lưng Lục Thời Uyên.
“Cần tôi giúp không? Để tôi điều tra xem mấy tấm ảnh đó có photoshop hay không, hai người có quan hệ bất chính hay không, Trần Vấn Vũ có lừa tôi không? Dính án, công việc của cô đừng hòng giữ được.”
Bạn thân nín khóc, ngơ ngác nhìn tôi.
Trần Vấn Vũ ngã sõng soài trên đất, giãy giụa đứng dậy. Hắn nở một nụ cười khổ: “Tư Tư, anh biết bây giờ anh nói gì em cũng không tin.
“Em thực sự hiểu lầm anh rồi, anh sẽ khiến em thay đổi suy nghĩ, em vĩnh viễn sẽ là của anh.”
6
Ký ức về kiếp trước hiện về trong tâm trí tôi. Tôi nhớ lại cảnh mình bị hắn ấn đầu xuống nước, tôi đã van xin hắn tha mạng.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy căm ghét:
“Biết tôi ghét nhất điều gì ở cô không? Đó là khi cô dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi, tự cho mình cao quý như thánh mẫu, thật ghê tởm!”
Tôi tát một phát vào mặt hắn, loại người như hắn, không xứng có bố có mẹ, ông trời đúng là có mắt.
Tôi lạnh lùng nói: “Cút đi! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nhìn anh chỉ khiến tôi càng thêm ghê tởm!”
Nụ cười trên môi của Trần Vấn Vũ trở nên đứng đờ, hắn bất ngờ lao về phía tôi.
Lục Thời Uyên nhanh chóng che chắn trước mặt tôi, đồng thời tung một cú đá vào bụng hắn. Trần Vấn Vũ ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn tôi với vẻ đáng thương. Dường như vì tôi mà hắn phải chịu đựng sự tra tấn này.
Lục Thời Uyên dẫm lên bàn tay phải của hắn: “Là ngón tay này đúng không?”
Tôi ngây người nhìn anh, trong mắt anh là sự tàn nhẫn mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Không, kiếp trước tôi đã từng thấy, lúc cầm dao chém Trần Vấn Vũ, anh cũng nói những lời này.
Tôi sợ hãi run rẩy, vội vàng kéo anh ra, Lục Thời Uyên hừ lạnh một tiếng, trên mặt đầy vẻ không vui.
Tôi cười nói: “Anh, đừng làm bẩn tay mình.”
Trần Vấn Vũ bò đến một nơi xa, gào thét: “Lục Thời Uyên, chúng ta đều là đàn ông, đừng tưởng tôi không biết ý đồ của anh.”
“Tư Tư, chỉ có thể là của tôi.”
7
Tôi hung tợn nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ: “Trần Vấn Vũ, tôi là con người, tôi có tư duy độc lập, tôi chỉ thuộc về chính mình, không phải vật sở hữu của bất kỳ ai.”
Tên đàn ông này thật ghê tởm, tôi kéo Lục Thời Uyên rời đi, nhỏ giọng nói:
“Anh đừng để ý đến thằng tâm thần đó.”
Anh liếc nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.
Lục Thời Uyên xoa đầu tôi: “Ngoan lắm!”
Bỗng nhiên, tôi nhìn về phía anh, một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Có phải anh cũng đã sống lại?
Kiếp trước, vào thời điểm này, anh đang đi công tác ở nơi khác, hai ngày sau mới về.
Nhưng bây giờ, anh đột nhiên xuất hiện ở đây, có phải anh đã biết chuyện gì đó rồi không?
Tôi cố nở nụ cười: “Sao anh lại về sớm thế? Chẳng phải anh còn hợp đồng ba mươi triệu chưa ký hả?”
Lục Thời Uyên quay đầu nhìn về phía Trần Vấn Vũ, trong mắt lóe lên tia sát khí.
Anh nhàn nhạt nói: “Hợp đồng nhỏ thôi, để trợ lý đi ký là được.”
“Trần Vấn Vũ không phải là thứ tốt đẹp gì, anh sẽ không cho phép thằng đó cưới em.”
“Tư Tư, đàn ông là hiểu đàn ông nhất, để anh giúp em chọn, được không?”
Trái tim tôi lỡ một nhịp, nhớ đến lời anh nói sau khi nhảy xuống vách núi.
Chú Lục chắc chắn sẽ không đồng ý, mẹ tôi càng sĩ diện hơn.
Sống lại một lần nữa, tôi nên chọn thế nào đây?
Tôi nở nụ cười gật đầu: “Được, không cần Trần Vấn Vũ.”
8
Vừa về đến nhà, Lục Thời Uyên đã bị chú gọi vào phòng làm việc. Mặt chú tối sầm, không lâu sau, tiếng tranh cãi vang lên dữ dội. Mẹ kéo tôi ra sau vườn, lạnh lùng nói:
“Tư Tư, con dọn ra khỏi nhà đi! Hãy coi như vì mẹ, được không?”
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ. Kiếp trước khi tôi chết, mẹ cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt, thậm chí còn đi dặm lại trang điểm hai lần trong nhà vệ sinh.
Khi anh trai điên cuồng trả thù, mẹ mắng tôi là yêu tinh hại người, cho rằng tôi đã chết mà vẫn không yên, phá hoại hạnh phúc gia đình bà ta.
Thấy tôi im lặng, sắc mặt mẹ càng thêm khó coi.
“Tư Tư, con phải biết điều. Chú Lục đối xử với chúng ta tốt như vậy, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa. Chỉ cần không phải Trần Vấn Vũ, con muốn tìm ai mẹ đều sẽ đồng ý.”
Tôi lùi lại hai bước, khẽ thở dài, mẹ không hẳn là người xấu, chỉ là bà yêu bản thân mình hơn.
Dọn ra khỏi nhà cũng tốt, để tránh làm anh khó xử.
Tôi cười nói: “Vâng, con dọn, con dọn ngay đây.”
Mẹ vui vẻ nở nụ cười, tự tay giúp tôi thu dọn hành lý.
“Tư Tư, thằng bé Trần Vấn Vũ cũng tốt, hai đứa yêu đương hai năm rồi, sao có thể nói chia tay là chia tay được?”
Tôi lập tức thay đổi sắc mặt. Tôi có thể cả đời không kết hôn, nhưng kêu tôi lấy Trần Vấn Vũ thì tuyệt đối không thể.
“Mẹ, hắn phản bội con, cặp kè với bạn thân của con. Người như vậy, mẹ còn thấy tốt sao?”
Mẹ thoáng chút xấu hổ, mãi một lúc sau mới nói:
“Có thể là con hiểu lầm nó. Mẹ thấy nó rất quan tâm đến con.”
Đúng vậy, hắn rất quan tâm, nhưng mà, tất cả những gì hắn làm đều là vì tiền của tôi, thậm chí còn cố ý hãm hại tôi.