Tư Nguyên - Chương 6
26.
Trước lần hóa trị thứ sáu của tôi, trời đổ một trận tuyết đầu mùa.
Tôi ngồi trên ghế bập bênh, cuộn mình trong chiếc chăn lông cừu, còn Cố Lân thì ngồi bên cạnh đọc sách.
Chân anh dẫm vào chân ghế bập bênh để nó đong đưa, dỗ tôi vào giấc ngủ.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt.
Trong khu vườn ngoài cửa sổ sát đất, có sáu người đang quỳ.
Tôi vươn vai, cuối cùng cũng từ chui ra khỏi chăn, nhìn sang Cố Lân: “Chúng ta đi thăm nghĩa trang đi. Tôi muốn đi xem ngôi mộ phong thủy tốt của tôi. Tiện thể thăm bố mẹ tôi luôn, xem như để biết đường.”
Lần hóa trị cuối cùng tới rồi.
Kết quả lần này sẽ quyết định xem tôi đang chờ chết hay là có hy vọng sống sót.
“Ngôi mộ này giúp tôi gặp được anh nên tôi cảm thấy nó thật sự rất linh, tôi muốn đi cầu nguyện. Cầu nó chuyển một chút vận may ở kiếp sau cho tôi, không cần phù hộ tôi kiếp sau hạnh phúc nữa, phù hộ tôi có thể sống ở kiếp này là đủ rồi.”
Những ngón tay thon dài đang lật trang sách của Cố Lân đột ngột dừng lại.
Anh rũ mắt mím chặt môi, dừng lại hơn một phút rồi mới gật đầu.
Lúc lên tiếng lần nữa, giọng anh đã khản đặc: “Được.”
Khăn quàng cổ mềm mại quấn quanh cổ tôi.
Cố Lân đội cho tôi chiếc mũ tai thỏ mua khi đi Disneyland.
Anh bọc tôi kín mít với những món đồ bằng lông, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
Cố Lân không nhịn được, dùng ngón tay cái đụng nhẹ vào trán tôi.
Bây giờ tôi vốn giống như một quả bóng, thế là ngồi “phịch” xuống sô pha.
Tôi thở hổn hển vài hơi mới có sức cười ra tiếng: “Bắt nạt người bệnh, anh có biết cái gì là lịch sự không!”
“Trông em như trẻ con ấy, không nhịn được.”
Cố Lân lấy ra từ túi một cây kẹo mút. Sau khi bóc giấy gói ra, anh nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ của tôi xuống rồi nhét kẹo vào miệng tôi.
Ừm, vừa khéo át được vị tanh của máu.
Cố Lân lấy ra một cây bút lông dầu từ dưới bàn trà. Sau đó anh quỳ gối trước mặt tôi, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay tôi ra, viết từng nét lên đó.
Tôi nhấm nháp vị kẹo, bật cười vì không biết anh đang làm gì: “Làm gì thế? Viết số điện thoại à?”
Cố Lân cũng cười, chỉ là cười mà mắt đỏ hoe: “Làm dấu, lỡ lạc thì dễ tìm.”
Anh dời bút ra, một chữ “Lân” nằm giữa lòng bàn tay tôi.
Tôi cúi đầu lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
Vừa muốn mở ra thì có một giọt nước mắt rơi vào kẽ ngón tay.
Cố Lân run rẩy, dùng tay bọc lấy tay tôi, cúi đầu kề trán lên.
Anh cứ quỳ ở đó như thế, vùi mặt vào, khóc không thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên trong nửa năm quen biết, tôi tận mắt nhìn thấy anh bi thương đến vậy: “Lục Tư Nguyên, đừng rời xa anh… Xin em đấy…”
27.
Tôi cúi đầu trước mộ của cha mẹ Cố Lân.
Sau đó nhìn Cố Lân đã bị tôi đuổi đi, đứng cách đó rất xa, cười trộm nói: “Xin lỗi bố mẹ vì bây giờ con hơi xấu. Nhưng bố mẹ tin con đi, lúc con có tóc, sắc mặt hồng hào, con thật sự rất đẹp.”
“Vậy nên xin bố mẹ, hãy phù hộ cho đứa con chưa từng gặp này nhé. Nếu kiếp này có thể sống, con sẽ làm con dâu của bố mẹ. Còn nếu không thể sống, thì kiếp sau…”
Tôi dừng lại, suy nghĩ vài giây.
Hít vào vài hơi, tôi mới khôi phục được chút sức lực, cười yếu ớt: “Dù là con gái hay con dâu, con cũng là người nhà của bố mẹ.”
Nói rồi, tôi lại xòe lòng bàn tay có chữ “Lân” cho họ xem, sau đó chỉ vào vị trí ngôi mộ bên cạnh:
“Con chết rồi sẽ cùng mộ với Cố Lân. Vậy nên chắc chắn kiếp sau chúng ta sẽ có duyên gặp lại. Còn nếu không có duyên, thì Cố Lân cũng sẽ tìm thấy con nhờ dấu hiệu này.”
Nghĩa trang yên tĩnh, tuyết rơi không tiếng động.
Tôi hơi ngẩng đầu, nhìn xuyên qua những bia mộ trong nghĩa trang, nhìn về phía những bóng người mơ hồ đứng đằng xa.
Đó là người nhà họ Lục.
Tôi gọi họ đến.
Để họ tận mắt chứng kiến tôi tìm được bố mẹ mới, gia đình mới, cắt đứt ý định tiếp tục quấy rầy của họ.
Kiếp này cũng được, kiếp sau cũng thế, chúng tôi không còn là người nhà nữa.
“Lục Tư Nguyên, hình như anh chưa từng nói với em một chuyện.”
Cố Lân cõng tôi vững vàng, chậm rãi đi trên con đường trong nghĩa trang.
Tôi yếu ớt ôm lấy cổ anh, không còn sức lực: “Gì thế?”
“Thính lực của anh rất tốt.”
“Ừm, rồi sao?” Mắt tôi nặng trĩu, tôi buồn ngủ quá.
“Anh nghe thấy em nói muốn làm vợ anh rồi. Lần này là em tự nói, không thể trốn tránh nữa đâu…”
Tay tôi, vô lực rũ xuống.
Bước chân của Cố Lân đột ngột dừng lại, hốc mắt anh đỏ hoe.
Nhưng sau đó, anh lại mỉm cười, cất bước, tiếp tục đi.
Giọng nói anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng âm thanh lại run rẩy vô cùng: “Dù sao anh cũng đã làm dấu rồi. Kiếp sau em có làm chó, anh cũng tìm được em.”
“Nghe thấy không Lục Tư Nguyên…”
“Em đúng là đồ lừa đảo… Đồ lừa đảo chết tiệt.”
“Lục Tư Nguyên…”
28.
Tuyết rơi, rơi xuống trên má.
Mang theo nước mắt lạnh buốt.
Trong gió tuyết, dường như có tiếng đáp khẽ bên tai:
“Anh mới là chó.”
-Hết-