Tư Nguyên - Chương 5
21
Tình trạng của tôi không được khả quan lắm. Sau khi kiểm tra, bác sĩ không nói quá chắc chắn về kết quả:
“Trước tiên phải hóa trị, kết hợp với điều trị cục bộ để xem tình hình thế nào. Nếu hiệu quả tốt, có thể kiểm soát được thì có thể tiến hành phẫu thuật cắt bỏ.”
Hóa trị.
Tôi ngồi buồn bã trên băng ghế dài, buồn đến mức như hóa thành một cây nấm.
Dù Cố Lân đã cố ý dẫn tôi đến công viên giải trí, thưởng cho tôi vì gần đây tôi dũng cảm tiêm và tích cực uống thuốc, nhưng tôi vẫn khó để vui vẻ lên được.
Cố Lân đi mua xúc xích nướng ở một quầy cách đó khá xa, trước khi đi, anh buộc một quả bóng bay lên cánh tay tôi, bảo tôi ngồi đây đợi anh quay lại.
Tôi nghĩ, hay là tranh thủ lúc này để trốn đi nhỉ?
“Tư Nguyên.”
Tiếng nói nghẹn ngào, mang theo sự cầu xin, đột nhiên vang lên từ phía sau lưng tôi.
Tôi hơi sửng sốt, quay lại thì thấy anh cả Lục Cận Nhiên đứng cách đó không xa, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe.
“Về nhà với anh cả có được không? Em đang bệnh, cứ ở ngoài như vậy không ổn đâu. Ở nhà ít ra còn có anh hai của em, em biết đấy, em ấy có chuyên môn rất cao nên nhất định có thể chăm sóc tốt cho em…”
Tôi không khỏi cười nhạt, cắt ngang lời anh ta. Tầm mắt tôi nhìn về phía anh hai Lục Thanh Nghiêu đứng bên cạnh anh cả:
“Chẳng phải bệnh của tôi phát triển dưới mí mắt bác sĩ Lục à?”
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sao có thể không có triệu chứng bệnh nào kia chứ?
Đến cả sắc mặt không đúng của Lục Gia Gia khi đau bụng kinh, Lục Thanh Nghiêu cũng nhìn ra được, thế mà chưa từng tin chuyện tôi đau dạ dày là thật sự.
“Anh, anh chỉ là…”
Lục Thanh Nghiêu lộ ra vẻ áy náy, sắc mặt tái nhợt, há miệng thở dốc. Nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Cố Lân, người vừa mua xúc xích trở về, cắt ngang.
“Anh ơi!” Tôi nhìn chằm chằm vào cây xúc xích, mắt sáng lên.
Cố Lân nhìn thoáng qua mấy người nhà họ Lục, cười lạnh một tiếng. Anh đưa cây xúc xích nướng cho tôi rồi nói: “Ăn từ từ thôi, coi chừng nóng.”
“Ọe!”
Ngay sau lời của Cố Lân, cơn buồn nôn ập đến. Tôi không nhịn được quỳ xuống đất, đau đớn nôn khan.
Cố Lân muốn bước tới, nhưng đã bị Lục Thanh Nghiêu giành quỳ xuống đất trước, anh ta giơ tay muốn đỡ tôi: “Tư Nguyên…”
“Cút đi! Đừng chạm vào tôi!”
Có lẽ những ngày qua tôi bị họ quấy rầy tới mức thấy phiền quá rồi. Thế nên cảm xúc của tôi đột nhiên không kìm nén được nữa.
Từ tận đáy lòng dâng lên một ngọn lửa tức giận vô danh, bùng lên tới mức mắt tôi cũng đỏ hoe: “Mẹ nó, muốn làm thì sao không làm sớm hơn?”
22.
Để được yêu thương, tôi đã khiêm nhường nhẫn nhịn nhiều năm. Những lời thô tục xuất hiện trong đầu tôi vô số lần đủ để quấn quanh địa cầu ba vòng, cuối cùng thốt ra được vào lúc này.
Làm tất cả mọi người tại đó đều ngây người sửng sốt. Tôi siết chặt nắm tay, ép buộc bản thân không được rơi nước mắt:
“Chẳng lẽ tôi mới về nhà họ Lục có một hai năm thôi sao? Là mười lăm năm! Tôi đợi các người chấp nhận tôi, yêu thương tôi trở lại, đợi mười lăm năm rồi!”
“Đúng, đúng là tôi không rực rỡ tỏa sáng bằng Lục Gia Gia, không dễ gần thân thiện như cô ta. Nhưng chẳng lẽ tôi không muốn sống một cách rộng rãi và phóng khoáng sao? Chẳng lẽ tôi không muốn được yêu thương mà không cần khiêm nhường, không cần nịnh nọt hay sao?”
“Là không ai dạy tôi!”
Bảy năm vắng mặt, giữa chúng ta chắc chắn sẽ có sự xa lạ và khoảng cách. Và nó cần rất nhiều tình yêu và sự quan tâm mới có thể lấp đầy được.
Nhưng họ đã có một người hoàn hảo, hợp với ý của họ là Lục Gia Gia rồi. Vì vậy, họ không muốn bắt đầu lại từ đầu, dạy dỗ tôi giống thế một lần nữa.
Thế nên họ cứ mặc kệ, tạo vẻ ngoài bình yên giả tạo.
Khiến tôi sống trong ngôi nhà này như một người xa lại, giàu sang phú quý nhưng không hòa nhập được.
Cuối cùng, nước mắt tôi vẫn trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống má, nhỏ giọt trên đất.
Tôi thả lỏng nắm tay, ánh mắt tĩnh mịch trở lại: “Cút càng xa càng tốt. Đừng dùng cái gọi là hối hận và áy náy để làm tôi thấy ghê tởm. Tôi thực sự không muốn nhìn thấy mấy người nữa.”
Khốn kiếp, cái lời xin lỗi đó.
Điều tôi muốn xưa nay, chưa bao giờ là lời xin lỗi.
“Xin lỗi.”
Rất đột ngột.
Người đứng phía sau nhóm người nhà họ Lục, cất lên tiếng xin lỗi không thức thời.
Lục Gia Gia bước lên phía trước với đôi mắt đỏ hoe. Sau đó cô ta chậm rãi quỳ xuống trước mặt tôi, vừa mở miệng đã khóc không thành tiếng:
“Chị ơi, em xin lỗi.”
“Em chỉ không muốn bị chị cướp mất gia đình, không muốn bị đuổi đi thôi, chứ em không có ý định làm hại chị chết đâu…”
23.
Dù gì cũng là đứa con gái được lớn lên trong sự cưng chiều của cả nhà họ Lục.
Bỏ qua những hành động giả vờ hiểu chuyện, làm gia đình hiểu lầm thêm về tôi thì thật ra, Lục Gia Gia chỉ đối xử tệ với tôi một lần duy nhất.
Đó là khi gia đình bắt đầu lo lắng cho những cơn đau dạ dày thường xuyên kéo đến của tôi, chuẩn bị đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra.
Cô ta đã đổi thuốc dạ dày của tôi thành vitamin.
Chỉ một lần đó, nhưng từ đó tôi đã bị coi là nói dối, diễn kịch, lợi dụng sự áy náy của gia đình để tranh giành tình cảm.
Trách cô ta sao? Tất nhiên là trách rồi.
Nhưng tôi không thể trái lương tâm, nói rằng tất cả mọi chuyện đều là do cô ta.
Điều này, tôi rõ ràng.
Mà bản thân người nhà họ Lục cũng rõ.
“Lục Gia Gia, cô quỳ là đúng, nhưng người đáng phải quỳ không chỉ có cô. Có điều bây giờ những chuyện đó không còn quan trọng nữa, vì quỳ cũng vô dụng. Sự hối hận của các người chỉ làm tôi thấy ghê tởm thôi.”
Làm gì có chuyện hối hận không kịp, hối hận suốt đời?
Sẽ không ai sống cả đời trong sự áy náy cả.
Rồi họ sẽ tự tìm được cách để bản thân giải thoát, buông bỏ thôi.
Giống như khi tôi vừa bị lạc, họ đã rất áy náy.
Nhưng chẳng phải sau vài năm đã nhận nuôi Lục Gia Gia, để chính họ cảm thấy dễ chịu hơn sao?
Vậy thì sự áy náy của họ đáng giá bao nhiêu tiền?
Họ luôn chỉ yêu tôi nhất vào lúc đánh mất tôi thôi.
Thật là nực cười.
Tôi không nhìn họ dù chỉ một cái.
Tôi nắm lấy tay áo của Cố Lân, quay người rời đi.
Nhưng vừa bước được hai bước, đằng sau lại vang lên tiếng khóc đè nén của anh cả Lục Cận Nhiên: “Tư Nguyên… Gọi anh một tiếng anh trai đi, về nhà đi em. Xin em đấy!”
24.
Tôi dừng bước quay đầu lại, nhìn Lục Cận Nhiên cũng đang quỳ xuống đất, sau đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhếch môi cười:
“1.”
25.
Sau ngày hôm đó, nhà họ Lục không còn giả vờ giả vịt hối hận với tôi nữa.
Mà từng ngày thay phiên nhau quỳ trước cửa nhà Cố Lân, xin tôi về nhà.
Tôi coi như không thấy, ngày ngày chỉ lo vui vẻ hóa trị và làm những việc mà trước đây tôi chưa kịp làm cùng với Cố Lân.
Cố Lân gọi đó là “kế hoạch trồng hoa trên mộ”.
Nhưng kế hoạch này có vẻ hơi ngắn.
Nó chỉ diễn ra được hơn hai tháng rồi gián đoạn hoàn toàn vì tóc tôi đã rụng hết.
Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sau mỗi lần kết thúc hóa trị, thể lực và sức sống của tôi đều bị rút đi một phần.
“Cố Lân, hình như anh không buồn lắm nhỉ.”
Lúc nhập viện sau đợt hóa trị thứ ba, tôi nằm đắc ý rung đùi trên giường bệnh, dùng phần đầu trọc lóc để phản chiếu ánh sáng, cho anh chói mắt chơi:
“Kết quả hóa trị mấy lần gần đây của tôi không được tốt lắm.”
Cố Lân đang gọt táo cho tôi, vẫn cười nhạt: “Vì chúng ta đã sống cùng một nhà, sau này cũng cùng một mộ, em sống hay chết thì cũng có tôi ở cạnh mà. Vậy nên, kết quả thế nào cũng không quan trọng.”
Tôi rũ mắt, kéo tai con thỏ nhồi bông, bĩu môi nói: “Tốt nhất là vậy.”
Trên khung cửa kính, xuất hiện bóng người lờ mờ.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn thì người đó lại nhanh chóng trốn đi.
Không thấy rõ mặt, nhưng tôi cũng biết đó là ai.
Vì tiếng khóc nức nở đè nén đó thật sự rất ồn ào.
“Kêu họ cút xa một chút, có khóc cũng đừng để tôi nghe thấy. Phiền lắm.”
Cố Lân gật đầu, nhưng không đứng dậy ngay.
Anh nhìn thoáng qua cửa, giọng nói cất cao hơn một chút:
“Hình như Lục Gia Gia muốn dọn ra khỏi nhà họ Lục. Anh ba của em, nghe nói có xu hướng tự hại mình rất nghiêm trọng. Hôm qua gặp, tôi thấy trên cổ tay anh ta toàn là vết cắt, không chết được nhưng nhìn có vẻ rất đau.”
“Anh hai của em thì không đến nữa, nghe nói ngày nào cũng điên cuồng tìm kiếm phương pháp chữa trị ung thư dạ dày.”
“Còn bố mẹ em…”
“Tôi không muốn biết, Cố Lân.” Tôi nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi không biết phải làm thế nào mới coi như là trả đủ với họ. Tôi chỉ biết, tôi không hề tò mò về kết cục của họ.”
“Họ thảm, tôi cũng không vui, vì những điều họ làm không thể xóa bỏ được nỗi đau của tôi. Họ bù đắp, tôi cũng không cần, vì tôi không tin những người này sẽ luôn cảm thấy áy náy.”
“Trừ khi họ chết.”