Tự Do Tự Tại - Chương 2
5
Ngụy Minh đến Yến Sơn lần này không phải để tìm ta.
Hắn đến để thị sát quân đội biên giới, vừa khéo ta ở gần đó.
Sau khi phong tỏa con đường đến Nam Cảnh, hắn không nói thêm gì với ta nữa, quay người vội vã rời đi.
Ta đành tạm trú trong một ngôi làng dưới chân Yến Sơn, chờ thời cơ rồi trốn đi.
Ngôi làng này không lớn, chỉ có khoảng ba mươi hộ, dân làng đều rất nhiệt tình hiếu khách.
Biết ta sống một mình, họ thường xuyên giúp đỡ ta.
Trong làng còn có một thiếu niên tên là A Thành, đặc biệt chăm sóc ta.
Hắn sẽ giúp ta gánh nước, trồng cây, sửa ngói nhà, cứ đến ngày họp chợ, hắn lại chạy đến trấn trên từ lúc ba giờ sáng, mua cho ta đủ loại bánh ngọt.
“Tỷ tỷ, nhìn tỷ giống như tiểu thư nhà quyền quý. Chắc tỷ không quen ăn đồ ăn khô ở làng bọn đệ đâu.”
“Đệ nghe nói các cô nương trong thành thích ăn bánh ngọt lắm, tỷ nếm thử xem có thích không.”
Ta cảm ơn rồi trả lại tiền cho hắn, bảo hắn lần sau đừng mua nữa.
Nhưng hắn lại lắc đầu không chịu nhận, đến phiên họp chợ sau, lại tặng ta phấn son đồ trang điểm.
Ngày đó ta lên núi hái thuốc, bất cẩn trẹo chân, tiện tay nhặt một cành cây làm gậy chống, đường về chậm hơn thường ngày rất nhiều.
Đi được nửa đường thì A Thành vội vã chạy tới tìm ta, thấy ta thì thở phào nhẹ nhõm.
“Tỷ tỷ, ban đêm trên núi sẽ có mãnh thú xuất hiện. Thấy tỷ mãi không về, ta còn tưởng là xảy ra chuyện gì rồi.”
Nói rồi hắn khom người, vỗ vỗ vai mình: “Tỷ lên đây, ta cõng tỷ về.”
Ta hơi sửng sốt, nắm chặt cây gậy trong tay.
Thiếu niên giục ta: “Tỷ tỷ, còn ngây ra đó làm gì? Muộn thêm chút nữa sợ là sẽ gặp rắn mất.”
Ta đành buông gậy chống, hai tay ôm lấy cổ hắn.
Trăng sáng giữa trời, ta thấy vành tai thiếu niên đỏ ửng như máu.
Nghĩ ngợi một lát, ta phá vỡ sự im lặng trước: “A Thành, ta nghe nói nương ngươi đang tích tiền để cưới vợ cho ngươi.”
Bên kia, giọng A Thành có chút nghẹn ngào: “Tỷ tỷ, có phải ta làm quá lộ liễu, để tỷ phát hiện ra tâm ý của ta không?”
“Nhưng tỷ yên tâm, ta chưa từng mơ tưởng đến tỷ.”
Hắn cõng ta đi trên con đường núi gập ghềnh: “Lần đầu tiên gặp tỷ, ta còn tưởng mình nhìn thấy tiên nữ trên trời, không ngờ dưới hạ giới lại có người đẹp đến vậy.”
“Ta rất thích tỷ nhưng ta cũng biết, người như tỷ, ta nhất định không xứng.”
“Cho nên tỷ cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không dây dưa.”
Giọng thiếu niên trong trẻo, ngữ khí cũng rất chân thành.
Mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổi mới biết yêu, chưa bị xã hội mài giũa, rất thuần khiết, ngay cả tình yêu cũng trong sáng.
Ta nhẹ nhàng mở lời: “Không có gì là xứng hay không xứng, ngươi cũng rất tốt. Nhưng hiện tại ta không có ý định với chuyện tình cảm, chỉ coi ngươi là bạn.”
A Thành hít mũi: “Ta biết rồi, tỷ tỷ.”
Tâm trạng thiếu niên như ngồi tàu lượn siêu tốc, lên xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc lại nghĩ đến chuyện vui, lại nói cười với ta.
Đưa ta đến trước cửa nhà, hắn giơ cao hai cánh tay: “Tỷ tỷ, ngủ ngon, ngày mai gặp!”
“Ngày mai gặp.”
Nhưng ngày hôm sau, ta không gặp được A Thành, ngược lại gặp được Ngụy Minh vội vã chạy đến.
Ngụy Minh sai người cạy khóa rồi trực tiếp đi vào.
Ta tỉnh dậy, thấy hắn đang ngồi trên chiếc ghế dài ở giữa túp lều tranh.
Một thân trang phục quý tộc, xuất hiện trong căn nhà nhỏ như vậy, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Hắn tự ý xông vào nhà ta, trong lòng ta không vui, lạnh lùng hỏi: “Quân hầu đến đây làm gì?”
Ngụy Minh lại bắt đầu nhắc lại chuyện cũ: “A Âm, về nhà với ta.”
“Nàng đã lâu không về nhà, hai đứa trẻ rất nhớ nàng.”
“Ta đã nói rồi, đó là con của quân hầu, không phải của ta.”
Ta bình tĩnh nhìn hắn: “Đã hòa ly, vậy thì hoàng cung của quân hầu đã không phải là nhà của ta, lấy đâu ra chuyện về nhà?”
“Vậy thì nàng muốn ở lại đây sao?” Giọng điệu của Ngụy Minh đột nhiên cao lên, trên mặt ẩn ẩn có chút tức giận: “Ở lại đây, để yêu đương với tên nhà quê nghèo hèn kia sao?”
Ta biết trước đây Ngụy Minh từng phái người theo dõi ta nhưng ta không ngờ rằng trong ba tháng ở làng, hắn cũng luôn cho người giám sát ta.
Trong lòng ta càng thêm tức giận: “Quân hầu nghĩ nhiều rồi, ta chỉ thấy ở đây thoải mái hơn hoàng cung mà thôi.”
“Thoải mái ư? Hắn tặng nàng phấn son rẻ tiền, nàng liền thấy thoải mái?”
“Hay là, cùng hắn ôm ấp giữa đêm khiến nàng thấy thoải mái?”
Ngụy Minh vốn là người không lộ ra cảm xúc nhưng lúc này, hắn đang lộ rõ vẻ tức giận.
Ta có chút mệt mỏi: “Ta và A Thành trong sạch, xin quân hầu đừng phái người giám sát ta nữa. Ngài đã phong tỏa biên giới, ta không thể đến Nam Cương, ngài còn lo lắng điều gì nữa?”
“Trong sạch ư? Nàng có biết nương hắn còn nói muốn tìm mối mai mối để gả nàng cho hắn không!”
Ngụy Minh đột ngột đứng dậy, tiến hai bước về phía ta, một góc giường lún xuống.
Lúc này ta chỉ mặc một lớp áo lót mỏng, đành phải kéo chăn lên cao hơn, che đi phần lớn cơ thể mình.
Nhưng Ngụy Minh lại vô cùng bực bội, lạnh lùng chất vấn ta: “A Âm, nói cho ta biết, tối qua hắn đã đụng vào nàng ở đâu?”
Hắn vén chăn lên, đưa tay bóp lấy cổ tay ta: “Ở đây ư?”
Rồi lại xuống dưới, mạnh mẽ nắm lấy eo ta: “Hay là ở đây?”
Ngụy Minh càng nói càng tức giận, trực tiếp xé toạc áo ta, một tay luồn vào, trên người ta sờ soạng không yên.
“A Âm, ngoài tuổi tác, ta kém tên nhà quê đó ở điểm nào?”
“Về cung với ta, chúng ta lại sinh một đứa con, sinh một đứa con mà nàng thích.”
Thái độ cường thế của hắn khiến ta đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên của ta.
Ngụy Minh nhớ nhung mối tình đầu, ta lại không có tình cảm với hắn, sau khi thành hôn, hai người cứ thế đắp hai chiếc chăn nằm trên một chiếc giường, quay lưng vào nhau mà nghỉ ngơi.
Không lâu sau, với sự ủng hộ của Dương thị, hắn nhanh chóng nổi lên, liền có người muốn đưa nữ tử vào hậu viện của hắn.
Mỗi lần như vậy, hắn đều nắm chặt tay ta, kiên quyết từ chối: “Trong lòng ta chỉ có một mình A Âm, không muốn phụ nàng.”
Mỗi lần xuất chinh, hắn đều mua cho ta những món đồ chơi nhỏ mà chợ địa phương mang đến, còn dùng những bông hoa tươi đẹp nhất kết thành vòng hoa, đội lên đầu ta.
Trong những năm tháng loạn lạc, rung động thực ra có chút dễ dàng.
Ta nhìn những bông hoa nở rộ, nghĩ rằng mối tình đầu của hắn đã lấy chồng xa xứ, vậy thì yêu chính phu quân của mình cũng không phải là chuyện gì xấu.
Sau khi thành thân, bụng ta vẫn không có động tĩnh, Dương thị bắt đầu thúc giục.
Đêm đó, Ngụy Minh uống rất nhiều rượu, loạng choạng chạy đến tìm ta.
Ta đưa tay đỡ hắn nhưng hắn lại phản đòn, đẩy ta vào tường, mạnh mẽ, không cho phép phản bác, cúi đầu, cắn vào cổ ta.
Một tay đặt lên ngực ta, hung hăng kéo đứt dây thắt lưng, như một con thú đang chuẩn bị tấn công.
Ta sợ hãi đẩy hắn ra nhưng hắn lại bế ta lên cao: “A Âm, chúng ta nên có một đứa con rồi.”
“Cũng nên có nghĩa vụ của phu thê rồi.”
Ta quá sợ hãi, lại không đẩy được hắn, hốc mắt đỏ lên, nước mắt cứ rơi.
Hắn vừa hôn nước mắt ta, vừa nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, đừng sợ.”
“Khanh khanh là thê tử của ta, cũng là người trong lòng ta.”
Ta tưởng khanh khanh là ta nên ta dần dần từ bỏ giãy giụa.
Ngay cả đêm đó, dù ta có chống cự thế nào cũng vô dụng.
Sau này Ngụy Minh trở thành quân hầu, đón phu thê Diêu gia về, ban thưởng hậu hĩnh.
Ta nghe nói, hắn thường gọi Diêu phu nhân là: “Khanh khanh.”
Nghĩ đến đây, ta không thể chịu đựng được nữa, vùng vẫy mạnh mẽ, tát hắn một cái vào mặt.
“Ngụy Minh, đủ rồi! Đã hòa ly mà sao ngươi còn dây dưa với ta?”
Ta được Dương thị dạy bảo, trước đây luôn giữ lễ nghi trước mặt Ngụy Minh, nhiều năm như vậy đây cũng là lần đầu tiên ta nổi giận với hắn.
Cái tát này đã đánh thức lý trí của Ngụy Minh. Hắn hơi sửng sốt, sau đó nhìn vết đỏ bị bóp trên vai ta, từ từ dừng tay lại.
“A Âm, ta…”
“Quân hầu xin hãy ra ngoài, cũng đừng quản chuyện của ta.” Ta chỉnh lại áo, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Ngụy Minh rốt cuộc cũng là người sĩ diện.
Sau khi đứng dậy khỏi người ta, hắn cúi đầu, giọng hơi khàn: “A Âm, xin lỗi, vừa rồi ta nhất thời mất kiểm soát.”
“Chỉ là bọn trẻ cần mẹ, vương cung cũng cần nàng đến trông coi. Từ ngày mai, ta sẽ ở lại đây, ở bên nàng, cho đến khi nàng khuây khỏa.”
Hắn ra ngoài, sau đó nhanh chóng quay lại, trên tay cầm một hộp thuốc mỡ.
“Vừa rồi ta hồ đồ, có làm nàng đau không?”
Ngụy Minh mở hộp, dùng ngón tay thoa đều thuốc mỡ, định bôi thuốc cho ta.
“Ra ngoài.” Ta lạnh lùng nói.
Hắn nhìn ta một cái thật sâu: “A Âm, mấy ngày nay ta sẽ ở trong núi này với nàng. Đợi đến khi nàng nghĩ thông suốt, chúng ta sẽ về cung.”
Ta nhìn bóng lưng hắn rời đi, chỉ thấy chán ghét.
“Sau này đừng vào phòng ta nữa.”
Sau khi nói ra những lời này, ta đột nhiên cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
Ồ vài năm trước Ngụy Minh cũng đã nói với ta những lời tương tự.
Lúc đó ta vô tình ấn chốt mở căn phòng tối trong điện của hắn.
Không bước vào, chỉ đứng ở cửa nhìn từ xa xa.
Sau đó, ta nhìn thấy cả bức tường toàn là tranh của Diêu phu nhân.
Diêu phu nhân đang cười, Diêu phu nhân hơi bực mình, Diêu phu nhân đang chải lông ngựa trong chuồng ngựa, Diêu phu nhân mặc hỷ phục xuất giá…
Mỗi bức tranh đều thể hiện tình yêu nồng nàn của Ngụy Minh dành cho nàng.
Ta sững sờ trong giây lát, một luồng khí lạnh từ chân chạy lên.
Nhưng ta chưa kịp hỏi gì thì Ngụy Minh đã lạnh lùng lên tiếng: “A Âm, ai cho nàng mở cửa phòng tối? Nàng quá phận rồi.”
“Sau này đừng vào điện của ta nữa.”
Không ngờ rằng vận mệnh xoay vần, giờ đến lượt ta nói những lời này với hắn.
Ta vốn tưởng Ngụy Minh chỉ nhất thời hứng lên mới dây dưa với ta nhưng ta đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của hắn.
Không lâu sau, A Thành đột nhiên mất tích, ngay cả mẹ hắn cũng không thấy đâu.