Từ Chối Làm Thánh Mẫu - Chương 5
“Tốt xấu gì thì chúng nó cũng mua được biệt thự trăm vạn hàng thật giá thật! Con nhãi chết tiệt mày đừng có ghét rồi đâm bị thóc chọc bị gạo!”
Trong lòng tôi thầm nhủ một câu, còn có thể làm làm ăn gì chứ, làm ăn bằng da thịt chứ gì.
Quá tham lam nên bị nghiệp quật, làm gì có ai thèm vào.
12.
Dì cả gọi điện thoại cho Hoàng Tân Nhuỵ, muốn bảo chị ta cuối tuần về nhà một chuyến để nói chuyện cho rõ ràng.
Nhưng đâu nghĩ tới, đã gọi hơn mấy cuộc mà chị họ mãi không chịu bắt máy, chỉ nhắn bâng quơ một hai tin bảo đang tu sửa viện dưỡng lão, thật sự rất bận nên không có thời gian trở về.
Rốt cuộc thì bà ta cũng không nhịn được, chạy đến nhà tôi, muốn nhờ bố tôi vận dụng quan hệ để giúp bà ta tra ra hiện tại Hoàng Tân Nhuỵ đang ở đâu, bà ta muốn đi tìm con gái của mình.
Bố tôi nói ông đã về hưu, thật sự chẳng giúp được gì, nếu bà ta lo lắng cho chị họ tôi quá thì nên báo cảnh sát đi.
Dì cả bắt đầu mếu máo, ngồi bệt xuống sàn nhà định bắt đầu khóc lóc om sòm.
Nhưng ngay trước lúc bà ta định gân cổ lên khóc, thì tôi đưa ảnh chụp màn hình trên điện thoại tôi cho bà ta xem.
Bà ta như bị đóng đinh ngay tại chỗ, cơ thể nháy mắt cứng đờ, sắc mẳt cũng trắng bệt ngay lập tức.
Bố mẹ tôi nhìn nhau, định qua xem thử đó rốt cuộc là gì thì dì cả lập tức như gắn động cơ đứng dậy ngay tấp lự, giật lấy điện thoại rồi ấn khoá màn hình.
Tôi cười giễu: “Giờ dì đã biết tại sao chị họ lại phát tài rồi nhỉ?”
Dì cả sức cùng lực kiệt.
Bà ta bị vây hãm trong tình thế báo cảnh sát không được, mà không báo cảnh sát cũng không xong.
Bà ta biết con gái mình làm chuyện trái pháp luật, một khi bị phát hiện, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.
Không chỉ bị xử phạt mà hơn hết cả là thanh danh cũng theo đó nát bét.
Rốt cuộc thì bà ta còn ôm mộng con gái mình có thể gả vào nhà giàu mà.
Do đó, bà ta do dự, đắn đo không dám báo cảnh sát, thậm chí còn mạnh miệng không chịu thừa nhận người đó là chị họ Hoàng Tân Nhuỵ của tôi.
Chỉ là trông giống nhau một chút thôi, còn tôi thì ganh tị chị họ mình ăn nên làm ra nên mới đặt điều nói xấu.
Nhưng người tính không bằng trời tính, chưa được bao lâu sau thì chị họ tôi đã tự mình đi báo cảnh sát.
Cảnh sát liên hệ người nhà, bảo chúng tôi đến cục hỏi chuyện.
Thì ra, Hoàng Tân Nhuỵ đã ký hợp đồng với một công ty có tên là “Công ty quản lý nghệ sĩ” do Phó Hiểu Đông giới thiệu.
Gã nói đó là bạn của gã thành lập, ông chủ là người rất có thực lực, muốn tìm những nữ diễn viên xinh đẹp.
Nếu có đà thì có thể nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Nhưng mà gã chưa từng nói là đóng phim loại gì.
Hoàng Tân Nhuỵ cũng không biết, cái công ty quản lý nghệ sĩ đó là một công ty đen tối trong giới.
Mới đầu chỉ là quay chụp những đoạn phim ngắn bình thường, rốt cuộc thì chị ta cũng từng là chủ phòng phát sóng trực tiếp, muốn quay những đoạn phim ngắn đó thì dễ như ăn cháo.
Nhưng sau đó, chị ta dần phát hiện có điểm bất thường.
Tại sao càng ngày lại càng quá mức cho phép.
Chị ta hơi tức giận nhưng Phó Hiểu Đông luôn dỗ dành chị ta.
Hạng mục bên đó cần tiền, phí đầu tư cũng rất cao, mỗi tháng bọn họ còn phải trả tiền góp lãi suất cao như thế.
Hiện tại là thời điểm mấu chốt, thành công cùng hạnh phúc nửa đời sau của bọn họ đều nằm trong cơ hội trước mắt này, hết thảy đều dựa vào chị ta.
Phó Hiểu Đông vỗ ngực thề thốt, chờ đến lúc hạng mục viện dưỡng lão hoàn thành, chị ta có thể nghỉ việc bất cứ lúc nào ở công ty này.
Đến lúc chỉ cần nằm ở nhà tiền cũng tự động có tiền, chẳng phải sẽ rất mỹ mãn sao.
Huống hồ những đoạn phim ngắn mà chị ta quay chụp cũng không được chiếu ra ngoài, chỉ để ở chế độ hội viên web mới có thể thấy được, nên sẽ chẳng ai biết.
Những người khác muốn kiếm tiền bằng cách này cầu còn chẳng được, chỉ có người xinh đẹp trẻ trung, dáng người bốc lửa như chị ta mới có thể mà thôi.
Phó Hiểu Đông cứ nói như thế, từ từ kéo chị ta xuống vực sâu.
Chờ đến lúc hoàn toàn chẳng còn cách nào có thể kiểm soát, chị ta muốn từ chối thì không còn kịp nữa rồi.
Đối phương mặt lạnh như băng đem bản hợp đồng ném trước mặt chị ta.
Thù lao chị ta đã nhận, một phần đưa cho Phó Hiểu Đông để gã xử lý cái gọi là hạng mục viện dưỡng lão, một phần để trả tiền đặt cọc cho biệt thự.
Nếu lúc này muốn chấm dứt hợp đồng thì tiền vi phạm là số tiền trên trời mà chị ta có kiếm cả đời cũng không kiếm được.
Chờ đến lúc Phó Hiểu Đông hoàn toàn biến mất tung mất tích, đám người đó thẳng tay giam lỏng chị ta, còn tịch thu di động của chị ta.
Không hợp tác thì sẽ không có cơm ăn, thậm chí còn bị nhốt trong phòng tối đánh đập.
Chị ta nhịn rất lâu mới tìm được cơ hội báo cảnh sát tự cứu mình.
Lúc chị ta biết được dì cả đã sớm biết được nhưng lại chậm chạp không chịu báo cánh sát, chị ta tức điên lên.
Hai mẹ con bọn họ bắt đầu tay đấm chân đá trước mặt cảnh sát.
13.
Chị họ vừa khóc vừa chửi: “Cái bà già lòng dạ độc ác này, bà bị tiền ám ảnh rồi đúng không? Con gái bà ở bên ngoài gặp nạn bà còn nhẫn tâm không cứu nó, bà còn là người không?”
Dì cả của tôi cũng chẳng phải là người hiền lành gì, bà nhào lên túm tóc chị họ giật lấy giật để:
“Mày còn mặt mũi hỏi tao? Chẳng phải là do tao muốn tốt cho mày hay sao?”
“Mày ở bên ngoài làm loại chuyện đáng xấu hổ này, sau này còn ai dám cưới mày? Mày không biết xấu hổ chứ tao biết!”
“Hơn nữa tao thấy mày trông rất hưởng thụ, ai biết là mày bị ép buộc hay do mày tự nguyện chứ?”
Hoàng Tân Nhuỵ nghe xong những lời này, tức đến run người, thuận tay lấy cái gạt tàn thuốc bằng thuỷ tinh trên bàn, nện thẳng lên đầu dì cả:
“Bà đang nói tiếng người à? Bà cho rằng tất cả mọi người đều giống bà hay sao? Nếu không phải lúc trước bà cứ bắt ép tôi kiếm tiền, liệu tôi có thể bị cái đám chó má này lừa sao?”
Dì cả ăn một cú đau điếng, máu chảy đỏ cả mặt mày.
Bà ta xông tới cào chị họ, rồi gân cổ la lên: “Đồng chí cảnh sát, nó đánh người, các người mau bắt nó lại đi!”
Khung cảnh bỗng náo nhiệt lạ thường, hai cảnh sát một người ngăn một người, nhưng cả hai mẹ con nhà đó đều không phải đèn dầu đã cạn, ai cũng không chịu nhường đối phương.
Tận đến lúc máu chảy xuống đôi mắt của dì cả, bà ta mới bất giác sờ sờ cái trán mình.
Nhìn thấy trên tay toàn máu với máu, bà ta sợ tới mức mắt muốn trợn ngược.
Chân bà ta mềm nhũn, ngã uỵch xuống đất, dường như sắp ngất xỉu tới nơi.
Mẹ tôi nhịn không được lấy khăn tay ra ấn trên miệng vết thương của bà ta, bảo tôi nhanh chóng gọi cấp cứu.
Nhưng người cảnh sát bên cạnh đã nhanh chóng điện thoại gọi xe cấp cứu trước.
Dì cả tôi nằm trên đất, thở hổn hển chỉ mặt tôi: “Nó trách tao không cứu nó, nhưng… Cân Tư Tư mới là người biết đầu tiên!”
Nói xong bà ta lại nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: “Cái con nhỏ chết tiệt này, tại sao mày không sớm báo cảnh sát để cứu chị họ mày?”
Chị họ của tôi nghe xong, bất ngờ nhìn tôi rồi xông đến muốn đánh tôi.
Tôi đã sớm phòng bị, xoay cánh tay, tát chị ta một cái lệch cả mặt.
Chiếc mũi được phẫu thuật tỉ mỉ của chị ta giờ đã bị vẹo sang một bên.
Tôi giả bộ sợ hãi nói: “Chị đừng đánh em, lần đầu em đụng phải chuyện như vậy, nên muốn cùng dì cả bàn bạc kỹ càng cẩn thận! Hơn nữa, em cũng đâu chắc chắn người trong đoạn clip đó là chị, dì cả còn bảo không phải, nên em cho rằng em nhìn nhầm rồi.”
Nói xong, tôi từ trên cao nhìn xuống chị ta, trong lòng thầm cười một tiếng.
Đời trước tôi đã đề phòng trước, giúp chị ta tránh hết đi toàn bộ nguy hiểm nhưng cuối cùng tôi lại rơi vào kết cục thế nào?
Hai mẹ con này chạy đến nhà tôi khóc nháo, làm mẹ tôi lên cơn đau tim, còn muốn chặn đầu xe cứu thương, cuối cùng gây ra tai nạn thảm khốc như vậy.
Không chỉ một nhà ba người chúng tôi, ngay cả nhân viên y tế cũng bị liên lụy.
Đời này tôi rảnh lắm tôi mới thèm đi quản bọn họ.
Hai người họ gieo tham lam nhận trái đắng, cứ để bọn họ từ từ hưởng thụ hậu hoạn đi!
14.
Chị họ bị nghi ngờ thực hiện hành vi trái pháp luật, sau đó bị giam giữ,
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, phim cấm mà chị ta quay chụp cuối cùng đã lan truyền rộng rãi trong đám người quen bạn học của chị ta.
Bọn họ đều sống ở gần nhau nên đến dì cả tôi cũng bị liên luỵ, thường xuyên bị bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng.
Bà ta từng muốn dọn khỏi tiểu khu đó nhưng bởi vì hai căn hộ kia không đúng hạn trả khoản vay, giờ đã bị tòa án niêm phong, đang chờ nhà nước thu lại.
Đặc biệt là căn biệt thự lớn nọ, nằm ở chỗ khỉ ho cò gáy, diện tích lại lớn, nên thật sự rất khó bán.
Nếu muốn bán thì nhất định phải rao ở mức giá thấp không tưởng.
Nếu cuối cùng bán đấu giá được tiền đi chẳng nữa thì cũng chẳng nhất định có thể đủ để trả nợ ngân hàng.
Mà tiền dưỡng già của dì cả cũng bị Phó Hiểu Đông cưỡm đi toàn bộ, lúc này chúng tôi mới biết được, lúc trước Phó Hiểu Đông đã lừa gạt bà ta, bảo bà ta đem căn nhà duy nhất của mình đi thế chấp, rồi đem toàn bộ tiền thế chấp đầu tư vào dự án viện dưỡng lão cao cấp.
Chuyện này ngay cả chị họ cũng không biết.
Chỉ bởi do Phó Hiểu Đông hứa hẹn rằng bà ta là mẹ của Hoàng Tân Nhuỵ, nên trong tương lai sẽ để bà ta làm đại cổ đông của công ty.
Dì cả mơ mộng, để phòng ngừa người khác ganh tị đỏ mắt nên bà ta thậm chí còn chẳng nói cho bất kỳ ai.
Hai mẹ con này, đúng là lòng tham không đáy giống hệt nhau.
15.
Nửa năm sau, tôi nhìn thấy Phó Hiểu Đông với một đám tội phạm khác trên Weibo tuyên truyền pháp luật địa phương.
Thì ra hắn cũng dùng những cách này để lừa thêm một số cô gái khác.
Chẳng qua những cô gái đó chỉ bị tổn thất về tài chính vật chất chứ không giống như Hoàng Tân Nhuỵ, chẳng những bản thân bị lừa sạch ráo mà tiền bạc của cải của gia đình cũng hết trơn hết trọi.
Lúc Hoàng Tâm Nhuỵ bị giam giữ, cảm xúc của chị ta rất hay không ổn định.
Dì cả tôi vẫn còn đang mơ mộng viễn vông, mơ một ngày không xa có một người không mù cũng lé nhưng giàu có sẽ cưới con gái bà ta.
Sau đó bà ta lại đến nhà tôi vài lần, muốn mượn tiền mẹ tôi nhưng bị bà từ chối.
Mẹ tôi thất vọng tới cùng cực, bảo bà ta đến mức này còn chưa chết tâm hay sao, nhưng bà ta lại nói những câu như:
“Chỉ cần có tiền thì sau này tuổi già cũng chẳng sợ gì.”
“Nếu không với một thân chồng chất nợ nần này của chị thì biết đến bao giờ mới trả xong.”
Đúng thật là, với dáng vẻ hiện tại của Hoàng Tân Nhuỵ thì bà ta cũng thật là xem ai cũng như kẻ ngốc.
Mẹ tôi thở dài: “Nhuỵ Nhuỵ xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc.”
Tôi cười cười, không đáp lời.
Trong lòng thầm nói tiếc cái quái gì.
Rõ ràng là tự mình làm bậy tự mình chịu.
Nếu chị ta không đau khổ thì người đau khổ sẽ là tôi.
Cuộc sống hạnh phúc, từ chối làm thánh mẫu bắt đầu từ bây giờ.
-HẾT-