Truyện Cổ Tích Của Thiên Kim Giả - Ngoại truyện
1.
Tên tôi là Trần Tư Viễn, tôi có một cô em gái, con bé là người đã bị tôi bế tr//ộm về. Lúc tôi đánh c//ắp con bé, tôi mới 5 tuổi, khi ấy tôi đang ở trong bệnh viện cùng mẹ, mẹ tôi sinh đứa con thứ hai, là một bé gái.
Mọi người đều vui vẻ ngoại trừ tôi. Ba mẹ tôi cả ngày đều nói về em gái, dường như tôi đã bị họ vứt ra sau đầu. Tôi không muốn có người em gái này.
Có một người dì vào phòng sinh muộn hơn mẹ tôi một chút và cũng sinh được một đứa bé, cũng là con gái. Tôi không thích em gái tôi, nhưng tôi khá thích đứa bé bên cạnh. Khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng, đôi mắt nheo lại, cái miệng nhỏ nhắn nhai liên tục, giống như một con sóc lớn, rất dễ thương.
Trong những ngày mẹ nằm viện, tôi thậm chí còn không thèm nhìn cô em gái ruột của mình mà chỉ chăm chăm đến cô bé bên cạnh. Ba mẹ tôi không để ý đến tôi mà chỉ chăm chú vào em gái.
Càng nghĩ tôi càng tức giận, thấy em gái tôi càng lúc càng không đáng yêu. Tôi lại cảm thấy cô bé tròn trịa bên cạnh thật dễ thương.
Giá mà tôi có thể ôm cô bé đó về nhà thì tốt biết mấy. Ban đầu tôi chỉ âm thầm nghĩ như vậy, nhưng sau đó ý nghĩ này ngày càng trở nên mãnh liệt, đến nỗi tôi cảm thấy sợ hãi. Nếu ba tôi biết tôi đang nghĩ gì, ông ấy chắc chắn sẽ đ//ánh chet tôi.
Nhưng tôi lại không thể kiểm soát được mình, tôi ghét em gái mình bao nhiêu, thì lại thích cô bé bên cạnh bấy nhiêu. Suy nghĩ ấy ngày càng ám ảnh lấy tôi, như một cơn ác mộng quấn chặt tôi. Cho đến ngày mẹ xuất viện, nó đã trở thành cơn ác mộng thực sự.
Tôi không muốn đứa em gái sẽ chiếm mất tình yêu của tôi.
Nhân lúc bố tôi say rượu, mẹ tôi bận rộn tư vấn thẩm mỹ, và cặp vợ chồng bên cạnh đã mệt mỏi ngủ say, tôi nhẹ nhàng, lén lút thực hiện hành động khủng khiếp nhất trong đời mình. Tôi đã tráo đổi em gái mình và cô bé tròn trịa kia.
Cả hai đều mặc đồng phục trẻ em trong bệnh viện giống nhau, đều là những đứa trẻ mập mạp, nhìn không khác gì nhau. Bố mẹ tôi không để ý nhiều, ôm cô bé tròn trịa, đưa tôi ra viện.
Cô bé tròn trịa rất ngoan, không khóc một tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn mẹ tôi.
Tôi thành công đưa cô bé tròn trịa về nhà. Từ giờ, cô ấy sẽ là em gái tôi.
Bố tôi đặt tên cho cô ấy là Tư Đồng.
Chương 02:
Tôi tưởng rằng sau khi đưa Tư Đồng về nhà, tôi sẽ rất hạnh phúc. Nhưng tôi đã đánh giá quá cao phẩm chất tâm lý của mình. Từ ngày đó, tội lỗi tráo đổi hai đứa trẻ cứ quấn lấy tôi. Nó không buông tha cho tôi dù chỉ một giây.
Nhưng tôi thật sự rất thích cô em gái này, làn da trắng như tuyết, tóc đen nhánh, đôi mắt tròn trịa, mặc dù không thông minh lắm, nhưng thật sự rất ngoan ngoãn và đáng yêu.
Từ nhỏ, cô ấy đã thích đi theo tôi, ngưỡng mộ điểm số của tôi, cổ vũ cho tôi trong các cuộc thi thể thao. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi lại cảm thấy sợ hãi.
Cô ấy là người mà tôi đã đánh cắp về!
Càng lớn, tôi càng nhận ra mình đã làm một việc sai trái đến mức nào. Tôi đã vứt bỏ em gái ruột của mình, còn đánh cắp con của người khác. Nếu bố mẹ biết, có lẽ họ sẽ từ mặt tôi. Tôi không dám nhìn vào đôi mắt của Tư Đồng. Đôi mắt ấy quá ngây thơ, khiến tôi cảm thấy mình thật là khốn nạn. Tôi bắt đầu mắng mỏ cô ấy, không để ý đến cô, chỉ muốn cô ấy tránh xa tôi.
Để tôi cảm thấy bớt tội lỗi, hối hận và sợ hãi. Nhưng Tư Đồng chỉ nghĩ rằng tôi không thích cô ấy. Cô ấy hoàn toàn không thấy được, mỗi lần cô ấy khóc và quay đi, tôi đều nhìn theo với ánh mắt lưu luyến.
Tôi thật sự rất rất thích cô em gái này. Nhưng tôi cũng thật sự rất sợ nhìn thấy cô ấy.
Tôi sợ cảm giác tội lỗi, sợ cảm giác hối hận, sợ rằng nếu biết sự thật, em gái tôi sẽ ghét tôi, sợ rằng em gái ruột của tôi sẽ sống không tốt.
Nếu có một cơ hội khác, nếu có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ làm mọi cách để đưa Tư Đồng về nhà. Bị tra tấn ngày qua ngày, tôi trở thành người anh trai tàn nhẫn nhất thế giới.
Nhưng Tư Đồng, cô bé nhỏ, sẽ không bao giờ có ác cảm với bất kì ai.
Có một lần tôi vừa mắng cô ấy một trận, đêm đó tôi lại phát sốt, bố mẹ không có ở nhà. Tư Đồng chạy đến phòng tôi với đôi chân mũm mĩm, sờ vào trán tôi thấy nóng bừng. Cô ấy lẩm bẩm: “Cô giáo bảo khi bị sốt thì tìm đồ mát để hạ nhiệt” sau đó đi khắp nơi trong nhà tìm đồ lạnh. Tủ lạnh được khóa bằng khóa trẻ em, khăn tắm treo cao quá tầm với của con bé, con bé lo lắng đến mức dậm chân.
Tôi bị sốt li bì đến mức không thể nói được, cũng không thể kiểm soát được con bé.Một lúc sau, tôi chợt nhận thấy trên trán mình có cảm giác lạnh buốt. Tôi ngạc nhiên mở mắt ra và thấy bàn tay lạnh giá của Tư Đồng trên trán mình. Mặt con bé đỏ bừng vì lạnh, toàn thân run rẩy, nhưng khi thấy tôi mở mắt ra, con bé vẫn cười khúc khích vui vẻ. Cô ấy chạy ra ngoài cửa, sau khi thấy tay lạnh, cô ấy lại chạy lại đặt lên trán tôi.
Hôm đó nhiệt độ bên ngoài là âm hai độ.
Tôi tức giận đến mức mắng cô ấy: “Đồ ngốc!”
Tôi giơ tay ôm cô ấy vào giường để giữ ấm cho cô ấy. Cơ thể mềm mại của cô ấy áp vào tôi, cô ấy cười khúc khích với tôi bằng giọng nói trong trẻo. Nụ cười khiến tôi mềm lòng, tôi thở dài ru cô ấy vào giấc ngủ. Khuôn mặt khi ngủ của cô ấy rất đáng yêu, với hàng mi dài và khuôn mặt trẻ thơ, trắng trẻo và dịu dàng. Tôi nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô ấy và thở dài. Đúng là một cô ngốc.
Sau vài ngày, cơn sốt của tôi giảm bớt, tôi cùng các bạn cùng lớp đến hiệu sách và tình cờ nhìn thấy một cuốn truyện cổ tích, và nó làm tôi nhớ đến Tư Đồng. Người đẹp ngủ trên bìa sách thực sự trông rất giống Tư Đồng. Tôi không thể không mang nó về nhà, rồi lại cứng rắn đưa nó cho Tư Đồng.
Tư Đồng rất vui vẻ, nhảy lên hôn tôi rồi ôm cuốn sách như đang dâng báu vật, đến khoe với bố mẹ. Còn tôi lúc ấy đơ một lúc lâu cũng không thể cử động được. Mặt tôi nóng bừng.
Chương 03:
Thời gian trôi qua nhanh chóng giữa sự mâu thuẫn và cảm giác tội lỗi của tôi. Chỉ chớp mắt, Tư Đồng đã mười sáu tuổi. Cô ấy rất xinh đẹp, nhiều nam thiếu niên đần độn để ý đến con bé. Tôi rất không vui. Cô ấy còn chưa đủ mười tám tuổi. Tôi chặn tất cả những kẻ có ý đồ xấu xa lại, trong khi Tư Đồng ngốc nghếch không hề hay biết, không biết mình đang bị những cậu nhóc đáng ghét kia dòm ngó.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngốc nghếch một chút thì tốt, không hiểu chuyện, sẽ không bị yêu đương sớm.
Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi đã bị vả mặt. Hôm đó trời mưa lớn, sấm chớp ầm ầm. Tư Đồng sợ đến mức muốn khóc, nhưng bố mẹ thì ra ngoài tiếp khách. Con bé vốn biết tôi không ưa gì con bé, sợ hãi co rúm lại trong phòng ngủ mà không dám tìm tôi.
Nhưng không biết tại sao, tôi lại xuống giường, vào phòng cô ấy, nhìn cô co mình lại, thở dài: “Lùi vào trong đi, anh sẽ dỗ em ngủ.”
Tư Đồng lập tức nhường một chỗ. Tôi vừa nằm xuống, ngoài cửa sổ một tiếng sét vang lên, Tư Đồng hoảng sợ ôm chặt cánh tay tôi, miệng lảm nhảm gọi anh trai. Tại khoảnh khắc ấy, tiếng “anh trai” vang lên, chợt như tiếng sét bên ngoài, chấn động đến tai. Tim tôi đập loạn nhịp, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tư Đồng ôm chặt cánh tay tôi, nói: “Có anh, em không sợ nữa!”
Tôi im lặng không nói gì. Cô ấy không sợ, nhưng tôi thì sợ. Trong cơn hoảng loạn, tôi nghe thấy tiếng thở đều đều của Tư Đồng, cô đã ngủ say. Tôi đưa tay nóng bỏng chạm vào má cô, như một nàng công chúa đang say giấc.
Cô ấy cựa quậy, miệng ưm ưm kêu lên một cái tên: “Tư Lễ…”
Tôi bỗng chốc đông cứng lại, tay dừng trên mặt cô, quên không rút lại. Trong lòng tôi, một ngọn lửa đen từ từ bùng cháy. Ngọn lửa khiến mí mắt tôi đỏ ửng. Nó có một cái tên gọi là ghen tuông. Tôi ghen tị với Tư Lễ.
Tại sao cậu ta lại khiến Tư Đồng mơ về mình?! Tư Đồng là của tôi!
Tôi điên cuồng tức giận, nhưng lại bất lực, ngọn lửa đen thiêu đốt tôi, khiến tôi thậm chí còn ghét cả Tư Đồng. Cô ấy đâu có lý do gì để khiến tôi phải chịu đựng ngọn lửa này, trong khi vẫn tỏ ra vô tội, như thể không liên quan gì đến mình?
Chương 04:
Khi Tư Đồng hai mươi tuổi, cô ấy cùng Tư Lễ bàn chuyện cưới xin. Tôi nhìn hai bàn tay nắm chặt của họ, lửa trong lòng tôi càng cháy mạnh mẽ hơn. Tôi cảm thấy mình đang ở ranh giới điên cuồng. Trước khi tôi mất kiểm soát, tôi nhìn thấy Tư Đồng thực sự ở công ty.
Ngay giây phút đầu tiên cô ấy xuất hiện, tôi đã biết đó chính là em gái ruột của tôi. Là cô em gái tôi đã tráo đổi. Con bé sống không được tốt lắm, rất nghèo. Nhưng gia đình đó cũng đã nỗ lực hết sức để cho con bé đi học, cũng để con bé thi vào trường danh tiếng, rèn luyện năng lực xuất sắc.
Không giống Tư Đồng, ngốc nghếch được bố tôi cưng chiều, ông thậm chí còn không nỡ để con bé đọc thêm một cuốn sách.
Khi thấy cô ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã tìm thấy em gái ruột, cảm giác tội lỗi ấy có thể kết thúc. Nhưng một giọng nói trong lòng lại bảo tôi rằng, mày đâu có cao thượng đến vậy, mày chỉ là đang tìm cách để có một khả năng khác với cô bé ngốc nghếch kia thôi.
Tôi dẫn em gái đi làm xét nghiệm ADN, đưa báo cáo cho bố mẹ xem, họ khóc lóc nức nở rồi đón em về, đổi tên thành Tư Đồng. Bố mẹ nhìn vết thương đã đóng vảy trên tay em ấy, khóc rất lâu, lòng tức giận không biết trút vào đâu.
Họ đổi tên cô bé ngốc nghếch thành Tư Quá. Tôi biết họ đang trút giận lên đầu cô ấy. Tôi thấy cô bé ngốc nghếch đứng ở đó bối rối, nước mắt lấp lánh nhưng cố nhịn không rơi xuống.
Cô ấy nặn ra một nụ cười: “Vậy bình thường có thể không gọi là Tư Quá, gọi con là Tư Tư được không?”
Cô công chúa nhỏ mà nhà họ Trần nâng niu trong lòng bàn tay, giờ đây lại phải nở nụ cười cầu xin như vậy.
Mẹ tôi mềm lòng, gật đầu: “Con vẫn là con gái của chúng ta, chỉ là có thêm một chị gái thôi.”
Cô ấy mơ màng và ngoan ngoãn, nhưng vẫn cố gắng cười với mẹ. Lúc đó, Tư Lễ cũng ở nhà họ Trần, nhìn Tư Đồng với ánh mắt thương xót. Tôi đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, trong lòng âm thầm hình thành kế hoạch xấu xa.
Tôi cố tình dạy Tư Đồng tất cả sở thích của Tư Lễ, tạo cơ hội cho họ ở riêng. Còn cô bé ngốc nghếch thì không biết gì, vẫn cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với Tư Đồng, kết nối với vợ chồng nhà Trịnh, hiếu thuận với bố mẹ tôi, cười tươi với tất cả mọi người, muốn tốt với tất cả.
Cô ấy thật sự rất vụng về, những cũng rất cố gắng, chỉ là sự nỗ lực của cô ấy lại không mang lại kết quả tốt.
Tư Lễ và Tư Đồng đã ở bên nhau. Khi Tư Lễ công khai với Tư Đồng, cô tức giận đẩy Tư Đồng, điều này lại khiến tôi tức giận. Cô ấy thật sự thích Tư Lễ đến vậy sao? Một người yếu đuối, chưa từng đánh ai, lại vì Tư Lễ mà đi đánh người?!
Ngọn lửa ghen tuông không thể kiểm soát bùng lên, tôi đập bàn, lật ngược cả bàn thức ăn mà cô ấy đã chuẩn bị. Bố mẹ tôi bảo cô ấy rời đi, biểu cảm lạnh lùng chưa từng thấy.
Tôi thấy cô ấy hoang mang nhìn chúng tôi, nước mắt đã lấp lánh trong mắt, cuối cùng lặng lẽ rơi xuống. Khoảnh khắc đó, tim tôi đau nhói.
Nhưng tôi không làm gì cả, chỉ nhìn cô ấy xách chiếc vali nhỏ, rời khỏi Trần gia. Khi rời đi, cô đưa cho tôi thẻ ngân hàng, như một quyết định cắt đứt mọi quan hệ.
Tôi tức giận cười: “Em lười biếng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại cầu xin tôi thôi.”
Không ai biết, lúc đó tôi thật sự muốn nói rằng, “ Em ngốc nghếch như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ khóc mà quay lại bên tôi.”
Nhưng cô không nói gì, quay lưng bỏ đi. Đi thật dứt khoát. Khoảnh khắc bóng lưng cô biến mất, mây che lấp mặt trời, có một khoảnh khắc tối tăm. Tôi bỗng cảm thấy sợ hãi. Giống như sắp mất đi thứ gì đó quan trọng nhất.