Truyện Cổ Tích Của Thiên Kim Giả - Chương 4
7.
Mẹ tôi đến thăm tôi ngày càng thường xuyên hơn, ba tôi cũng đến cùng. Ba tôi đến chỉ trầm mặc, thỉnh thoảng vuốt tóc tôi và thở dài. Giọng nói trở nên rất già nua.
Trần Tư Đồng cũng đến. Thực ra tâm địa cô ấy cũng rất tốt. Sau khi biết tôi không khỏe, cô ấy đã đến thăm tôi nhiều lần. Ngay cả Tư Lễ cũng đi cùng cô ấy.
Tôi và Tư Lễ đã xa lạ từ lâu, nhưng tôi vẫn nhận ra tiếng bước chân của anh ấy. Suy cho cùng, đó cũng chính là người đàn ông tôi đã từng yêu, người đàn ông tôi đã định chung sống trọn đời từ năm 18 tuổi.
Trần Tư Đồng lấy khăn ướt chấm nhẹ vào môi tôi: “Em còn trẻ như vậy, em cam tâm rời đi như vậy sao?”
Cô ấy lại hỏi: “Nếu em từ bỏ thì biết những người yêu thương em sẽ buồn biết bao.”
Tôi nghĩ, người yêu tôi ư?
Không phải có một người đang đứng ngay trước mặt tôi hay sao. Tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy yêu tôi. Nhưng sau này khi anh ấy bị Trần Tư Đồng thu hút và từ bỏ tôi không chút do dự, tôi không thấy anh ấy buồn chút nào.
Chưa đầy một tháng sau khi Trần Tư Đồng trở lại, Tư Lễ bắt đầu vì cô ấy mà giáo huấn tôi. Anh ấy bảo tôi đừng nhắc đến tuổi thơ của mình trước mặt Trần Tư Đồng nữa.
Anh ấy nói với tôi: Tư Tư, trong lúc em ăn ngon, mặc đẹp, thì cô ấy chịu khổ thay em, sao em còn mặt mũi mà nhắc đến tuổi thơ của mình?
Tôi choáng váng. Rõ ràng tôi chỉ đang kể về việc mẹ tôi đưa tôi đến sân chơi khi tôi còn nhỏ. Nhưng tôi vẫn gật đầu. Tôi cũng không muốn Trần Tư Đồng buồn.
Nhưng sau đó anh ấy nói với Tư Tư, em có thể ngừng ăn diện như vậy được không? Em không áy náy với Tư Đồng chút nào sao? Những bộ quần áo em mặc là thứ cô ấy chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Nhưng chiếc váy đó là món quà anh ấy mua cho tôi trước đây. Dù sao thì tôi cũng gật đầu.
Những người sống trong thế giới cổ tích làm sao biết rằng trên thế giới này còn có cái gọi là di tình biệt luyến (Tình cảm đổi thay). Sách chỉ nói rằng hoàng tử sẽ yêu công chúa. Nhưng cuốn sách không nói rằng hoàng tử sẽ chỉ yêu công chúa thật sự.
Đến nỗi sau này Tư Lễ nói với tôi rằng anh ấy và Trần Tư Đồng đã đến với nhau, tôi đã hoàn toàn suy sụp. Ngày hôm đó tôi vừa được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng.
Ban đầu tôi cầm giấy chẩn đoán đi tìm một chỗ dựa, nhưng thứ mà tôi tưởng mình có thể dựa vào hóa ra lại là giọt nước tràn ly. Tôi kéo tay Tư Lễ khóc lóc gây rối trên đường phố, như một kẻ mất trí đáng xấu hổ.
Trần Tư Đồng tiến tới kéo tôi ra nhưng tôi đã hất cô ấy ra, làm cô ấy ngã mạnh xuống đất, làm lòng bàn tay cô ấy bị trầy. Tôi ngây ra khi nhìn thấy cô ấy ngã xuống.
Đừng nói đến việc đánh nhau, từ nhỏ đến giờ tôi thậm chí còn chưa bao giờ cãi nhau với ai. Đây là lần đầu tiên tôi làm tổn thương ai đó. Tôi chạy tới đỡ cô ấy nhưng cô ấy hất tay tôi ra.
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, nói từng chữ một: “Trịnh Tư Quá, cô từng c//ướp mất ba mẹ và anh trai của tôi. Khi cô đi du lịch, đến xem hòa nhạc, tôi thì làm nhân viên thu ngân trong siêu thị để kiếm tiền học phí. Tôi có bao giờ trách cô không? Tôi có nói cô là kẻ tr//ộm không?”
Tôi đông cứng lại. Cô ấy nhìn tôi như thể tôi là người thứ ba. Và tôi cũng nghĩ như vậy. Nếu nghĩ kĩ lại, tôi mới là người vô đạo đức, tôi không có tư cách buộc tội cô ấy.
Tôi ngơ ngác đứng dậy, không biết phải làm sao, quay người chạy về nhà như chạy trốn. Khi chui vào chăn, tôi cảm thấy trong lòng có một cảm giác bi thương. Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng mình không có tư cách để ở trong ngôi nhà này.
Tôi tưởng mình có thêm một người chị gái, nhưng Trần Tư Đồng lại không muốn có một người em gái là kẻ tr//ộm. Tôi nên rời đi.
Nhưng tôi vẫn muốn gặp ba mẹ và anh trai tôi. Tôi muốn cùng họ ăn một bữa cơm cuối cùng trước khi rời đi.
Tôi thu dọn tất cả thẻ ngân hàng, quần áo và đồ trang sức có giá trị rồi xếp gọn gàng trong phòng ngủ. Tôi đã đánh c//ắp gia đình của Trần Tư Đồng hai mươi năm trước và bây giờ tôi sẽ trả lại tất cả những gì có thể cho cô ấy.
Tôi ăn mặc chỉnh tề, trang điểm nhẹ rồi ngồi ở phòng khách đợi cả nhà về. Bữa ăn cuối cùng này, tôi hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp với họ. Tôi nấu một bàn đầy món ăn và nghĩ xem mình sẽ nói gì.
Tôi muốn ba tôi ngừng uống rượu, mẹ tôi đừng thức khuya nữa, khuyên anh trai tôi bớt nóng tính lại. Tôi cũng chúc Trần Tư Đồng và Tư Lễ bách niên hảo hợp.
Sau đó rời khỏi cái nhà này.
Tôi đã nghĩ ra nhiều cách để nói điều đó và cũng nghĩ đến việc làm thế nào để thuyết phục bố mẹ nếu họ cố ngăn cản tôi. Tôi thậm chí còn nghĩ xem mình nên làm gì để thuyết phục anh trai nếu anh ấy tức giận và không chịu để tôi đi.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không ngờ khi bước vào anh tôi lại lật bàn. Thức ăn tôi nấu suốt ba giờ đổ tràn khắp người tôi.
Ba mẹ tôi nhìn theo anh với đôi mắt đỏ hoe.
Khi nhìn thấy tôi, ba tôi trợn mắt: “Con đẩy con gái ta à?!”
Tôi mở miệng, sững sờ tại chỗ, ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”
Ba tôi cứ nói: “Con đẩy con gái ta đúng không?”
Bạn có biết âm thanh này là gì không? Đây là âm thanh của một chậu nước nóng được đổ vào những viên đá. Đó cũng là thanh âm trong lòng tôi, tràn đầy lưu luyến nhưng lại bị dập tắt hoàn toàn. Ba tôi nói tôi đã đẩy con gái ông ấy.
Tôi cụp mắt, cúi đầu và không nói gì.
Ba tôi càng tức giận hơn: “Có phải con cho rằng mọi thứ trong nhà họ Trần đều thuộc về con, con muốn làm gì thì làm không? Để ta nói cho con biết, con họ Trịnh không phải Trần! Tất cả gia sản này đều thuộc về Tư Viễn và Tư Đồng! Nếu lần sau con dám động đến con gái ta, hoặc có ý nghĩ xấu xa, ta sẽ…”
“Không cần đợi đến lần sau.” Mẹ tôi ngắt lời. Giọng bà ấy đầy băng giá.
Trước đây, tôi đã từng nghe bà ấy dùng ngữ điệu ấy đó nói chuyện khi có người bắt nạt tôi ở trường, bà ấy sẽ đe dọa người đó và nói rằng nếu cậu ta dám chạm vào tôi lần nữa, cả gia đình cậu ta sẽ gặp rắc rối.
Nhưng bây giờ, bà ấy cũng nói với giọng điệu như vậy, nhưng mục tiêu đe dọa lại trở thành tôi: “Đi thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ cấp cho con một căn nhà, anh trai con sẽ chu cấp chi phí sinh hoạt hàng tháng cho con.”
Bà nói từng chữ một: “Tránh xa con gái tôi ra.”
Tôi lặng thinh. Tôi chưa bao giờ biết mẹ tôi lại có mặt lạnh lùng đến thế. Tôi cụp mắt xuống và thấy nước mắt rơi xuống quần áo, làm nước súp dính trên người choáng váng. Thật đáng xấu hổ.
Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Là Trần Tư Đồng nói vậy sao?”
Anh trai tôi hừ lạnh: “Tư Đồng không phải loại người như vậy. Là Tư Lễ nói, nói chúng ta hãy an ủi Tư Đồng.”
Ồ.
Tư Lễ. Người từng thề sẽ trân trọng tôi đến hết cuộc đời.
Tôi nhìn xuống chân mình, không thể ngẩng đầu lên, chỉ đờ đẫn nói: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”
Nói xong tôi xoay người đi lên lầu.
Anh tôi tức giận: “Em không xin lỗi à? Xin lỗi thì vẫn cứu vãn được.”
Tôi dừng lại và nói: “Không.”
Đây là sự bướng bỉnh duy nhất của tôi: “Con sẽ chuyển ra ngoài. Con chỉ xin mượn năm nghìn nhân dân tệ. Còn lại thì không cần gì hết.”
Anh tôi chế nhạo nói: “Em ít diễn để kiếm sự đồng tình đi. Nếu không xin lỗi, anh cũng không thể giúp được em.”
Tôi không diễn đâu. Anh tôi không hề biết rằng thế giới của tôi vừa lặng lẽ sụp đổ trước mắt tôi. Nó sụp đổ không còn dấu vết.
Nếu thế giới không còn tồn tại thì tôi cũng sẽ biến mất.
8.
Tôi lấy năm nghìn nhân dân tệ và rời khỏi Trần gia. Tôi làm nhân viên thu ngân ở siêu thị và thuê một căn phòng ở tầng hầm.
Siêu thị là nơi Trần Tư Đồng từng làm việc, phòng ở cũng là nơi Trần Tư Đồng từng thuê. Tôi không thể cho cô ấy bất kỳ khoản bồi thường nào khác nên tôi sẽ dùng phương pháp này để chuộc lỗi.
Tôi không cảm thấy có chênh lệch lớn nào trong cuộc sống. Tôi lớn lên với những câu chuyện cổ tích, trong đó chưa bao giờ dạy tôi tiền hay gia sản là gì. Chỉ có tình yêu và được yêu. Thật ngốc, nhưng tôi không thay đổi được.
Công việc của tôi rất bận, rất mệt, nhưng sau khi tan làm, tôi vẫn không thể ngủ được.Tôi mở mắt mỗi đêm cho đến bình minh và đi làm với quầng thâm dưới mắt. Tôi ăn ngày càng ít, ngủ ít, cười ít và khóc ít.
Dường như có một lớp sương mù tràn vào não tôi, làm mù quáng mọi giác quan và cảm xúc của tôi. Cảm xúc duy nhất tôi cảm thấy là sự thiếu kiên nhẫn. Thiếu kiên nhẫn với thế giới.
Ba mẹ tôi không bao giờ đi tìm tôi nữa. Có vẻ như cuối cùng tôi đã quay lại đúng nơi. Ngược lại, anh trai tôi có lần vào siêu thị mua một gói kẹo cao su rồi đứng lạnh lùng nhìn tôi tính tiền.
Lúc đó tôi đang ngơ ngác giải thích với khách hàng rằng sản phẩm chưa được quét nên không thể thanh toán được.Vị khách hàng đó có chút nóng tính, chỉ thẳng vào mặt tôi chửi bới. Tôi lắng nghe một cách vô cảm, không có chút cảm xúc nào.
Nhưng anh trai tôi không thể chịu đựng được nữa. Anh ấy nắm lấy cổ tay của người đàn ông với vẻ mặt hung thần ác sát đến mức khiến người đàn ông sợ hãi và bỏ chạy.
Anh ta đứng trước mặt tôi, hung tợn nhìn tôi: “Em đang trả thù ai?”
Anh chỉ vào đôi bàn tay đã lâu không được chăm sóc của tôi: “Em chịu khổ cho ai xem?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, nhìn vào ánh mắt khinh thường của anh, trong đầu chợt nghĩ: “Anh thật sự rất ghét mình.”
Ngay cả khi tôi đã chuyển đi, anh ấy vẫn bám theo rồi ghét bỏ tôi. Nhưng tôi không nói gì cả. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ấy rồi giận dữ bỏ đi, tan làm về nhà, mở mắt cho đến tận bình minh, rồi đi làm với đôi mắt thâm quầng.
Vài ngày sau, Tư Lễ lại đến gặp tôi.
Anh ấy đứng đợi tôi ở lối vào siêu thị, châm một điếu thuốc và nói: “Tư Tư, anh không muốn làm em đau khổ.”
Thấy tôi không nói gì, anh ấy nói thêm: “Tư Tư, hay em đi cùng anh đi, anh nuôi em.”
Tôi rất ngạc nhiên: “Anh đã chia tay với Trần Tư Đồng rồi sao? Tại sao anh lại chạy đến đây đòi nuôi tôi?”
Tư Lễ nghẹn ngào, bất đắc dĩ cười: “Em không phải thật sự ngây thơ đến thế chứ?”
Anh ấy giải thích với tôi: “Tư Tư, anh thích Tư Đồng, nhưng anh cũng không nỡ nhìn thấy em chịu khổ.”
Anh nắm tay tôi nói: “Đi cùng anh đi, không về Trần gia cũng được, anh có một căn hộ, anh sẽ cho em ở đó.”
Tôi nhìn môi anh mở ra khép lại, rất ồn ào. Đây là người mà ngày ấy tôi thật lòng yêu thương, giờ anh ấy muốn tôi làm tình nhân của anh ấy. Những câu chuyện cổ tích đều là những lời dối trá. Tôi hất tay anh ấy và bước đi mà không ngoảnh lại.
Tôi xin nghỉ phép vào ngày hôm sau và không đi làm. Tôi nhìn làn sương mù ngoài cửa sổ và nhìn chằm chằm vào nó cả ngày.
Có một giọng nói trong trái tim tôi nói với tôi rằng, Tư Tư, đây không phải là thế giới của cô. Thế giới của cô là trong một câu chuyện cổ tích. Tại sao cô vẫn chưa rời đi? Cô đang chờ đợi điều gì?
Tôi cười khổ lắc đầu: “Không cần đợi, tôi đi ngay.”
Lòng tôi cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết. Màn sương mù xám xịt trong tâm trí tôi dần dần tan biến, thế giới trở nên sống động trở lại.
Nửa giờ sau, tôi đứng trên nóc tòa nhà cao tầng, đợi dây an ninh được giăng ở tầng dưới, sau khi chắc chắn rằng không có ai vô tình bị thương, tôi vẫy tay chào thế giới, mỉm cười và nhảy khỏi tầng chín.
Cuộc hành trình của tôi đã kết thúc. Tạm biệt những người tôi yêu thương trong suốt cuộc hành trình này, tạm biệt và không bao giờ gặp lại.