Truyện Cổ Tích Của Thiên Kim Giả - Chương 3
5.
Đôi khi tôi thực sự không hiểu tại sao anh trai lại ghét tôi đến vậy.
Khi còn nhỏ, tôi đã không rời anh ấy nửa bước, khi lớn lên, tôi đối với anh ấy rất dịu dàng, cũng rất nghe lời, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể sưởi ấm được trái tim anh ấy. Rõ ràng anh ấy đối với mọi người đều rất ôn hòa nhưng lúc nào đối với tôi cũng lạnh như băng.
Khi Trần Tư Đồng mới trở về, tôi vẫn chưa có cảm giác khủng hoảng, tôi chỉ nghĩ mình có thêm một người chị gái. Tôi thấy anh trai rất yêu thương cô ấy, cứ vài ba ngày lại mua quà cho cô ấy, bao gồm quần áo, túi xách, giày dép, đồ trang sức, cái gì cũng có. Nhưng từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ có một cuốn truyện cổ tích.
Tôi nghĩ anh ấy thích kiểu người như Trần Tư Đồng, người có tâm sự nghiệp. Tôi cũng muốn anh ấy thích tôi. Tôi liền nói với ba rằng tôi muốn đến tập đoàn Trần thị để thực tập, tôi sẽ bắt đầu bằng công việc bán hàng.
Tôi cũng muốn từng bước trở thành một người xuất chúng như Trần Tư Đồng. Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ để anh trai nhìn tôi nhiều hơn. Tôi làm việc rất chăm chỉ, đi sớm về muộn, ngày nào cũng làm thêm giờ, nỗ lực học hỏi.
Nhân viên và quản lý đều biết tôi là con gái Trần gia. Họ thấy tôi nghiêm túc, có thể chịu khổ, tính tình lại hiền lành, thường đưa tôi đi họp mặt.
Tôi nghĩ nếu tôi làm như vậy, anh trai sẽ vui vẻ. Nhưng không ngờ khi anh ấy nhìn thấy tôi và đồng nghiệp ăn tối sau khi tan sở, anh ấy chỉ lạnh lùng lái xe đi qua.
Khi tôi về đến nhà, anh ấy đang nói chuyện với ba tôi điều gì đó. Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt của ba tôi thay đổi, trong ánh mắt ấy hiện lên vẻ cảnh giác.
Ba tôi là một doanh nhân ưu tú, lanh lợi, thông minh và không dễ dàng tin tưởng ai. Ông ấy vẫn thường nhìn mọi người theo cách này, chỉ là ông ấy chưa bao giờ nhìn tôi theo cách đó. Hôm nay ông ấy lại dùng ánh mắt ấy nhìn tôi rất lâu.
Ông ấy nói: “Anh trai con nói rằng con làm việc ở công ty rất tốt? Còn tốt hơn cả Tư Đồng?”
Tôi gật đầu bối rối: “À, cũng rất tốt. Tư Đồng là giám đốc điều hành cấp cao nên vốn dĩ cũng không cần phải hòa nhập với các đồng nghiệp khác.”
Lời tôi nói là thật, Trần Tư Đồng quá xuất sắc, sau này cô ấy nhất định sẽ cùng anh trai quản lý công ty. Đương nhiên, sẽ không cần cười cười nói nói, đi họp mặt với đồng nghiệp như tôi.
Ba tôi chỉ gật đầu không nói gì, bảo tôi lên lầu nghỉ ngơi. Khi tôi bước lên cầu thang, tôi có thể cảm thấy ánh mắt ông ấy đang nhìn tôi. Nhưng tôi đã uống rượu, cũng không biết ba tôi đang nghĩ gì.
Cho đến ngày hôm sau, tôi đi làm sớm thì nghe thấy quản lý và trợ lý trò chuyện trong buồng vệ sinh: “Đừng để Tư Tư động tới những tài liệu quan trọng.”
“Tại sao?”
“Phía trên có thông báo, đừng hỏi nhiều như vậy, người ta đã tìm được thiên kim thật, đương nhiên phải đề phòng kẻ mạo danh chiếm đoạt gia sản.”
Tôi ở trong buồng vệ sinh, đột nhiên tay lạnh cóng. Cơn lạnh buốt chạy đến cả đầu ngón tay.
Tôi đợi trong buồng vệ sinh ấy cho đến khi quản lý bước ra rồi mới mở cửa đi ra ngoài. Nước mắt chảy dài trên mặt tôi. Ngay ngày hôm đó, tôi đã viết đơn từ chức và rời tập đoàn Trần Thị.
Anh trai tôi nhìn thấy thì chế nhạo, nói rằng tôi là bùn nhão không thể trát lên tường. Tôi thừa nhận anh ấy đúng. Ngoài những thiên tài như anh và Trần Tư Đồng, trên thế giới này còn có những người bình thường, thậm chí là những kẻ ngốc.
Nhưng kẻ ngốc cũng có tình cảm và cũng có thể buồn. Tôi xách đồ bước ra khỏi công ty, bước đi vô định trên đường.
Hồi đó, ba tôi đi đâu cũng đưa tôi theo, nói rằng tôi là tâm can của ông. Ba nói con gái không cần học hành, chỉ cần vô tư là tốt rồi, sau này gả cho một gia đình môn đăng hộ đối, lúc chưa xuất giá thì có ba che chở, lấy chồng rồi thì có chồng bảo vệ.
Khi tôi thức đến nửa đêm ôn thi, ông ấy đã lo lắng đến mức không chịu nổi, không cho tôi đọc sách mà tôi chỉ cần phụ trách làm sao thật vui vẻ là được rồi.
Tôi sợ hãi và bối rối. Người ba yêu thương tôi nhiều như thế đã biến mất và thật sự không quay lại nữa phải không? Bây giờ tình yêu của ông ấy đã được chuyển sang Trần Tư Đồng, liệu có còn lại gì cho tôi không?
Lúc đó tôi thật ngây thơ, không tin rằng tình yêu hơn 20 năm sẽ tan biến chỉ sau một đêm. Tôi gọi điện cho ba vẫn giả vờ làm bộ hỏi ông: “Ba, ba sẽ không không còn yêu con nữa, phải không?”
Ba tôi do dự một lúc rồi trực tiếp nói với tôi: “Tư Quá, nếu con cần tiền, ba có thể cho con, sau này nếu ba không còn ở đây, anh trai con cũng sẽ cho con. Nhưng một số thứ con không nên vọng tưởng, không phải của con thì cuối cùng cũng không thuộc về con.”
Tôi lặng đi. Tôi không thể hiểu được ông ấy đang nói gì. Không, không phải là tôi không hiểu, mà là tôi không dám hiểu.
Cơn gió cuối thu thổi vào x//ương tủy, toàn thân tôi lạnh lẽo. Tôi đồng ý một tiếng rồi cúp máy. Tôi chỉ muốn một chút tình yêu, không có gì hơn. Nhưng ai sẽ tin điều đó đây.
6.
Tôi xin nghỉ việc ở công ty, trở về nhà rồi đột ngột đổ bệnh. Không tìm ra nguyên nhân bệnh, xét nghiệm m//áu đều bình thường, nhưng chỉ là tôi không vực dậy được tinh thần, cảm thấy uể oải và không muốn làm gì cả.
Mẹ tôi lo lắng suốt hai ngày nhưng anh trai mang chuyện ở công ty kể cho mẹ. Anh nói tôi đơn phương phản kháng, muốn ép gia đình phải nhượng bộ. Mẹ tôi liếc tôi một cái, không nói một lời.
Từ ánh mắt của bà ấy, tôi biết rằng bà ấy đã không còn tin tôi nữa. Nhưng tôi thực sự cảm thấy rất buồn, tôi thực sự không thể vực dậy tinh thần, thực sự không thể vui vẻ mỗi ngày như trước.
Nếu kiềm chế được, nhất định tôi sẽ tự làm cho mình vui vẻ, nhất định không để mẹ cau mày vì tôi.
Nhưng tôi không thể kiểm soát nó. Tôi thực sự không thể kiểm soát nó. Giống như tôi không thể kiểm soát cuộc sống của mình từ bong bóng màu hồng đến sương mù xám xịt. Giống như bây giờ tôi đang nằm trên giường bệnh, không có bất cứ lưu luyến nào, chỉ cầu mong được kết thúc.
Sau khi anh trai tôi đi, mẹ tôi lại đưa ba đến thăm tôi. Mọi chuyện đã đến nước này, dù tôi như thế này nhưng khi nghe thấy giọng nói của mẹ tôi vẫn thấy xót xa.
Tôi vẫn muốn lao vào vòng tay mẹ, ôm mẹ khóc như ngày còn bé, và nói với mẹ rằng con buồn lắm mẹ ơi, mẹ an ủi con đi. Nhưng tôi không thể. Ngay cả khi tôi không ở là người thực vật, tôi cũng không thể. Tôi họ Trịnh, không phải họ Trần.
Ngay khi ba tôi bước vào phòng bệnh, ông đã bị sốc: “Sao Tư Tư lại gầy thành thế này?”
Giọng mẹ tôi run run: “Mới có mấy ngày mà sao lại gần đi một vòng rồi? Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi!”
Bác sĩ vội vàng đi tới.
Đây là bệnh viện tư nhân, bệnh nhân không phú cũng quý, thái độ của bác sĩ đặc biệt tốt, cũng chịu khó giải thích: “Nếu quý thiên kim mà cứ tiếp tục như vậy, nội tạng của cô ấy sẽ thực sự hỏng mất.”
Ông ấy nói rằng những bệnh nhân sống thực vật có ý chí sinh tồn mạnh mẽ đều có khả năng xảy ra những điều kỳ diệu. Ông ấy cũng đã từng chứng kiến có những bệnh nhân rõ ràng đã được cứu, nhưng chỉ vì mất đi ý chí cầu sinh, mà sinh m//ạng ngày càng héo mòn.
“Xin hãy tin tôi, ý chí cầu sinh của con gái ông mới là điểm quan trọng nhất.”
Ông ấy trịnh trọng nhấn mạnh lần nữa.
Một lúc lâu sau, ba tôi ho khan, gượng cười: “Nhưng sao Tư Tư lại không có ý chí sống? Con bé rõ ràng thích vui chơi, thích ăn uống, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.”
Không ai trả lời ông ấy. Ngay cả tôi cũng không thể nhớ rõ tôi mà ông ấy nói đến là tôi của khi nào? Tôi đã từng có lúc như thế sao? Tôi thực sự không nhớ nữa.
Mẹ tôi đến bên giường tôi ngồi xuống, cầm cuốn truyện cổ tích lên.
Bà ấy lại khóc: “Mới mấy ngày không đến, sao lại gầy đi một vòng rồi? Nếu cứ tiếp tục như vậy, không phải là…”
Ba tôi ngăn bà ấy lại: “Đừng nói nhảm! Tư Tư tỉnh dậy, ăn nhiều hơn một chút là sẽ hồi phục thôi!”
Bà ấy nắm lấy cổ tay tôi: “Da chuyển sang màu vàng rồi, anh không thấy sao?”
Bà ấy thật sự đã khóc: “Đứa trẻ mà em nuôi từ khi nào lại trở thành thế này?”
Ba tôi thở dài: “Không phải là muốn đọc sách cho con nghe sao?”
Ông ấy dường như đang lật quyển truyện của tôi: “Sao lại đọc truyện cổ tích cho con bé chứ?”
Mẹ tôi vẫn khóc: “Con bé chỉ thích đọc truyện cổ tích thôi.”
Ba tôi cười: “Lúc nhỏ biệt danh của con bé là tiểu công chúa mà…” Nói được nửa chừng, ông đột nhiên ngừng lại.
Tôi nghĩ có lẽ ông nhớ lại lúc làm thủ tục đổi tên cho tôi, lần đầu tiên ông ấy không còn gọi tôi là tiểu công chúa mà gọi tôi là Trịnh Tư Quá. Cũng kể từ đó, bố không bao giờ gọi tôi là tiểu công chúa của bố nữa.
Ba tôi ho và giục mẹ: “Đọc nhanh đi”.
Mẹ tôi lại cầm cuốn truyện cổ tích mở ra, lật một trang và bắt đầu đọc.
Hôm nay bà đọc Cô bé Lọ Lem: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé rất xinh đẹp, có một người mẹ kế đ//ộc á//c và hai người chị đ//ộc á//c…”
Cô bé Lọ Lem là câu chuyện mà trước đây tôi luôn bỏ qua. Nó không có những thăng trầm như Bạch Tuyết và Con Gái Biển Cả. Nhưng sau đó, nó lại trở thành câu chuyện tôi yêu thích nhất.
Những cây phỉ trong vườn và những chú chim trên cây đều là sự bảo vệ mà mẹ Lọ Lem để lại cho cô ấy. Tôi tin rằng mẹ của Lọ Lem hẳn phải yêu cô ấy rất nhiều.
Sau khi đổi tên, tôi thường ở trong phòng đọc đi đọc lại Cô bé Lọ Lem, tưởng tượng mình cũng có một cây phỉ và một đàn chim. Nếu tôi cũng có những điều đó, tôi sẽ không đi gặp hoàng tử hay tham dự bất kỳ vũ hội nào.
Con chỉ muốn mẹ yêu con lần nữa.
Chỉ một lần thôi.
Đây là những gì tôi nghĩ và cũng là những gì tôi viết.
Những khoảng trống trong bài viết về Lọ Lem này chứa đầy lời cầu nguyện của tôi: [Tôi không muốn bất kỳ gia sản nào, tôi chỉ muốn mẹ yêu tôi một lần nữa.]
[Mẹ yêu tôi một lần nữa.
Mẹ yêu tôi một lần nữa.
Mẹ yêu tôi một lần nữa.
Mẹ yêu tôi một lần nữa.
Cầu xin mẹ.]
Về sau, tinh thần của tôi càng ngày càng kém, không còn mong muốn bất cứ thứ gì trên đời nữa nên tôi cũng không còn muốn đọc hay viết gì nữa cả. Chỉ đến khi tôi chuyển ra khỏi Trần gia, tôi đã viết câu cuối cùng: [Tôi có hai người mẹ, một mẹ nuôi và một mẹ ruột. Nhưng không ai yêu tôi cả. Bọn họ đều yêu Trần Tư Đồng. Mẹ tôi yêu Trần Tư Đồng, mẹ Trịnh cũng yêu Trần Tư Đồng.]
Khi nhìn thấy tôi, mắt mẹ Trịnh luôn đỏ hoe, nhớ Trần Tư Đồng. Điều bà ấy hay hỏi nhất chỉ là câu Trần Tư Đồng dạo này thế nào rồi.
Tôi thực sự chưa bao giờ ghen tị với Trần Tư Đồng như người khác nghĩ. Ngoại trừ khoảnh khắc đó. Lúc đó tôi cực kỳ ghen tị với cô ấy.
Tại sao mẹ nuôi của cô có thể nhớ được từng chi tiết của hơn 20 năm qua mà mẹ nuôi của tôi lại quên tôi nhanh đến thế. Tôi có hai người mẹ, cả hai đều không yêu thương tôi. Tôi đúng là một đứa xui xẻo không ai yêu thương. Giờ đây đứa xui xẻo này đang nằm trên giường bệnh, lặng lẽ chờ đợi rời khỏi thế gian này.
Nhưng tại sao mẹ lại khóc? Bà ấy vừa đọc vừa khóc.
Tại sao mẹ lại đột nhiên ôm tôi và nói vào tai tôi rằng Tư Tư, mẹ yêu con.
Tư Tư, mẹ yêu con.
Tư Tư, mẹ yêu con.
Như thế còn có ý nghĩa gì sao? Bản thân tôi có thể cảm nhận được điều đó, sinh mệnh của tôi đang dần cạn kiệt. Ngày càng nhanh hơn.
Mẹ ơi, có lẽ sức mạnh của tình yêu không kỳ diệu như chúng ta nghĩ đâu. Có lẽ tình yêu đến muộn cũng chẳng ích gì. Có thể cái chet là đích đến định mệnh của tôi, nhưng tình yêu thì không.