Trụy Trọng Sơn - Chương 5
Đang do dự thì nghe thấy một tiếng động lớn.
Tạ Lăng cầm nghiên mực, vết máu loang lổ chảy xuống từ trán hắn.
Nửa khuôn mặt bị máu thấm ướt, nhưng vẫn cố chấp mỉm cười với ta:
“Xin lỗi, đây là ta nợ nàng.”
Hắn ẩn ẩn mong đợi nhìn ta.
Muốn nhìn thấy sự đau lòng và không đành lòng của ta, tìm kiếm dấu vết ta yêu hắn.
Nhưng ta đã hoàn toàn nhìn thấu hắn rồi.
Lúc này ta không hề mềm lòng, mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn hắn:
“Ngươi nợ ta không chỉ có một chuyện này, ngươi không trả nổi đâu.
“Ta không muốn ngươi trả, chỉ vì ta không muốn dây dưa gì với ngươi nữa.”
Tạ Lăng mặt như tro tàn ngã gục trên ghế.
Ta đặt tờ giấy hòa li cuối cùng còn lại trong ngực trước mặt hắn:
“Không muốn ta nháo đến trước mặt ngự tiền, khiến cả hai đều khó xử thì vẫn nên ký đi.”
Nước mắt từ trong mắt hắn rơi xuống.
Nhỏ lên giấy hòa li làm nhòe đi vết nước.
Ta cầm tờ giấy hòa li đã ký rời khỏi Tạ phủ.
Như thể thoát khỏi lồng giam, cả người nhẹ nhõm.
Ở đây năm năm, ta lại chẳng mang theo thứ gì.
Từ nay về sau.
Ta không phải là phụ nhân Tạ gia, cũng không phải là phu nhân công gia.
Ta chỉ là chính ta.
15.
Chuyện ta và Tạ Lăng hòa li làm chấn động cả kinh thành.
Nhưng Thôi Đàn lại ở hậu viện đẩy đu đưa cho ta.
Hắn dịu dàng phủi những cánh hoa rơi trên vai ta, nhẹ nhàng đẩy dây đu.
Như thể mới ngày hôm qua, hắn thắp đèn cho ta trong đêm.
Vừa gà gáy đã dậy, chỉ để trong sương sớm đưa cho ta món đậu hà lan mà ta thích nhất.
Lúc đó, hắn là gió mát trăng thanh của riêng ta.
Chỉ chớp mắt.
Năm năm thời gian, trôi nhanh như thoi đưa.
Cha nương rất vui mừng về điều này, họ chỉ mong ta được hạnh phúc.
Những năm gả cho Tạ Lăng, ta không vui, họ cũng buồn thay ta, tóc đã bạc đi nhiều.
Nhưng đến lúc này, ta lại sợ hãi, không dám chọc thủng giấy dán cửa sổ đó.
Thôi Đàn dừng đu, đặt tay lên vai ta:
“Đang nghĩ gì vậy?”
Tư thế này như thể ôm trọn cả người ta vào lòng.
Ta quay mặt đi, cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn:
“Tạ Lê, nhất định sẽ phát điên mất.”
Thôi Đàn phối hợp cúi người, hơi thở phả vào vành tai ta:
“Yên tâm, ốc còn không mang nổi mình ốc, ngày tháng tốt đẹp sắp hết rồi.”
Rất nhanh, ta đã hiểu ý hắn.
Chỉ vài ngày sau, một chuyện động trời xảy ra.
Tạ quý phi mưu hại hoàng tự, bị đày vào lãnh cung.
Tạ quốc công ở điện Kim Loan cởi áo tạ tội, nước mắt nước mũi chảy ròng.
Bệ hạ nổi giận, tước bỏ tước vị của Tạ gia.
Nói cách khác, Tạ Lăng không còn là tiểu công gia nữa.
Tạ Lê ở lãnh cung không chịu chết, làm ầm lên đòi gặp ta.
Bệ hạ chấp thuận.
Ta bước vào sân đầy cỏ dại.
Trên chiếc ghế rách nát bụi bặm, Tạ Lê ngồi đó với vẻ mặt tiều tụy.
Để đảm bảo an toàn cho ta, tứ chi của nàng ta đều bị trói bằng dây thừng thô vào ghế.
Thấy ta đến, đôi mắt đỏ ngầu của nàng ta lóe lên vẻ căm phẫn.
Thực ra ta không hiểu.
Tại sao yêu một người lại phải biến thành thù hận với một người khác.
Cách bức rèm đơn sơ, Tạ Lê luyến tiếc nhìn về phía sau ta.
Ta biết nàng ta đang mong chờ Thôi Đàn đến gặp nàng ta.
Nhưng nàng ta thất vọng rồi, chẳng thấy gì cả.
Vì vậy, nàng ta thở dài thườn thượt:
“Mỗi khoảnh khắc sau khi vào cung, mỗi đêm bên cạnh hoàng đế đã ngoài năm mươi tuổi, đều khiến ta thấy ghê tởm.”
“Được hòa li như ý, hẳn là ngươi rất đắc ý nhỉ?
“Biết trước được ngày hôm nay, đêm đầu tiên ngươi gả vào Tạ phủ, ta nên bóp chết ngươi ngay.”
Ta cảnh giác đứng cách nàng ta một trượng:
“Ngươi gọi ta đến, không phải chỉ để ôn chuyện chứ?”
Tạ Lê không để ý đến ta, vẫn tự lẩm bẩm một mình.
“Thật hâm mộ ngươi Tiết Khấu, sao số mệnh ngươi lại tốt như vậy? Thôi lang thích ngươi, ngay cả đệ đệ ruột của ta cũng thích ngươi.”
Nàng ta tự cười lạnh một tiếng,
“Hôm đó ta tùy tiện nghĩ đến chuyện tìm vài tên cướp để làm mất trong sạch của ngươi, đáng tiếc, đệ đệ ngốc của ta thích ngươi, nhất quyết phải xin thánh chỉ ban hôn.
“Nhưng như vậy thì sao? Bùi Chỉ vừa xuất hiện, trái tim hắn đã nghiêng ngả, nam nhân đều như vậy.”
Ta nhíu mày ghê tởm, đứng dậy định đi ra ngoài:
“Ta không có hứng nghe ngươi nói những lời rắn rết.”
Tạ Lê vội vàng, ngẩng cổ lên hét lớn,
“Thế còn Thôi Đàn thì sao? Ngươi có thể đảm bảo hắn không có chút khúc mắc nào với ngươi không?”
Ta khựng lại.
16.
Tạ Lê mừng rỡ, thừa thắng xông lên:
“Biết năm đó ta đã viết gì trong thư không?”
Cổ họng khàn khàn của nàng ta bật ra tiếng cười:
“Ta dùng nét chữ giống hệt ngươi, viết rằng hắn là con của tội thần, đừng mơ tưởng kết thân với ta, ngay cả tư cách quỳ xuống xách giày cho ta cũng không có.”
Ta cứng đờ sống lưng, nắm chặt tay, run rẩy.
Sự ngây thơ của thiếu nữ và sự độc ác như rắn hiện lên cùng lúc trong đôi mắt của Tạ Lê.
Nàng ta phấn khích nâng cao giọng:
“Ta còn viết, nhờ hắn nhất định phải chết ở Bắc Cương, sự tồn tại của hắn là một nỗi nhục nhã không bao giờ xóa nhòa được, định tình với hắn là chuyện đáng ghét nhất trong đời…”
Ta tức giận hét lớn:
“Đủ rồi! Ngươi câm miệng!”
Tạ Lê há miệng lớn, như yêu quái mê hoặc lòng người:
“Ngươi đã sinh con cho người khác, thân thể đã là tàn hoa bại liễu, lại thêm mối thù năm xưa, ngươi lấy gì đảm bảo Thôi Đàn sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ?”
Ta lấy lại bình tĩnh, bình thản nhìn nàng:
“Đây là chuyện giữa ta và hắn, không liên quan đến ngươi.”
Như bị sự bình tĩnh của ta chọc giận.
Tạ Lê như phát điên, gào thét điên cuồng:
“Dựa vào cái gì! Gia thế của ta cao hơn ngươi, dung mạo cũng không kém ngươi bao nhiêu, dựa vào cái gì hắn thà lưu đày cũng không chịu cưới ta! Dựa vào cái gì bấy lâu nay hắn vẫn nhớ đến ngươi!
“Ta đã nhục nhã hắn như vậy trong thư, hắn vẫn hàng tháng lén về kinh chỉ để nhìn ngươi một cái, dựa vào cái gì? Tiết Khấu, ngươi có đức hạnh gì, ngươi nói cho ta biết, ngươi dựa vào cái gì!”
Một đôi tay như đôi đũa ngọc bích vén rèm lên.
“Chỉ dựa vào việc nàng là nàng.”
Thôi Đàn nhướng mắt, lạnh lùng nhìn lại.
Đôi mắt Tạ Lê như không thể chuyển động.
Nàng ta tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, cổ họng khò khè.
Thôi Đàn ghê tởm quay mặt đi, tránh ánh mắt của nàng ta.
Nắm tay ta đi ra ngoài:
“Chuyện của ta và phu nhân không cần nương nương lo lắng, mau lên đường đi.”
Những thái giám làm việc vây quanh.
Ta nghe thấy Tạ Lê gào lên tên hắn đến khản giọng.
Tiếp theo là tiếng ghế bị đá đổ, kèm theo tiếng chửi rủa và giãy giụa khàn khàn.
Còn muốn nghe nữa, Thôi Đàn đưa tay bịt tai ta:
“Đừng để bẩn tai, Khấu Khấu.”
Ta gỡ tay hắn xuống, mười ngón tay đan vào nhau:
“Chàng lại gọi ta một tiếng phu nhân đi.”
17.
Thôi Đàn đưa ta lên xe ngựa, ta nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn tiến vào.
Giống như nhiều năm trước chúng ta đi thuyền.
Hắn cố chấp đọc sách, bị ta kéo phắt vào thuyền nhỏ.
Đáy mắt Thôi Đàn thoáng ý cười, cổ họng ta khô khốc trong chốc lát:
“Lá thư ngươi nhận được ở Bắc Cương năm đó, không phải ta viết, ngươi tin ta không?”
Hắn nằm xuống không chút để ý:
“Ta thời điểm nào thì không tin nàng.”
Cũng đúng, hắn thông minh như vậy.
Thôi Đàn kéo ta lại, để ta dựa vào vai hắn:
“Khấu Khấu, với ta mà nói, nàng là bảo vật đã mất mà tìm lại được.”
Ta kìm nén nước mắt trong hốc mắt, bình tĩnh dựa vào hắn.
Năm xưa cha Thôi Đàn bị oan chết trong ngục, nương hắn nuốt vàng tự vẫn, họ đều không còn nữa.
Cha nương ta đã tu sửa mộ cho họ trên núi.
Thôi Đàn đưa ta đi tế bái họ.
Ngày hắn lên đường trở về Mạc Bắc, ta đi cùng hắn một đoạn đường.
Trời đất bao la, ta nguyện ngắm nhìn một phong cảnh khác.
Trong thư phòng của hắn ở Mạc Bắc, ta tình cờ phát hiện ra bức thư hồi âm năm xưa.
Đặt cạnh bức thư mà Tạ Lê viết.
Hóa ra hắn không thông minh như ta tưởng.
Năm năm trôi qua khiến giấy thư cũ kỹ, ố vàng.
Nước mắt đã khô cạn.
Vết mực nhòe nhoẹt để lộ dấu vết của nước mắt.
“Chỉ cần cả đời này nàng thuận buồm xuôi gió, không bệnh tật, đó chính là một tâm nguyện của ta.”
Nhiều năm trước, cả hai nhà chúng ta đều chưa từng vào kinh.
Mùa mưa năm đó, hắn bất chấp mưa to đi cầu bình an cho ta.
Ta đã hứa với hắn một điều ước.
Lúc này như tiếng chuông chiều, đánh thẳng vào giữa trán ta.
Đối với lá thư độc địa đó, ta không biết hắn đã viết trong tâm trạng như thế nào.
Ta vốn tưởng đó là lời đáp trả dứt khoát, nhưng hóa ra vẫn là tấm chân tình của hắn.
Ta lại đi tìm tiểu đồng thân cận của Thôi Đàn để hỏi.
Thế mới biết, năm năm nay, hắn chưa từng vắng mặt ở những góc khuất mà ta không nhìn thấy.
Tạ Lê nói, Thôi Đàn thường về kinh để gặp ta, là thật.
Ngày ta thành hôn, hắn lẫn trong đám đông.
Trên tay cầm chặt cây trâm cuối cùng cũng không đưa ra được, đâm vào tay hắn đầy máu tươi.
Ta ở hậu viện biết bao đêm không nhìn thấy trăng.
Hắn chỉ lặng lẽ ngồi trên mái hiên.
Cách một khoảng cách xa xôi, lặng lẽ vuốt ve bóng hình ta.
Ngày ta sinh nở, đau đến không muốn sống.
Người xuất hiện lúc ta hấp hối, không phải ảo giác.
Gã sai vặt khóc đỏ cả mắt:
“Ngày đó, lang quân cầm kiếm muốn giết sạch cả Tạ phủ, là thuộc hạ liều chết đánh ngất hắn mới đưa về được.”
Mạc Bắc có những ngọn núi tuyết trùng điệp.
Trăng ở đây lạnh lẽo và cô quạnh hơn ở Trung Nguyên.
Nhưng dường như mặt trăng của ta chưa bao giờ rời đi, rõ ràng treo cao trên bầu trời xa xôi nhưng vẫn soi sáng cho ta.
Ta mở lòng bàn tay.
Nơi đó nằm cây trâm ngọc hắn tặng ta đêm Thất Tịch.
Thôi Đàn đạp tuyết mà đến, tiếng kiếm đeo leng keng, như gõ vào tim ta.
Tuyết vụn rơi trên đôi mày xanh biếc của hắn.
Ta giơ tay nhẹ nhàng phủi đi cho hắn.
Hắn cởi áo choàng khoác lên vai ta.
Ta liền từng chữ từng câu nói:
“Thôi Đàn, chúng ta thành thân đi.”
18.
Năm thứ ba ta và Thôi Đàn thành hôn.
Cha ta từ quan, đưa nương ta đến Mạc Bắc.
Cùng năm đó, ta có nữ nhi với Thôi Đàn.
Thôi Đàn không muốn ta phải trải qua cửa tử như trước nữa nên đã lén uống thuốc tránh tử của nam nhân.
Nhưng không chịu được ta khuyên can hết lần này đến lần khác.
Ta thương Thôi Đàn đau khổ, trên đời này không còn người thân máu mủ.
Vì vậy, ta có lòng riêng, muốn sinh cho hắn một đứa con nối dõi tông đường.
Những ngày ở Mạc Bắc này, cũng giống như trước kia ở kinh thành.
Ta vẫn sẽ phát cháo, chăm sóc những đứa trẻ không nơi nương tựa.
Thậm chí còn thay các tướng sĩ trong quân viết thư về nhà.
Ta sống rất tốt, rất tốt.
Mọi người ở đây đều rất tốt, rất tốt.
Những chuyện cũ ở kinh thành đã bị ta vứt ra sau đầu.
Bởi vì đối với ta mà nói, không còn quan trọng nữa.
Tạ Lăng đã viết thư cho ta, trong thư dài dòng kể lể nỗi nhớ nhung.
Hắn nói Bùi Chỉ đã hạ độc Tạ Tụng An, ép Tạ Lăng cưới nàng.
Bệnh cũ của Tạ Tụng An trở nên trầm trọng hơn, cầu xin ta về thăm hắn.
Ta trực tiếp lấy thư đốt trên giá nến.
Bình tĩnh ra lệnh:
“Sau này có thư, không cần đưa đến nữa.”
Năm năm của ta và Tạ Lăng, vì ta vốn không nhớ nên càng trở nên mơ hồ không rõ.
Thậm chí cả dung mạo của hắn và Tạ Tụng An, cũng dần phai nhạt trong ký ức của ta.
Trở thành một khoảng trống.
Năm thứ năm đến Mạc Bắc.
Thôi Đàn được nghỉ nửa tháng, đưa ta đến một thành nhỏ ở biên cương để du ngoạn.
Hắn bế nữ nhi trong lòng, nắm tay ta đi mua đậu hà lan.
Đi ngang qua phố, hắn cài hoa mẫu đơn lên tóc ta, không nhịn được khen ngợi:
“Khấu Khấu chính là tiểu nương tử đẹp nhất thiên hạ.”
Hắn không bao giờ tiếc lời khen ngợi ta.
Chỉ là giữa chốn đông người, ta cũng đỏ mặt, đưa tay véo vào cánh tay hắn.
Nhưng thấy xa xa một đôi cha con đỏ hoe mắt.
Ngẹn ngào gọi một tiếng tên ta.
Ta nhíu mày nhìn, hai người một thân tiều tụy như ăn mày.
Tiều tụy gầy yếu, như đã chịu nhiều khổ sở.
Ta khó hiểu nhíu mày:
“Người này thật kỳ lạ, nhìn ta khóc cái gì?”
Thôi Đàn dịu dàng hôn lên vết sẹo trên trán ta:
” Hơn phân nửa là não có vấn đề, phu nhân đừng để ý.”
Hắn nắm chặt tay ta, tiểu nữ nhi trong lòng tiến lại gần hôn lên má ta một cái.
Ngọng nghịu, ngọt ngào gọi một tiếng.
“Mẫu thân.”
Bỗng chốc mùa xuân kinh động đến cành đào nhỏ.
Ta và Thôi Đàn sánh vai đi trong ánh xuân.
Dường như trong gió thoảng qua một câu thì thầm.
“Đối diện không quen biết, cũng tốt, như vậy cũng tốt.”
*”墜重山”: (Trụy Trọng Sơn) có thể hiểu là “rơi xuống từ núi cao” hoặc “ngã xuống từ một đỉnh núi nặng nề.” Cụm từ này thường được sử dụng với ý nghĩa ẩn dụ, ám chỉ một sự sa sút lớn, một sự thất bại hoặc một sự sụp đổ nghiêm trọng trong cuộc sống hay sự nghiệp, tương tự như cảm giác bị rơi từ một độ cao lớn và phải chịu đựng một cú sốc lớn.