Trụy Trọng Sơn - Chương 4
Ta thích nhất cái bóng đan xen của hàng mi dưới của hắn, từ trước đến nay vẫn vậy.
Khuôn mặt Thôi Đàn trắng đến gần như trong suốt, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với ta:
“Nơi này tuyết rơi dày, nàng mau về đi.”
Tiết gia cũng suýt bị cuốn vào cơn sóng gió này.
Ta mơ màng khóc rất lâu.
Nương ôm ta, khuyên ta quên hết mọi chuyện.
Nhưng ta không quên được.
Cho đến khi bệ hạ ban hôn ta với Tạ Lăng.
Đêm ta vào Tạ gia, người đầu tiên ta gặp là tỷ tỷ của Tạ Lăng.
Nàng ta nhận chén trà của ta, nhưng cố tình ném xuống đất làm vỡ tan.
Chỉ một ánh mắt, đám nha hoàn bên cạnh liền ấn ta quỳ xuống trên những mảnh sứ vỡ.
Nàng ta giẫm lên ngón tay ta, từng chút một dùng sức:
“Ta tưởng người trong lòng Thôi Đàn là tiên nữ thế nào, hôm nay xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Đôi mắt độc địa chứa đầy sự lạnh lẽo của dòng sông ô uế.
Tạ Lê nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của ta, hài lòng nở nụ cười:
“Ta không có được, ngươi cũng đừng hòng có.”
Nàng ta cầm một chén trà nóng khác từ từ dội lên tóc ta.
Nước trà thấm vào mắt ta, đau rát đến mức ta không mở mắt ra được.
“Thánh chỉ ban hôn này, coi như là món quà bất ngờ ta tặng ngươi.”
“Tiết Khấu, từ nay về sau, ngươi sẽ mãi mãi, mãi mãi bị ta giẫm ở dưới chân.”
Ta ở trong hậu trạch bị Tạ Lê tra tấn suốt một năm.
Ta trở nên trầm mặc, ẩn nhẫn.
Cũng cất đi sự ngây thơ kiêu ngạo trước kia.
Cho đến năm thứ hai, Tạ Lê tham gia tuyển tú vào cung làm phi.
Một đường thăng tiến.
Sủng ái nhất hậu cung.
12.
Ta quỳ ở đó, toàn thân run rẩy, nước mắt rơi xuống nền gạch trắng như ngọc.
“Đích tỷ, đừng bắt nạt nàng ấy!”
Có người đỡ ta dậy.
Đôi mắt vô hồn của ta lấy lại tinh thần, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tạ Lăng.
Tạ quý phi khinh thường hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi đau lòng sao?”
Tạ Lăng xoa lên nửa bên mặt sưng đỏ của ta, ta ngoảnh đầu tránh đi một cách chán ghét.
Đứa trẻ kia bất mãn chen vào:
“Cô mẫu là vì ta mà trút giận, ai muốn nàng tiện nhân này……”
Tạ Lăng tức giận đến nỗi mắt đỏ ngầu, hắn giận dữ tát một cái vào mặt đứa trẻ:
“Dù sao thì nàng cũng là nương ngươi! Ai dạy ngươi nói năng như vậy!”
Nó còn định cãi lại, bị Tạ Lăng đá một cước vào ngực.
Lập tức nằm trên mặt đất hô hấp dồn dập, xé rách cổ áo của mình.
Có vẻ như là bệnh hen suyễn cũ.
Tạ Lăng và Tạ quý phi lập tức hoảng hốt, vội vàng cho người mời thái y.
Ta vẫn còn đang kinh ngạc vì câu nói ta là nương của đứa trẻ này.
Từ khi nào ta sinh ra một đứa trẻ như vậy?
Còn dạy nó trở nên đáng ghét như vậy.
Chắc chắn là giả!
Tạ Lăng nắm chặt tay ta,
“Ngày thường ngươi đều mang theo thuốc của Tụng An bên mình, mau cứu nó!”
Ta vô cùng kinh ngạc, lục tung người mãi mà không tìm thấy loại thuốc nào.
Tạ Tụng An mặt tím tái, đưa tay ra bóp chặt tay ta:
“Mau cứu ta, mẫu thân, ta không muốn chết…”
Ta sờ thấy một chiếc túi vải nhỏ được khâu ở vạt áo trước.
Vội vàng lấy ra mở ra, nhưng lại ngây người tại chỗ.
Bên trong trống rỗng.
Tạ Lăng tái mặt, vẻ mặt tuyệt vọng.
May mắn thay, lúc này thái y đã đến, một hồi bận rộn, đầu Tạ Tụng An đã cắm đầy kim.
Gây ra chuyện lớn như vậy, tiệc thọ của Tạ quý phi cũng không thể tổ chức được.
Tạ Lăng bị hoàng đế gọi đi khiển trách.
Ta được người dẫn ra khỏi cung.
Trên con đường dài trong cung rải đầy hoa, trong đầu suy nghĩ muôn vàn, ta dần dần đi đến mơ hồ.
Năm đó sau khi gả cho Tạ Lăng.
Tạ Lê đã viết thư cho Thôi Đàn dưới danh nghĩa của ta.
Trong thư nói với hắn rằng ta sắp lấy người khác, kiếp này chúng ta không còn có thể ở bên nhau.
Khi Tạ Lê viết bức thư này, nàng ta đã ra lệnh cho ta mài mực cho nàng ta một cách thú vị.
Nước mắt ta rơi xuống mu bàn tay, nàng ta như thấy chuyện gì rất buồn cười mà ôm bụng cười lớn.
“Ta muốn cho hắn ta thấy, người mà hắn ta thích đáng khinh thường như thế nào.
“Có thể dễ dàng vì quyền lực mà từ bỏ hắn ta.”
Tiết gia suy yếu, còn Tạ gia là thế gia, quyền khuynh triều dã.
Ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trong bức thư đó, Tạ Lê đã dùng những lời lẽ khó nghe để làm nhục Thôi Đàn như thế nào, ta nhớ rất rõ.
Theo ta thấy, Thôi Đàn hẳn phải hận ta.
Là ta đã cùng hắn thề nguyền dưới hoa trước trăng.
Nhưng quay đầu lại thì bỏ rơi hắn.
Mạc Bắc giá lạnh, những năm qua, hắn không biết đã vượt qua như thế nào.
Thay cha sửa lại án xử sai, làm quan đến tam phẩm, hắn không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Nhưng dường như chưa bao giờ từng có khúc mắc với ta.
Ta đứng ngây người dưới chân tường thành, đưa tay lên ngực, xoa dịu nỗi chua xót trong lòng.
Gió thổi đến vài cánh hoa trắng tinh.
Ta đột nhiên rất muốn gặp Thôi Đàn.
Tiếng vó ngựa vang lên.
Ta ngẩng đầu lên, hắn đang cưỡi trên lưng ngựa cao lớn.
Cúi người đưa tay về phía ta:
“Ta đến đón nàng.”
Ta giơ tay lấy cánh hoa rơi trên tường thành, đặt vào lòng bàn tay hắn.
Mỉm cười thầm nghĩ trong lòng.
May mà hắn đã đến, Thôi Đàn.
13.
Vài ngày sau, ta đến Tạ phủ, gặp Tạ Lăng.
Đặt tờ giấy hòa li viết lại trước mặt hắn.
Mặc dù ta vẫn không thể nhớ được chi tiết về cách ta chung sống với hắn trong năm năm qua.
Bây giờ chỉ nhớ được đại khái.
Hiện tại, ta chỉ muốn được tự do.
“Ta không đồng ý!”
Hắn tức đỏ cả mắt, xé toạc tờ giấy hòa li.
Ta mặt không biểu cảm lấy ra một tờ khác trong ngực áo.
Trực tiếp cầm lấy con dấu của hắn định đóng dấu.
Hắn giật lấy, đập vỡ con dấu xuống đất.
Ta ngây người, nhất thời tức giận mắng:
“Ngươi vô liêm sỉ! Dựa vào đâu mà không đồng ý hòa li! Muốn cùng Bùi Chỉ của ngươi sống chết bên nhau, làm một đôi rùa già sao!”
Hắn mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống ta:
“Ngươi là thê tử do ta đích thân cầu xin hoàng thượng ban hôn! Không được phép rời khỏi ta!”
Ta kinh ngạc trợn tròn mắt.
Suốt từ trước đến nay, ta đều cho rằng là Tạ Lê ở giữa phá hoại, gả ta cho Tạ Lăng.
Chưa từng nghĩ rằng là hắn chủ động cầu hôn.
“Lần đầu tiên ta gặp ngươi, là khi ngươi và Thôi Đàn đi thuyền trên Tây Giản, ta nằm dưới cây liễu rủ bên bờ, vừa nhìn thấy ngươi ta đã thích, từ đó hồn xiêu phách lạc, không thể nào quên được.”
Ta không muốn nghe hắn buồn nôn kể lể tình cảm.
Vì vậy nhíu mày định ngắt lời hắn, nhưng bị hắn nắm chặt vai.
Hốc mắt Tạ Lăng ửng đỏ, suýt nữa thì rơi lệ:
“Nhưng tại sao sau khi ngươi gả cho ta, lại có vẻ buồn tẻ vô vị như vậy? Tại sao ngươi không vui, Thôi Đàn có thể cho ngươi thì ta cũng có thể cho, tại sao ngươi ngay cả một cơ hội cũng không chịu cho ta!”
Ta thở dài.
Mờ mịt nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Vậy ngươi đặt Bùi Chỉ ở đâu?”
Khi Tạ Lăng chỉ vì một lá thư của nàng ta mà phi ngựa ra khỏi thành vào ban đêm.
Ta suýt chết vì sinh con trong đêm đó.
Cho dù ta đã không nhớ được nhiều chuyện trong năm năm qua, nhưng chuyện này ta vẫn luôn không thể quên.
Vì Tạ Lê không thích ta nên ngày hôm đó theo lệnh của nàng ta, bà đỡ cũng không tận tâm.
Hơn nữa còn phong tỏa tin tức, không cho cha nương ta vào thăm.
Ta gần như hồn bay phách lạc vào khoảnh khắc đó.
Cảm thấy có người nắm chặt lòng bàn tay ta.
Người đó gào thét tên ta, nước mắt chảy ra từ kẽ tay như dòng suối không bao giờ cạn.
Ta mơ màng mở mắt, là khuôn mặt tiều tụy của Thôi Đàn.
Người ở Bắc cương sao lại xuất hiện ở đây?
Ta chỉ nghĩ là ảo giác.
Năm năm ta và Tạ Lăng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Hắn hận ta yêu Thôi Đàn, trong lòng muốn trả thù.
Chúng ta chán ghét lẫn nhau, xa lánh lạnh nhạt.
Ngay từ đầu đã không có chút tình cảm nào thì lấy đâu ra chân tình.
Nhắc đến Bùi Chỉ, sắc mặt Tạ Lăng tái nhợt nhưng vẫn cứng rắn:
“Ta và nàng ấy đến nay vẫn trong sạch, chưa từng vượt quá giới hạn.”
Ta cười lạnh một tiếng:
“Vậy tại sao người dân kinh thành đều biết, ngươi vì vị Bùi cô nương kia mà đối xử lạnh nhạt với phu nhân nhiều năm, trong lòng người yêu nhất chính là nàng.”
Tạ Lăng á khẩu, hoảng hốt cúi xuống ho khan.
Ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lật ra tờ hôn thư của ta và hắn dưới gầm bàn.
Không chút do dự, trực tiếp châm lửa đốt.
Hắn hít một hơi, dang tay ra định giật lấy.
Lửa bùng lên trong nháy mắt đã thiêu rụi tờ giấy hơn một nửa.
Tạ Lăng giật lấy ném xuống đất, dùng chân dập tắt lửa, tờ hôn thư đã trở nên nát bươm.
Giống như cuộc hôn nhân năm năm nát bươm của chúng ta.
Ta rất nhẹ nhàng nói một câu:
“Tạ Lăng, là ngươi có lỗi với ta.
“Ngươi không yêu ta, ta cũng không yêu ngươi.”
14.
Thân hình nhỏ bé của Tạ Tụng An đẩy cửa thư phòng.
Khóc lóc chạy đến ôm chầm lấy ta:
“Nương, nương đừng bỏ Tụng An, nương thương Tụng An nhất mà, đừng bỏ đi được không?”
Nó vừa khóc vừa bưng một đĩa bánh củ mài, cố nhét vào miệng.
“Con thích nhất là ăn bánh củ mài nương mua cho con.
“Nương, nương mua cho con nữa được không?”
Thấy ta không động đậy, nó nức nở quỳ xuống bên chân ta.
Giơ một miếng bánh củ mài muốn đút cho ta:
“Đều là tại Tụng An nhất thời hồ đồ, giờ mới hiểu nương là người tốt nhất với con.
“Nương, nương tha thứ cho Tụng An đi.”
Ta lạnh mặt tránh miếng bánh củ mài đó.
Đứng dậy phủi phủi vạt áo:
“Ta không muốn làm nương của ngươi nữa.
“Từ nay về sau, ta chỉ là chính ta thôi.”
Tạ Tụng An khóc nức nở, Tạ Lăng như bị người ta rút hết xương cốt.
Hắn ho đến nỗi không thẳng nổi lưng, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố chấp hỏi ta:
“Nếu không có Bùi Chỉ, nàng sẽ ở bên ta chứ?”
Ta lắc đầu, bước ra ngoài hai bước.
Dứt khoát nói một tiếng.
“Sẽ không.”
Chân tình là quan trọng nhất.
Không dùng chân tình của mình để đổi, mà lại muốn có được chân tình của người khác.
Thật là buồn cười và nực cười.
Tạ Lăng vẫn không cam lòng:
“Nếu ta gặp nàng trước Thôi Đàn thì mọi chuyện có khác không?”
Ta không hiểu hắn rốt cuộc không cam lòng điều gì.
Nếu không có thánh chỉ ban hôn đó, e rằng cả đời này ta sẽ không có bất kỳ giao thoa nào với hắn.
Ta không muốn trả lời hắn nữa.