Trụy Trọng Sơn - Chương 3
Hắn hất tay nữ nhân bên cạnh ra, túm lấy cổ tay ta:
“Tiết Khấu, đừng ở đây giả ngây giả dại nữa.”
“Ta còn chưa có chết đâu, ngươi đã thành đôi thành cặp với hắn rồi? Ngươi có để ta vào mắt không!”
Ta tức giận, liều mạng giãy giụa, nhưng cổ tay bị hắn bóp đến đau nhức.
Lập tức nổi giận, ta giẫm lên chân hắn và dẫm mạnh:
“Tên đăng đồ tử ở đâu đến, dám động tay động chân với cô nãi nãi ta đây, xem ta không dẫm chết ngươi.”
Người đó buông tay ta ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, như thấy chuyện gì không thể tin được, ngây người ra.
Chiếc trâm cài rơi xuống đất trong lúc ta cử động.
Hắn nhìn thấy vết sẹo trên trán ta, vừa như hối hận vừa như áy náy đưa tay ra chạm vào:
“Còn đau không? Ta cũng không phải là cố ý.”
Nhưng bị nữ nhân bên cạnh cắt ngang, nàng ta sợ sệt nói với ta:
“Tỷ tỷ có phải vẫn còn giận ta không, muốn đánh thì cứ đánh ta đi, đừng đánh Tạ lang.”
Ta bị ba người này làm phiền đến phát ngán.
“Ta quen biết ai trong số các ngươi hả? Đá đổ đèn của ta rồi còn nói năng lung tung.”
Người họ Tạ như mới tỉnh táo lại.
Đèn đuốc phản chiếu trong mắt hắn, hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, cẩn thận hỏi:
“Ngươi, thật sự mất trí nhớ rồi sao?”
Giọng nói có chút run rẩy.
Ta nheo mắt cảnh giác nhìn hắn.
Người này trước đây có quen biết ta không?
Trông đầu óc không được bình thường lắm.
Đứa trẻ đó bĩu môi:
“Cha, con đã nói là nàng giả vờ rồi, người và Bùi tỷ tỷ mau đưa con đi xem đèn, muộn nữa là không kịp đâu.”
Người nam nhân họ Tạ tiến lên hai bước, mím chặt môi:
“Ngươi tức giận vì ta đưa Bùi nương về phủ mới làm loạn với ta như vậy sao?
“Ta và Bùi nương không vượt quá giới hạn, về với ta đi, cả đời này chính thê của ta chỉ có một mình ngươi.”
Ta vội vàng hất tay hắn ra, lùi lại hai bước:
“Ngươi bị điên à? Ta mới không thèm làm cái chính thê chó má gì của ngươi.”
Nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.
Muốn đẩy những người cản trở trước mặt ra để đi tìm Thôi Đàn, nhưng lại không biết nên chạy về hướng nào.
Đang do dự, sau lưng truyền đến một tiếng gọi lớn:
“Khấu Khấu!”
Thôi Đàn mặc một chiếc áo choàng trắng, như nhuộm ánh trăng.
Hắn đứng ở đầu ngõ không xa.
Trên tay cầm một chiếc đèn cá.
8.
Giống như người đang ở trong bóng tối tìm thấy ánh sáng, ta nhấc váy chạy về phía Thôi Đàn.
Suýt nữa đâm sầm vào hắn.
Hắn đưa tay ôm lấy ta, nhét chiếc đèn cá vào tay ta, nhẹ nhàng vỗ tay ta:
“Đừng sợ, ta đến rồi.”
Ngay sau đó, hắn bình tĩnh ngẩng đầu lên, đôi mắt như ao biếc khẽ nheo lại:
“Tạ Lăng, lâu rồi không gặp.”
Ta thấy rõ ràng, ánh sáng của mấy chiếc đèn chiếu vào mắt người đó, bùng lên một luồng điên cuồng.
Khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ dữ tợn.
Hắn như trút giận, đá bay chiếc đèn thả sông còn lại bên chân.
Nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như bật ra khỏi miệng:
“Thôi Đàn, ngươi sao dám làm như vậy trước mặt ta!”
Thôi Đàn bị hắn quát khiến ta rất không vui.
Ta lập tức chống nạnh đứng trước mặt hắn:
“Thì sao nào? Chúng ta hai người lưỡng tình tương duyệt ở bên nhau, đến lượt yêu quái như ngươi phản đối à?”
Người đó gân xanh trên trán nổi lên, chỉ vào Thôi Đàn tức giận đến toàn thân run rẩy:
“Ta nói sao không vào được Tiết phủ, nhất định là ngươi ở giữa phá đám.”
Ta lắc lắc cánh tay Thôi Đàn:
“Người này có thù oán gì với ngươi không? Trông đầu óc có vấn đề.”
Hắn mỉm cười gật đầu:
“Có mối thù không đội trời chung.”
Đứa trẻ đáng ghét kia bắt đầu khóc lóc đòi đi xem đèn.
Một tay kéo cô nương kia, đầy oán hận nhìn ta:
“Dù ngươi có giả bệnh, học theo cách làm của Bùi tỷ tỷ, ta và cha cũng sẽ không thích ngươi.”
“Ngày thường quản thúc không cho ta chơi đùa, hôm nay còn cản ta đi xem đèn, ta hận ngươi chết đi được!
“Ta muốn Bùi tỷ tỷ làm nương ta, ta không có nương như ngươi!”
Khuôn mặt nữ tử đỏ bừng, thẹn thùng liếc mắt nhìn Tạ Lăng.
Còn không quên đưa tay che miệng đứa trẻ.
Thôi Đàn nắm chặt tay ta trong chốc lát.
Ta vốn không có thiện cảm gì với những đứa trẻ ngang ngược như vậy.
Nhanh chóng cúi xuống, nhặt viên đá nhỏ trên mặt đất, ném về phía đầu nó.
Còn không quên nhặt một viên lớn hơn, ném về phía người tên Tạ Lăng.
Tiếc là viên đá lớn không trúng đích, chỉ ném vào phía trước chân hắn.
Hồi nhỏ ta trèo cây bắt trứng chim đều rất thành thạo.
Lâu rồi không nghịch ngợm, xem ra công phu trên tay đã thụt lùi.
Đứa trẻ khóc thét lên đinh tai nhức óc.
Ta kéo tay Thôi Đàn, nhanh chóng chớp mắt với hắn:
“Chạy!”
Tà váy tung bay như hoa rơi, hòa vào chiếc áo choàng trắng của hắn.
Pháo hoa trên không trung nở rộ màu đỏ vàng rực rỡ, thổi rụng xuống đất những vì sao như mưa.
Dòng người đông đúc, chúng ta đứng cạnh nhau trên cao, ngắm nhìn hàng nghìn chiếc đèn lồng tung bay trong gió.
Hắn cúi người đưa một chiếc trâm ngọc đến trước mắt ta.
Ngọc rất tốt, nhìn qua không phải là phàm vật.
“Đây là gì?”
Nói xong câu đó thì mặt đỏ bừng.
Hôm nay là Thất tịch, trước đó hắn đã tặng ta đèn cá, bây giờ lại tặng ta trâm cài.
Rõ ràng là vật định tình.
Ánh sáng trời chiếu vào mắt hắn, ta cúi mày đưa một chiếc khăn tay cho hắn.
Không màng đến lễ nghĩa thẹn thùng, chỉ không muốn bỏ lỡ tâm ý của hắn.
Núi nhỏ trùng điệp, cành đậu khấu.
Góc khăn thêu một cái tên——Thôi Đàn
Chính là tên của hắn.
9.
Mắt Thôi Đàn đỏ hoe.
Ký ức của chúng ta không hẹn mà cùng kéo về quá khứ.
Gió tháng ba thổi nhẹ nhàng.
Mưa xuân lất phất, chúng ta chèo thuyền trên Tây Giản.
Ta buồn chán đặt chân xuống làn nước xanh biếc, những gợn sóng tung lên làm ướt quần áo hắn.
Hắn không tức giận, ngược lại còn chăm chú nhìn cuốn sách trên tay, mắt không nhìn ngang.
Ta đột nhiên có chút chán nản, bực bội đè tay lên cuốn sách từ phía sau, đầu ngón tay nhuốm một chút mực.
“Sao ngươi không nhìn ta?”
Hắn quay mặt nhìn ta, trong đôi mắt có ánh sáng trời và bóng mây.
Đôi môi mỏng rõ ràng là đường cong lạnh lùng, nhưng lại phảng phất nhàn nhạt thủy hồng sắc. Ta như bị ma xui quỷ khiến mà hôn lên.
Một nụ hôn nhẹ như tơ liễu.
Thôi Đàn nhướng mắt, nhàn nhạt nhìn ta, trong mắt không có chút gợn sóng.
Trong lòng ta dâng lên vô vàn phiền muộn và xấu hổ:
“Trong thoại bản viết hôn là như vậy sao? Ta không rõ, chỉ muốn thử xem…”
Hắn nắm lấy vai ta, lại áp môi lên.
Một nụ hôn khiến người ta đắm chìm, hắn mút lấy môi ta, giọng nói có chút khàn:
“Như vậy mới đúng.”
Hôm đó, Thôi Đàn tặng ta miếng ngọc bội hắn mang theo bên mình, dỗ dành ta thêu cho hắn một chiếc khăn tay.
Hắn dịu dàng cài sợi tóc ta ra sau tai:
“Chờ nàng thêu xong khăn tay, ta sẽ đến cầu hôn.”
Sau đó thì sao?
Mọi chuyện sau đó, ta đều không nhớ.
Chiếc khăn tay hứa tặng hắn, đến tận đêm nay mới trao đến tay hắn.
Những ngày tháng chậm trễ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đầu ta lại bắt đầu đau.
Thôi Đàn đỡ ta nhưng ta tái mặt đẩy hắn ra.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên hốc mắt ta, ta gần như đau đớn tột cùng mà hỏi:
“Người ta gả cho không phải ngươi, đúng không?”
Thôi Đàn như bị đấm một cú vào ngực, trong mắt đầy vẻ đau đớn.
Hắn ôm ta vào lòng, đầu ta đau như muốn nứt ra, không giãy giụa.
“Không nhớ được thì đừng nhớ nữa.”
Những giọt nước mát lạnh lăn trên cổ ta, Thôi Đàn như đã khóc, giọng nói nghẹn ngào,
“Ta chỉ cần nàng vui vẻ, Khấu Khấu.”
10.
Lần này Thôi Đàn về kinh chỉ là tạm thời.
Ba tháng sau hắn phải trở về Mạc Bắc.
Nghe cha nương nói vậy, ta vô tình làm vỡ chiếc bát trên tay.
Người ta gả cho không phải Thôi Đàn đã khiến ta buồn bã từ lâu.
Giờ đây có chút không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Còn chưa kịp đi hỏi Thôi Đàn, một đạo khẩu dụ lặng lẽ đến.
Quý phi muốn ta vào cung tham dự tiệc thọ của bà ta.
Trước đó, phụ thân ta đã cầu xin bệ hạ hạ chỉ hòa ly.
Lúc đầu, bệ hạ rất tức giận, chỉ vì Tạ Quý phi, tỷ tỷ của Tạ lăng khóc nửa ngày, mọi chuyện mới có chuyển biến.
Giờ đây, đạo khẩu dụ này rõ ràng là không có ý tốt.
Cha nương lo lắng phân tích cho ta, bảo ta phải hết sức cẩn thận.
Chỉ là Tạ Quý phi được sủng ái nhất trong hậu cung, quyền cao chức trọng, ta phải cẩn thận thế nào?
Vừa vào cung, Tạ Quý phi đã ra lệnh cho ta vào yết kiến riêng.
Ta quỳ trên bậc ngọc lạnh lẽo, cảm thấy ánh mắt của quý phi như dao cạo trên đỉnh đầu ta.
Tiếng trẻ con cười đùa vang lên, đứa trẻ phấn khích vỗ tay:
“Để cho nàng cầm tẳng đá ném ta, cô mẫu thương ta nhất, phạt nàng quỳ ở đây không cho đứng dậy!”
Lại là đứa trẻ chết tiệt này.
Ta nghiến răng nghiến lợi cúi đầu.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tốt nhất hắn đừng đi đêm một mình.
Nếu không, lão nương nhất định phải đánh hắn thành đầu heo.
Quý phi nheo đôi mắt đã tẩm độc.
Nàng ta bước xuống, móng tay nhuộm son đỏ như máu, bóp chặt cằm ta:
“Tiết Khấu, bấy nhiêu năm rồi, ngươi vẫn không thể an phận thủ thường sao?
“Muốn ly hôn ư? Muốn gả cho Thôi Đàn?”
Tiếng cười nhẹ nhàng như hơi lạnh tỏa ra từ kẽ răng.
Trên tay nàng ta dùng sức, móng tay nhọn hoắt cào lên cằm ta, tạo nên vết đỏ chói mắt.
Một cái tát giáng mạnh vào má ta.
Ta nếm được vị máu tanh trong miệng.
Quý phi cười khoái trá:
“Nhiều năm trước, bản cung đã nói với ngươi rồi.
“Bản cung không có được, ngươi cũng đừng hòng có.”
11.
Lời nói quen thuộc khơi dậy ký ức sâu thẳm trong não.
Trong chớp mắt, ký ức đã quên lãng bỗng nhiên ùa về.
Mắt ta mờ đi, tuyết trắng xóa rơi xuống.
Năm mười sáu tuổi, Thôi gia gặp họa.
Thôi bá phụ chết oan trong ngục, Thôi Đàn vừa đỗ thám hoa liền bị tước bỏ công danh, đày đến Bắc cương.
Dưới chân tường thành cao ngất, ta gào khản cả giọng gọi Thôi Đàn nhưng chỉ thấy bóng hình gầy gò của hắn.
Bị xiềng xích, áo trắng loang lổ vết máu.
Trong tiết trời giá lạnh của tháng Chín, hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng.
Nghe thấy tiếng ta, Thôi Đàn dừng bước, cố gắng xuyên qua đám đông nhìn lại ta, nhưng bị cai ngục quất một roi vào lưng.
Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ nửa tấm lưng.
Tuyết trên lông mi đông thành nước mắt.