Trưởng Tỷ Vạn An - Chương 4
07.
Trở về kinh đô, ta đầu cơ trục lợi đống hàng lấy được ở Mạc Bắc, thu được số lợi khổng lồ.
Vốn cũng không thuận lợi như vậy, nhưng ta hợp tác với Yến vương, nên cũng được cô hắn – Lan Lăng trưởng công chúa chiếu cố, mấy thứ này mới có thể sang trót lọt, thu được giá tốt.
Lan Lăng trưởng công chúa là người có bối phận lớn trong hoàng tộc, nhà chồng lại là Nhất đẳng huân tước Tào Quốc công phủ, dựa vào lần giao dịch này, xem như ai cũng hiểu ta được người này nâng đỡ.
Ta phái người chọn vài thứ quý giá sang tặng cho Hứa Dao và Hứa Thành Huy.
Còn dặn bọn họ phải để lộ chuyện ta thân với phủ Tào quốc công trước mặt Hứa Dao.
Quả nhiên, chưa được mấy ngày, vị muội muội vẫn luôn dưỡng thai không tiện ra đường của ta vác cái bụng bầu đến cửa.
Hứa Dao kéo tay ta, khóc lóc cảm động như lúc đầu.
“A tỷ, tỷ ra ngoài lâu như vậy, đen đi rồi, còn gầy đi nữa.”
“A tỷ, tỷ biết không, lúc tỷ đi muội rất lo cho tỷ.”
“Muội ăn không ngon, ngủ cũng không yên. May mà tỷ bình an trở thật, thật cảm tạ trời đất.”
“Giờ thân mình muội nặng nề, phải tự bảo trọng bản thân. Tấm lông mấy ngày trước tỷ tặng muội thích không? Sau này đứa bé sinh ra, lấy cái đó làm quần áo cho nó thì ấm áp mềm mại vô cùng.”
Ta dịu dàng hàn huyên với Hứa Dao, vờ như không nhìn ra ý đồ của nó.
Giờ Hứa gia “táng gia bại sản” đều là do nó.
Nếu nó thật sự lo lắng cho ta, lúc trước sẽ không gom hết tiền tài gả đi, cũng không ru rú trong nhà lúc ta đi Mạc Bắc.
Hứa Dao bị phụ mẫu nuông chiều quen thói, đó giờ vẫn lo cho mình đầu tiên, chưa từng thay đổi.
Nói qua nói lại một lúc lâu, Hứa Dao mới nhắc tới ý đồ chính.
“A tỷ, muội nghe nói tỷ được Lan Lăng trưởng công chúa và Tào Quốc công phủ chiếu cố, tỷ có thể tiến cử Nguỵ lang được không?”
Đời này không bị ta chia rẽ, còn được Hứa Dao lấy hết của hồi môn nuôi đến ăn sung mặc sướng, Ngụy Thành Chương đương nhiên là vui quên trời đất, tài học hành vốn chẳng có bao nhiêu, con đường khoa cử tất nhiên là càng thi càng trượt.
Lúc này đây, bọn chúng lại bắt đầu nhớ thương vòng xã giao của ta.
“A Dao, Minh Kinh ba mươi lão, tiến sĩ năm mươi hiếm*. Dù cho năm nay thi rớt, ba năm sau thi lại cũng chưa muộn, em rể vẫn còn trẻ lắm mà.”
*Ba mươi tuổi đỗ Minh Kinh thì hơi già, nhưng năm mươi tuổi đỗ tiến sĩ đã được coi là trẻ. Ý khuyến khích người học cứ thi đi đừng nản chí.
Tuy lời ta nói không sai, nhưng Ngụy Thành Chương và Hứa Dao tất nhiên không vui vẻ gì.
“Nguỵ lang thường nói thời gian là vàng bạc, giờ đang lúc tuổi trẻ, phải ra sức phụng sự quốc gia. Giờ chàng ấy cũng là cử nhân rồi, cử nhân nhập sĩ cũng không phải chuyện hiếm. A tỷ, vừa hay tỷ có quan hệ, vậy tỷ giúp bọn muội đi.”
Ta vờ như bị Hứa Dao nhõng nhẽo không chịu nổi, đồng ý tìm người tiến cử cho Ngụy Thành Chương làm quan, lúc này nó mới nín khóc mỉm cười.
Ta lại nói muốn làm quan thì phải xuất bạc, nhưng giờ mình không đủ.
Lúc này thì Hứa Dao hào phóng lắm, luôn miệng nói sẽ quay về chuẩn bị tiền bạc đưa đến chỗ ta, dặn ta phải chú tâm một chút, tìm chỗ tốt cho phu quân nó.
Chưa lập gia đình đã làm con người ta mang thai, giờ còn mua quan bán chức, danh tiếng của Ngụy Thành Chương đã hoàn toàn thối nát.
Hứa Dao vừa đi Hứa Thành Huy đã tới.
Hoa khôi Bạch Nhụy Nương đã mang thai đứa nhỏ của đệ đệ ta, nó muốn cưới nàng ta làm vợ.
Tổ huấn của Hứa gia, là không thể cưới nữ nhi xuất thân tiện tịch làm chính thất.
Lúc ta chưa vào kinh, Hứa Thành Huy và các trưởng lão trong tộc đã quần nhau mấy chập.
“A tỷ, Nhuỵ Nương phải là chính thất của đệ. Đệ đã đồng ý sẽ cưới hỏi nàng đàng hoàng, tên nàng phải được nhập vào gia phả.”
Vị đệ đệ này của ta nói chắc như đinh đóng cột.
“Quy củ của tổ tông không được phá vỡ.”
“A tỷ, tỷ là gia chủ, Nhuỵ Nương có được ghi tên vào gia phả hay không chỉ cần một câu của tỷ thôi mà? Tỷ ngoại lệ một lần không được sao?”
Hứa Thành Huy không cho là đúng.
Tranh chấp một hồi, ta khuyên nó, nếu tổ tông không cho phép, thì nó cứ tách họ ra ngoài, tự lập một nhánh khác.
Nếu vậy thì tộc quy cũng không làm gì được nó.
Dù sao dòng chính của Hứa gia cũng chỉ có ba tỷ đệ ta, ta và Hứa Dao đều là con gái phải gả ra ngoài, sau này người được thừa kế cũng có mỗi nó.
Hứa Thành Huy suy nghĩ, rồi đồng ý.
Đây cũng là mưu kế của ta, một khi nó đồng ý tách họ, cũng có nghĩa là bị đuổi khỏi dòng họ, Hứa gia không còn trưởng nam nữa.
Ta nhớ đến thiếu niên tướng quân được thế nhân ca tụng trí dũng song toàn đời trước, giờ phút này chỉ là một tên công tử ăn chơi không rõ sự đời, không khỏi cười lạnh trong lòng.
Đợi đến ngày sau ta đường đường chính chính nhận một đứa trẻ khác trong họ làm con thừa tự, kế thừa hương khói Hứa gia, không biết Hứa Thành Huy sẽ hối hận mấy phần đây.
08.
Nhờ Tào quốc công chuẩn bị trước sau, Ngụy Thành Chương “thiện thơ văn, giỏi thư hoạ” được tiến cử lên hoàng đế.
Tiểu hoàng đế rất thích gã, giữ luôn bên người tuỳ thời hầu cận.
Ngụy Thành Chương cũng là một nhân vật xuất sắc, không lâu sau đã được hoàng đế coi trọng, ban cho xuất thân Đồng tiến sĩ, nhậm chức Lại bộ chủ sự.
Hứa Dao cũng được hưởng lây quang vinh của phu quân, phong Cáo mệnh, đường đường chính chính làm phu nhân nhà quan.
Lúc này, con của Hứa Dao cũng ra đời.
Lễ tắm ba ngày của đứa bé được tổ chức rình rang vô cùng, ai nấy cũng hân hoan đến bợ mông con của sủng thần hoàng đế.
Ta lấy cớ có bệnh trong người, chỉ phái kẻ hầu đến tặng quà.
Sau khi tỳ nữ trở về, bẩm lại hôm đó Hứa Dao vô cùng huênh hoang, đầu gắn đầy châu ngọc, trang điểm tinh xảo, trông vô cùng ung dung cao quý.
Người được vị trưởng tỷ làm con buôn này phái tới, làm sao có tư cách gặp mặt nó, nhưng quà thì vẫn không phải cầm về.
“Chó còn không chê chủ nghèo, nếu không được cô nương giúp đỡ, sao người nọ được vẻ vang làm quan phu nhân chứ? Giờ lại chê Hứa gia chúng ta là thương nhân, thua cả con chó nữa.”
Tỳ nữ nhanh mồm nhanh miệng, nàng là người Yến vương phái đến cạnh ta, tính tình trước nay đều thẳng thắn sắt bén như vậy.
“Cô nương đừng buồn, một ngày nào đó bọn họ sẽ hối hận.”
Những người sang quý chốn kinh thành còn đang bận ăn chơi nhảy múa mừng ngày thái bình thịnh vượng, nào biết giông bão đã giăng đầy Bắc địa.
Mùa đông sắp đến, cũng kéo theo tai hoạ.
Hứa Dao lần nữa chủ động đến nhà tìm ta, vừa mở miệng đã muốn làm mai cho ta.
“A tỷ, giờ Thành Huy đã an cư lập nghiệp, muội cũng xuất giá theo chồng, cũng xem như tỷ đã hoàn thành được lời dặn của mẫu thân, nên lo cho chính mình rồi. Bên này muội có một mối, rất thích hợp với tỷ.”
“Muội muội định giới thiệu cho ta người nhà ai?”
“Muội nói, người này xứng với tỷ lắm đó. Không ai xa lạ, là Lại bộ thượng thư Trương đại nhân Trương Như Tùng. Hậu viện ông ấy thanh tĩnh, chức quan lại cao, tỷ tỷ qua đó có thể đường hoàng làm một quan phu nhân…”
Hứa Dao lưu loát giới thiệu, thổi phồng Trương Như Tùng đến tận trời.
Ta cười lạnh, cắt ngang lời nó.
“Muội muội nói xứng, nhưng mà Trương đại nhân đã ngoài năm mươi, ta gả qua đó làm vợ tái giá lần thứ năm của ông ta? Gả vào rồi cũng lời sẵn mười mấy đứa con nhỉ?”
“Hứa Dao, ta đối xử với muội không tệ đúng chứ?”
“Để muội không phải nhập cung, ta táng gia bại sản, để muội xuất giá được vinh quang, ta hao hết gia tài. Từ nhỏ đến lớn tự tay ta chăm sóc muội, bảo vệ muội, để bây giờ muội giúp phụ quân mình nịnh bợ quan trên, đối xử như vậy với tỷ tỷ ruột của muội?”
Hứa Dao bị ta nói đến nóng mặt, nhưng vẫn ráng giả lả tươi cười:
“A tỷ, tỷ đừng giận, muội cũng chỉ muốn tốt cho tỷ thôi. Tỷ toàn chườn mặt ra ngoài, có thể tìm được một người như vậy đã tốt lắm r…”
“Ngươi… Ngươi…”
Ta giận đến không thở ra hơi, sau đó, ngất xĩu.
Tỳ nữ bưng trà bước vào.
“A tỷ phát bệnh, không liên quan đến ta.”
Hứa Dao hoảng hốt đứng bật dậy, ném lại một câu rồi vội vàng phất tay áo bỏ đi.