Trướng Trung Xuân - Chương 1
1
Ta về làm dâu họ Thẩm năm mười sáu tuổi, khi đó Thẩm Khác mới mười bốn.
Ta được gả đến để cầu phúc cho Thẩm lão gia, tiếc rằng chẳng những không mang lại điều lành mà còn khiến ông ta qua đời.
Các bậc trưởng bối trong tộc vì thế đoán ta là điềm gở xui xẻo, định nhấn ta xuống lồng heo.
Trong lúc tuyệt vọng, chính Thẩm Khác đã đứng ra.
Gương mặt hắn nghiêm nghị, già dặn trước tuổi.
“Tộc trưởng, mẫu thân ta mất sớm, Trình Oánh đã về làm dâu, ta sẽ nhận nàng làm mẹ nhỏ.”
Trình Oánh chính là ta.
Tộc trưởng không đồng ý, Thẩm Khác lạnh lùng nhướng mày: “Ông nhất quyết giết sạch trưởng bối của ta, phải chăng muốn ta tuyệt tự luôn?”
Tuy còn là trẻ con, nhưng chỉ một câu đã khiến lão già câm nín.
Hắn bước đến, từ từ cởi trói cho ta.
Dây thừng thực ra không buộc chặt, nhưng da ta vốn mỏng manh, nên để lại từng vòng dấu đỏ.
Thẩm Khác nhìn chằm chằm, ta an ủi: “Ngoan, không đau đâu.”
Hắn cười gằn, nửa như chế giễu nửa như mỉa mai. Khiến ta bối rối, không hiểu ra sao.
Ngày hắn trưởng thành, suốt đêm không về.
Hôm sau, tộc trưởng từng làm khó ta năm xưa đột ngột qua đời tại nhà.
Ta dẫn Thẩm Khác đi viếng, nghe người nhà khóc lóc thảm thiết.
“Kẻ xấu tàn ác, cố tình hành hạ, một người khỏe mạnh vậy mà bị dây thừng siết đến chế1, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn.”
Ta giật mình, không kìm được liếc nhìn Thẩm Khác.
Hắn thản nhiên rót trà cho ta: “Bị dây thừng siết đến chế1, thật là cách chế1 mới mẻ.”
Ta không biết trả lời sao, chỉ biết cúi đầu uống trà.
Mái tóc đen buông xuống bên tay Thẩm Khác, hắn nhìn chăm chú một lúc, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm.
Ngón tay thon dài quấn lấy tóc ta, cuốn quanh từng vòng.
“Ta đoán, là quấn thế này, rồi cọ như thế này. Mẹ nhỏ thấy thế nào?”
Ta bỗng cảm thấy sợ hãi, chỉ biết cụp mắt gật đầu.
Nên cũng không thấy được nụ cười trả thù mãn nguyện nơi khóe mắt đuôi mày của hắn.
2
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Thẩm Khác đọc sách, còn ta thủ tiết.
Hắn là đứa con hiếu thảo, sợ ta buồn chán, nên ngày ngày thỉnh an, đêm đêm cùng ăn.
Ta lo người ngoài nói ta là mẹ kế khắc nghiệt, nên bảo hắn không cần giữ những lễ nghi rỗng tuếch này.
Tay hắn gắp thức ăn cho ta khựng lại, ngẩng lên nhìn: “Mẹ nhỏ đã chán ghét nhi tử rồi sao?”
“Sao lại thế được.”
Hắn đặt bánh lê hoa vào đĩa của ta: “Vậy thì không cần nói nhiều, nhà họ Thẩm chỉ còn hai mẹ con ta, đáng lẽ phải thân thiết, nương tựa lẫn nhau.”
Ta thầm thở dài mình may mắn, con trai nhặt được, lại chu đáo đến thế.
Thẩm Khác thông minh, một lần đỗ đạt, được Thánh thượng đích thân phong Thám hoa lang.
Khi hắn cài hoa dạo phố, phong thái tuấn tú phi phàm, khiến cả thành xôn xao. Người đến cửa nhà họ Thẩm để bắt rể tấp nập không dứt.
Ta không dám chậm trễ, xem xét kỹ lưỡng những thiếp cầu hôn, chỉ mong chọn được một cô gái tốt đẹp mọi mặt cho Thẩm Khác, cũng không uổng công ta làm mẹ một phen.
Ta đi hỏi ý Thẩm Khác.
Trăng mát như nước,
Hắn nằm nghiêng trên sập đọc sách, áo ngoài hở một nửa, tay cầm cuốn sách.
Nhưng hắn im lặng hồi lâu không đáp.
“Khác nhi?” Ta gọi tên hắn.
Hắn liếc nhìn ta, đứng dậy khỏi sập.
“Nhi tử không muốn cưới vợ.”
Ta đưa cho hắn bức họa của tiểu thư quý tộc đã chọn: “Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, ngươi cứ xem đã, biết đâu có người ưng ý…”
“Nếu bắt buộc phải chọn, thì chọn người giống như mẹ nhỏ vậy.”
Ta chợt ngẩng đầu, Thẩm Khác không né tránh, ánh mắt kiên định và trầm tĩnh,
Như cây tùng đội tuyết.
Lại như tia lửa cháy lan.
Khiến ta vừa sợ, vừa đau.
Ta giật mình nhận ra, Thẩm Khác, hắn đã lớn đến thế rồi.
Hắn không chỉ là con riêng của ta, mà còn là một người đàn ông.
3
Sau đêm đó, ta dọn vào phòng thờ Phật. Lấy cớ lễ Phật, từ chối mọi cuộc gặp của Thẩm Khác.
Không phải ta suy nghĩ quá nhiều, chỉ là mẹ góa con côi không có quan hệ huyết thống, chỉ cần nửa lời đồn đại, cũng có thể cắt đứt con đường quan lộ của Thẩm Khác.
Thậm chí còn có thể lấy mạng ta.
Ta ở trong phòng thờ Phật bảy ngày. Ngày thứ bảy, Chỉ Lan báo với ta, Thẩm Khác muốn nạp một di nương.
Bóng hắn in trên cửa sổ lụa, giọng nói có vẻ ức chế thống khổ.
“Nhi tử lỡ lời, khiến mẹ nhỏ phiền lòng.”
“Ý nhi tử là, muốn cưới một người vợ hiền đoan trang, nhã nhặn, thông thạo lễ nghĩa như mẹ nhỏ mà thôi.”
“Cưới vợ không phải chuyện nhỏ, sao không nạp một di nương trước? Chuyện chính thất, từ từ tính sau.”
Hắn nói từng chữ từng câu, phân tích tường tận, gánh nặng trong lòng ta dần dần nhẹ bớt.
Ta mở cửa: “Ngươi đã có người chọn chưa?”
“Chưa ạ.”
Chỉ Lan rụt rè thò đầu ra: “Tiện tỳ tình nguyện, nói câu không sợ xấu hổ, tiện tỳ ái mộ lão gia đã lâu…”
Ta sững sờ.
Thẩm Khác lại mím môi: “Chỉ Lan không tệ, là người sinh ra trong nhà, biết rõ gốc gác.”
Ta tươi cười: “Vậy thì tốt quá.”
Ta cười, hắn cũng cười: “Mẹ nhỏ thấy tốt thì tốt.”
4
Đêm Chỉ Lan vào cửa, ta như trút được gánh nặng, để Thẩm Khác kính thêm hai chén rượu.
Nên cũng không để ý đến ánh mắt của hắn, sâu thẳm kìm nén, lại ẩn chứa sự hưng phấn mơ hồ.
Rượu mừng say người, ta choáng váng, ngả người xuống chiếc giường đã trống vắng mười năm.
Trong cơn mê man, ta cảm thấy đai lưng bị ai đó cởi ra, một đôi tay ôm chặt lấy eo ta, mạnh mẽ bá đạo, không cho phản kháng.
Bên tai là giọng nói như ngọc va vào vàng, âm trầm lại độc ác.
“Mẹ nhỏ, chúng ta đáng lẽ phải ở bên nhau, đời đời kiếp kiếp buộc chặt với nhau! Sao người lại nghĩ quẩn? Người đang sợ cái gì?”
“Những gì người sợ, Khác nhi đều sẽ loại bỏ.”
“Lúc đó, không ai có thể ngăn cản con. Con chỉ muốn người.”
“Ngay cả chính người, cũng không ngăn được con.”
5
Sáng hôm sau vừa mở mắt, Thẩm Khác đã đứng trước giường ta.
Ta giật mình, giấc mơ đêm qua như làn sương ma quái, bao phủ quanh người ta.
“Mẹ nhỏ đã tỉnh?” Thẩm Khác mỉm cười bước tới.
Ta trấn tĩnh: “Sao ngươi lại ở đây?”
Thẩm Khác đưa tay, đặt lên trán ta.
“Hôm qua người uống rượu trúng gió, đêm khuya lên cơn sốt cao. Nhi tử sợ có chuyện gì, đành phải canh chừng bên cạnh.”
Ta cau mày tự trách, đêm tân hôn tốt đẹp, lại bị ta phá hỏng.
“Ta không sao đâu, con mau đi chăm sóc Chỉ Lan đi.”
Thẩm Khác gật đầu, nhưng không đi, ngược lại nắm lấy tay ta.
Ta kinh ngạc, nhưng hắn vẫn bình thản, đường hoàng: “Tay lạnh thế này.”
Hắn đặt tay ta vào trong chăn, rồi chắp tay cáo lui: “Mẹ nhỏ cứ nghỉ ngơi, nhi tử xin cáo từ.”
Tim ta đập thình thịch, cúi đầu thấy y phục trên người vẫn nguyên vẹn như cũ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại ta lại thầm cười mình nghĩ quá nhiều, Thẩm Khác đường đường chính chính, ngược lại ta mới là kẻ có tâm tư bẩn thỉu.
Ta cúi đầu, định cởi áo nghỉ ngơi thêm một lúc.
Ngón tay chạm vào nút thắt đai lưng, ta chợt sững người.
Đây không phải kiểu thắt ta quen dùng, chắc chắn có người đã cởi đai lưng của ta.
“Thẩm Khác…”
Ta gọi hắn, mới nhận ra giọng mình đang run rẩy.
Hắn dường như đã đoán trước, quay người lại, nghiêng đầu nhìn ta, nụ cười lười biếng,
“Mẹ nhỏ, có chuyện gì vậy?”
6
Ta xấu hổ không dám nói.
Hắn nói nửa thật nửa đùa: “Không nỡ để nhi tử đi sao?”
Ta gượng nói: “Có ai đã cởi áo cho ta?”
Hắn chợt cười, như thể đã biết trước ta sẽ hỏi, như thể đã bắt được một con mèo trộm ăn.
“Tất nhiên là con dâu của người.”
Ta thầm thở phào.
Chưa kịp nhận ra hắn đã đến gần, hơi thở quấn quýt, má kề sát tai.
“Nếu không, người nghĩ là ai?”
Ta không nhớ hôm đó đã trả lời thế nào, chỉ biết chắc chắn là lộ nhiều sơ hở.
Thẩm Khác chiều theo ta, không vạch trần.
Càng khiến ta bồn chồn lo lắng.
Suy đi tính lại, ta nắm khăn tay đến tìm hắn,
“Ta muốn xuất gia.”
Vừa nói xong, phòng đọc sách liền im lặng.
Thẩm Khác cầm bút, nhưng không hạ xuống.
7.
Ta lặp lại một câu.
Hắn bỏ bút quỳ xuống: “Nhưng nhi tử đã làm sai điều gì, khiến mẹ nhỏ nổi giận?”
Ta lắc đầu không nói.
Roi phạt được dâng lên, giơ cao quá đầu, hắn từng chữ một: “Xin người trừng phạt! Dù có đánh chết cũng được, chỉ mong người hết giận.”
Ta mím chặt môi, ta cũng chỉ là nghi ngờ vô cớ, làm sao nói ra miệng được?
Nói ra rồi, chúng ta sẽ ở với nhau thế nào đây?
Hắn dường như tin chắc mình bất hiếu, hối hận vô cùng, gọi gia nhân đến để hành gia pháp.
Roi phạt nặng nề, từng roi đánh vào da thịt, thấu vào tận xương.
Ta nhìn màu máu thấm qua áo trắng như tuyết, nhìn máu chảy dọc tấm lưng gầy guộc,
Cuối cùng không đành lòng.
“Thôi.”
Hắn bất chấp đau đớn, quỳ gối bò đến dưới đầu gối ta: “Người không đi nữa chứ?”
Ta gật đầu.
Hắn như trút được gánh nặng, nở nụ cười rạng rỡ với ta. Ta vừa định đỡ hắn dậy, hắn bỗng ngất đi, như ngọn núi ngọc sụp đổ.
“Khác nhi!”
Ta hoảng hốt ôm lấy hắn, hắn nắm chặt tay ta.
Mười ngón tay đan vào nhau.
6.
Ta không ngờ thân thể Thẩm Khác lại yếu đến thế.
Ta túm lấy ngự y để hỏi cho ra lẽ.
Ngự y thở dài: “Thương thế nguy hiểm, thần trí mê man, sốt cao không dứt, e rằng có điều bất trắc.”
Ta chợt cảm thấy sợ hãi.
Hắn là chủ nhân Thẩm phủ, là con riêng của ta, hơn nữa còn là… trời của ta.
Chỉ Lan khóc đến ngất xỉu, thật không thể trông cậy được.
Ta đành phải dọn vào phòng Thẩm Khác, chăm sóc tận tình,
Như thuở xưa.
Đêm khuya, hắn như sốt cao co giật, lại như bị ác mộng quấn thân, miệng lẩm bẩm,
“Con đau quá, mẹ, con đau quá… đừng đi…”
Ta nghe mà không đành lòng, cầm khăn lau mồ hôi trên trán hắn: “Ngoan, ta không đi đâu.”
Ta lo lắng thắt ruột, không nhìn ra được hắn đang từng bước vây hãm, càng không thấy được nụ cười đắc ý của hắn.
Hắn nhắm chặt mắt, không chịu buông tha, cằm nóng bỏng cọ xát vào hõm vai cổ ta,
“Nóng quá, mẹ nhỏ, Khác nhi nóng quá, xin người giúp Khác nhi với …”