Trưởng Thư Nan Vi - Chương 8
15
Bất hiếu là tội lớn, trong 《Đại Minh Luật Tập》 có ghi rằng, người bất hiếu, tội nặng thì phải tru diệt.
Tuy nhiên, dù sao ta cũng chỉ là trưởng tỷ của Tằng Tân, chỉ mang danh “như mẹ” chứ không phải là mẹ thực sự, vì vậy tội bất hiếu của hắn phải chờ Hoàng thượng định đoạt.
Ta muốn chính Hoàng thượng đến quyết định.
Ta tin rằng, khi ta dâng lên một cơ hội tuyệt vời như vậy, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.
Quả nhiên, Hoàng thượng không chút do dự mà tước bỏ vị Thế tử của Tằng Tân, đồng thời ra lệnh cho hắn phải học lễ nghi, đừng để mất mặt tổ phụ và mẹ của hắn.
Lời này mang ý nghĩa sâu xa, bởi vì tổ phụ và mẹ của Tằng Tân đều từng lấy ân tình để ép buộc Hoàng thượng.
Trước mặt Hoàng thượng, họ vốn dĩ chẳng có chút mặt mũi nào.
Còn về phần ta, không biết có phải vì cơ hội ta đưa ra khéo léo, hay là do Triệu tiểu tướng quân có tác động, mà Hoàng thượng không những không trừng phạt ta, còn ban cho ta một chữ “tốt.”
Nhờ vào chữ “tốt” này, nhà họ Tằng chẳng dám làm điều gì bất kính trong chuyện hôn nhân của ta.
Cũng vì chữ “tốt” này, bất kể thiên hạ nghĩ gì về ta, ít nhất trên bề mặt, không một ai dám nói việc ta tố cáo Tằng Tân là sai trái.
Họ chỉ dám nói tất cả là lỗi của Tằng Tân, bởi vì đến thế hệ của hắn, phủ Tuyên Bình hầu đã mất cả Thế tử, chẳng phải sao?
Chẳng mấy chốc, toàn bộ nhà họ Tằng đã trở thành trò cười của Vân Thành.
Khi tấm biển của Hầu phủ bị gỡ xuống, ta cũng chuyển ra khỏi Phàn Lâu.
Ta không trở về phủ, mà chuyển vào một căn nhà ba gian, phu nhân của Tướng quân mời mẹ của Tống Kiều Kiều làm trưởng bối của ta, chủ trì hôn lễ.
Khi đó, ta đã không còn để tâm đến việc của nhà họ Tằng nữa, mà dồn toàn tâm vào chuẩn bị hồi môn.
Dựa vào hiểu biết của ta về họ, từ đây ta không cần làm thêm gì cả, họ sẽ tự hủy hoại chính mình.
Nhưng Minh cô nương và Cần Nhi thì mỗi ngày đều đi nghe ngóng, ta gần như nghi ngờ hai cô nương này xem chuyện bê bối của nhà họ Tằng như một cuốn truyện để giải trí.
Các nàng lại đầy lý lẽ mà bảo rằng nhất định phải biết kết cục của kẻ ác ra sao, nếu không sẽ ngứa ngáy khó chịu. Ta chỉ cười mà để mặc các nàng.
Nghe nói sau khi bị tước bỏ vị trí Thế tử, Tằng Tân trở nên suy sụp hoàn toàn, còn những người hắn coi là thân thiết nhất – Tằng Hoa Nguyệt và nhị thúc – cũng dần dần lộ rõ bộ mặt thật, vì đã mất hy vọng tranh đoạt tước vị.
Tằng Tân bị ép phải chuyển từ chính viện xa hoa nhất trong Hầu phủ đến ở trong gian viện tồi tàn nhất, tất cả đồ cổ và của hồi môn của phu nhân trong phòng đều bị sung công.
Tằng Tân từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm trải cảm giác không có tiền, nên dễ dàng rơi vào cái bẫy cờ bạc mà nhị thúc đã dàn dựng sẵn.
Chỉ một lần đánh bạc, hắn đã thua đến mức mất cả ngón tay phải. Đường vào quan trường của hắn từ đó coi như chấm hết.
Còn về phần Tằng Hoa Nguyệt, nàng cuối cùng cũng trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Tằng phủ, nhị thúc còn chọn được một mối hôn sự không tệ cho nàng.
Đối phương là một tài tuấn trẻ đầy triển vọng, chỉ có điểm hạn chế duy nhất là nền tảng gia đình còn hơi yếu.
Ban đầu, dưới sự thuyết phục của nhị thúc, Tằng Hoa Nguyệt cũng khá hài lòng về cuộc hôn nhân này, nhưng Tằng Tân lại thường xuyên nhắc nhở nàng rằng nàng xuất sắc hơn ta rất nhiều, làm sao có thể lấy một người thua kém ta được?
Tằng Hoa Nguyệt bị hắn xúi giục, trở nên bốc đồng, quả nhiên làm ầm lên không muốn lấy chồng.
Nhà trai vốn là người có lòng tự trọng, nghe nói nhị tiểu thư tuyệt thực, bèn chủ động đến nhà từ hôn.
Nhị thúc tức giận đến mức trước mặt toàn bộ gia nhân mà tát Tằng Hoa Nguyệt hai cái, rồi còn dùng cả gia pháp, bắt Tằng Tân quỳ đến tàn phế đôi chân.
16
Những chuyện xảy ra trong nhà họ Tằng không hề ảnh hưởng chút nào đến cuộc sống của ta.
Điều thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống của ta là nam nhân đang làm việc ở Phù Châu, người cứ cách vài ba ngày lại gửi cho ta một bức thư.
Trong thư, hắn luôn trách ta hồi âm chậm, vì thường thì ta còn chưa kịp gửi thư trả lời thì đã nhận được bức thư tiếp theo của hắn rồi.
Hắn chưa từng hỏi về chuyện của ta với Tằng phủ, cũng chưa bao giờ hỏi ta sống ra sao, dường như hắn rất chắc chắn rằng, bất kể trong hoàn cảnh nào, ta cũng có thể sống tốt.
Trong thư, hắn kể về núi non và con người Phù Châu, những phiền toái nhỏ khi làm việc, và cả một bát rượu hoa quế trong con ngõ sâu.
Đôi khi, hắn còn đính kèm một bài thơ ngắn ở cuối thư.
Rất dở.
Nhưng từng chữ đều đầy vẻ quyến luyến.
Mỗi lần cầm bút định viết thư hồi âm, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác lạ lùng.
Đó là một nỗi bất an chưa từng có.
Ta sẽ nghĩ, không biết hắn viết những bức thư này với vẻ mặt và tâm trạng như thế nào nhỉ?
Tại sao hắn lại có thể thương ta đến vậy?
Rồi một bức hồi âm cứ thế bị trì hoãn hết ngày này qua ngày khác.
Tống Kiều Kiều nói ta đã động lòng phàm, khi nàng nói câu đó, phu nhân của Tướng quân ngồi bên cạnh cười tủm tỉm bóc cam, còn tam thiếu gia đang chơi xích đu trong sân.
Lòng ta và mặt ta đều cùng lúc nóng bừng lên.
17
Ngày ta thành thân, Vân Thành đón trận tuyết đầu mùa.
Cần Nhi đang chải đầu cho ta nói rằng đó là “tuyết lành.” Tống Kiều Kiều khen nàng nói hay, còn thưởng cho nàng một đôi kim nguyên bảo tròn trịa, khiến mắt Cần Nhi cười đến híp lại.
Chẳng mấy chốc, Bất Ưu vội vàng chạy vào thông báo rằng nhị công tử và tam công tử của phủ tướng quân đã đến, nói là nhận lệnh của phu nhân, đến đây thay mặt nhà mẹ đẻ để giúp ta tiếp khách.
Triệu nhị công tử đứng ngoài cửa chào ta, rồi hào hứng nói với tam công tử rằng khi đại ca đến, nhất định phải gây khó dễ cho hắn một phen.
Đây là cơ hội hiếm có mà!
Tam công tử vui vẻ đáp lại, ta và các nữ quyến trong phòng cười không ngừng.
Phải rồi, người của Tằng phủ cũng đến, người đó là Tằng Hoa Nguyệt.
Nàng trông vừa xanh xao vừa gầy gò, không còn chút vẻ thanh tao như trước, cả người toát ra vẻ mệt mỏi chán chường.
Khi mọi người đều đang cười, chỉ có nàng với đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta, không cười cũng không nói một lời.
Nàng nhìn từ y phục cưới của ta, nhìn đến khuôn mặt của ta, rồi từ những món đồ hồi môn tinh xảo nhìn đến mười dặm lễ vật chật cả sân, cuối cùng chỉ biết vặn chiếc khăn tay trong tay thành một mảnh vải rách.
Ta không quan tâm đến suy nghĩ của nàng, sau khi bái lạy bài vị của cha mẹ sinh thành, ta được tam công tử cõng lên kiệu.
Tam công tử cõng ta, hết sức cẩn trọng.
Ta nằm trên lưng hắn, nghe thấy hắn thì thầm: “Chậm thôi, vững vàng thôi, không được để tẩu tẩu ngã.”
Khó mà không cười đến híp mắt.
Khi kiệu dừng lại, một bàn tay lớn đưa vào dưới lớp khăn voan của ta.
Đó là một bàn tay gân guốc với một vết sẹo trên lòng bàn tay.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ta đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo đó, và ngay lập tức, tay ta bị nắm chặt.
Triệu tiểu tướng quân dẫn ta xuống kiệu, còn muốn nắm tay ta vào thẳng lễ đường, cho đến khi hỷ nương vội vã đưa khăn đỏ đến, hắn mới miễn cưỡng buông tay ta ra.
Chúng ta thuận lợi bái đường, hoàn thành các nghi thức rườm rà của lễ cưới.
Đến khi khách khứa tản hết, ta và hắn mới có thời gian thực sự bên nhau.
Khi không còn khăn che, ánh mắt hắn nhìn ta như ẩn chứa ngọn lửa.
Hắn chậm rãi tháo bỏ trâm cài của ta, nắm chặt tay ta trong tay mình.
“Còn nhớ lời hẹn ước của chúng ta không?”
Dĩ nhiên là nhớ.
Hắn muốn lần tới gặp lại, ta đừng gọi hắn là Triệu tiểu tướng quân nữa, mà phải gọi hắn bằng tên.
Hắn không biết rằng, tuy ta chưa từng nói ra, nhưng tên hắn đã vang lên trong lòng ta hàng ngàn lần.
Ta nhìn hắn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn, và cái tên “A Diệp” ấy liền tan vào tấm màn đỏ.
…..
Ba năm sau khi ta về phủ tướng quân, ta sinh hạ trưởng nữ A Uyên, cả nhà họ Triệu yêu thương nàng vô cùng.
Mẹ chồng từ khi A Uyên đầy tháng đã bắt đầu chuẩn bị hồi môn, nhị đệ của A Diệp còn làm cho nàng một thư phòng nhỏ, chất đầy những cuốn sách mà huynh ấy nhờ các lão Hàn Lâm vẽ tranh minh họa.
Tam đệ thì ngày ngày ở bên cạnh A Uyên, đem tất cả những món đồ thú vị mà mọi người tặng mình nhiều năm qua dồn hết vào phòng nàng.
Cha chồng là người cuồng nhiệt nhất, ông còn dẫn binh đến thảo nguyên để c//ướp về những bộ lông thú đẹp đẽ, nói là để làm áo choàng cho A Uyên.
Ta nói với Triệu Diệp rằng, cứ thế này thì không được, A Uyên sẽ bị chiều hư mất.
Triệu Diệp không đồng ý, hắn nói với một người mẹ xuất sắc như ta, sẽ không chiều hư được.
Hắn còn nói, A Uyên giống như một tiểu A Dung, chẳng ai nỡ không yêu thương nàng.
Ta chẳng biết nên vui hay nên giận nữa.
Khi A Uyên tròn một tuổi, ta nhận được một chiếc hộp từ Tằng Tân nhờ người mang đến, đó là hộp trang sức năm xưa bị hắn đoạt đi.
Bên trong đồ vật còn nguyên vẹn, ngoài ra còn có thêm một bức thư. Ta cầm bức thư, ngẩn ngơ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không mở ra.
Ba năm qua, nhà họ Tằng xảy ra rất nhiều chuyện.
Trước là nhị phòng và đại phòng tách ra, sau đó nhị gia của nhà họ Tằng bị cách chức vì làm sai công việc.
Rồi đến Tằng Hoa Nguyệt được gả cho một tiểu lại, nhưng lại bỏ trốn theo một thương nhân giàu có ngay trước ngày thành hôn.
Dân chúng đều nói, từ lúc nhà họ Tằng vứt bỏ đạo nghĩa, vận may cũng lìa bỏ họ.
Giờ đây ở Vân Thành không còn Tằng phủ nữa, nhị gia nhà họ Tằng không rõ tung tích, còn Tằng Tân thì trở về nhà tổ.
Nghe Minh cô nương nói, hắn hiện đang cố gắng học tập, dự định sau này sẽ dạy đám trẻ trong tộc.
“Đang nghĩ gì thế? Gió ngoài trời lớn, vào nhà rồi nghĩ tiếp được không?”
Triệu Diệp thấy ta đứng thẫn thờ dưới hành lang, liền tiện tay kéo ta vào trong áo choàng của hắn.
Ta nhìn hắn, cười ngọt ngào: “Thiếp đang nghĩ khi nào chúng ta sẽ có thêm một đứa con trai nữa.”
Triệu Diệp ngẩn ra, lập tức bế bổng ta lên.
Hắn bước nhanh về phòng, vừa đi vừa nói: “Nương tử nói đúng, chọn ngày không bằng gặp ngày…”
[HẾT]