Trưởng Thư Nan Vi - Chương 2
03
Tằng Hoa Nguyệt mất cả một mùa mới tạm thời sắp xếp lại Hầu phủ.
Sở dĩ ta biết rõ chuyện này không phải vì ta quan tâm đến nàng ta, mà là do Lý quản sự ở tiền viện nhờ Cần Nhi chuyển lời đến.
Hôm đó, ta đang nằm trên ghế xếp, phe phẩy quạt đón nắng, thì Cần Nhi đứng bên cạnh hào hứng thuật lại lời của Lý quản sự.
Nàng nói Tằng Hoa Nguyệt đã mua năm chậu Dao Hoàng, ba chậu Xuân Lan từ người làm vườn giỏi nhất ở Vân Thành, từng chậu cây đều tươi tốt, mà giá cả thì đủ khiến người ta rơi nước mắt.
Không chỉ vậy, nàng ta còn đặt một bữa tiệc ở Phàn Lâu – tửu lâu hàng đầu, mỗi bàn trị giá hai mươi lượng, dặn ba ngày sau mang đến Hầu phủ, nói là muốn chiêu đãi các tiểu thư khắp nơi.
Lý quản sự nhờ Cần Nhi hỏi ta xem có nên duyệt khoản chi này hay không.
Lý quản sự là người cũ của phu nhân, trước khi phu nhân qua đời từng ra lệnh rằng, trước khi Tằng Tân được phong Thế tử, những người cũ này chỉ nghe lệnh một mình ta.
Còn sau khi hắn phong Thế tử thì phải làm thế nào, phu nhân không nói, nhưng ai nấy đều hiểu.
Nếu ta không có lòng dạ riêng, họ sẽ còn nghe lời ta; còn nếu ta có lòng dạ riêng, thì họ sẽ nghe Thế tử.
Ban đầu ta rất cảm kích mệnh lệnh này, chính nhờ nó mà ta mới nắm chắc quyền quản gia suốt tám năm. Nhưng giờ đây, ta không thể nói rõ cảm xúc trong lòng, chỉ thở dài, “người xưa dễ đổi thay, ai biết được lòng dạ.”
Giờ đây Tằng Tân đã đứng về phe đối lập với ta, trong ba tháng qua, hắn thậm chí chưa ghé qua viện của ta một lần.
Lẽ ra Lý quản sự không cần và không nên hỏi ý kiến ta nữa. Hẳn là do Tằng Hoa Nguyệt chi tiêu hào phóng khiến ông sợ hãi, là kẻ dưới không dám trái ý chủ tử, chỉ còn biết trông cậy vào ta ra tay ngăn cản.
Phải rồi, ta trước nay luôn tính toán chi li cho từng đồng từng hào của Hầu phủ.
Ta nhớ lại hôm đó ở chính viện, Lý quản sự đứng đầu nhóm hạ nhân, lặng lẽ nhìn cảnh ta bị tước quyền.
Ta cười: “Đương nhiên là duyệt. Giờ người làm chủ là Tằng Hoa Nguyệt, nàng ta muốn tiêu bao nhiêu, tiêu thế nào đều do nàng quyết định. Bảo với Lý quản sự rằng sau này không cần đến hỏi ta về những chuyện như vậy nữa, cứ làm theo ý họ thôi.”
Mắt Cần Nhi sáng lên, vui vẻ đi truyền lời.
Ta ngồi trên ghế xếp đung đưa, suy nghĩ bỗng lơ lửng theo áng mây trên trời.
Hai mươi lượng mỗi bàn.
Năm xưa phu nhân mua ta từ một nhánh bên của nhà họ Tằng cũng với giá hai mươi lượng, cữu cữu ta lấy tiền đó cưới vợ, sinh con, ba năm sau mới đến tìm ta xin tiền.
Tằng Tân thường trách ta quá coi trọng tiền bạc, cũng phải thôi, hắn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, làm sao hiểu được ý nghĩa của tiền tài đối với người nghèo?
Ta vốn nghĩ người sẽ thỏa sức phung phí sau khi ta không còn cản trở sẽ là Tằng Tân, không ngờ kẻ đầu tiên nhảy ra lại là Tằng Hoa Nguyệt, người vẫn luôn tự cho mình thanh cao, phong nhã.
Cũng đúng, là tiệc thưởng hoa cơ mà, phong nhã biết bao nhiêu. Phong nhã thì làm sao có thể dùng tiền mà cân đo đong đếm?
Chỉ là không biết ba tháng sau, khi bọn họ nhìn vào số lợi nhuận ít ỏi từ trang trại và cửa tiệm của Hầu phủ gửi lên, họ sẽ còn phong nhã được bao lâu.
04
Tằng Hoa Nguyệt đã bắt đầu buổi tiệc thưởng hoa, các tiểu thư quyền quý khắp nơi đều đến dự. Để giúp ta, một “thôn nữ,” có cơ hội “mở mang tầm mắt” về cách tiệc tùng của giới thượng lưu, nàng ta còn đặc biệt gửi cho ta một tấm thiệp mời.
Vừa ra khỏi cửa viện, ta đã thấy cứ mỗi năm bước lại có một cây trĩu đầy hoa lụa như thật, người hầu đều mặc áo mới tinh, thậm chí cả đĩa đựng điểm tâm trước mặt các tiểu thư cũng là những món quý báu lấy từ khố phòng ra.
Không chỉ vậy, Tằng Hoa Nguyệt còn mời cả Minh cô nương từ Phàn Lâu, người đàn tỳ bà nổi tiếng nhất, để các tiểu thư vừa thưởng rượu vừa nghe nhạc.
Quả thật là một bữa tiệc xa hoa.
Thấy ta đến, Tằng Hoa Nguyệt từ từ đứng dậy, lúc này ta mới chú ý đến chất liệu y phục nàng ta mặc – là loại gấm mây vừa mới xuất hiện từ phương Nam.
Loại vải này có tên là “tấc gấm tấc vàng,” ta nhìn kỹ, quả thực vô cùng quý phái, chỉ là phong cách này lại không hợp với vẻ thanh tao mà nàng ta thường thể hiện.
Tằng Hoa Nguyệt mang theo chút kiêu ngạo, hỏi ta: “Tằng Hoa Dung, hôm nay tiệc tùng thế này, tỷ thấy thế nào?”
Ta đáp: “Gu thẩm mỹ của nhị muội quả thực rất tinh tế.”
Nàng ta cười rạng rỡ, vẻ mặt đầy tự hào.
Biểu tỷ của Tằng Hoa Nguyệt đứng bên cạnh che miệng bằng tay áo, nhìn ta từ trên xuống dưới, khúc khích cười: “Không chỉ gu thẩm mỹ của Hoa Nguyệt tốt, mà nàng còn khéo léo, từ sớm đã đứng ở cổng đón khách. Đâu như tỷ, chẳng những xuất hiện muộn, mà còn ăn mặc thế này, đường đường là chủ nhà mà lại xuề xòa quá.”
À, đây chẳng phải là kiểu “đồng đội heo” trong truyền thuyết sao?
Ta xấu hổ cúi đầu, kéo nhẹ bộ áo váy cũ trên người, ngại ngùng nói: “Dạo này ta không may đồ mới, khiến các muội cười chê rồi.”
Các tiểu thư quyền quý ở đây đều là những người rành rỏi chuyện đời, nghe xong lời ta nói, ai nấy đều đưa khăn tay che miệng, xì xào với nhau, mặt Tằng Hoa Nguyệt chợt tái mét.
Hôm nay, mục đích của nàng ta là khoe khoang rằng nàng ta đã nắm quyền quản lý Hầu phủ, làm rất tốt và hơn hẳn ta – người tiền nhiệm.
Nhưng nay, hạ nhân trong phủ đều mặc áo mới, còn ta – chủ nhà lại mặc áo cũ. Cái sự keo kiệt, bủn xỉn này rõ ràng quá mức.
Các tiểu thư ở đây chẳng bao giờ nói ta yếu đuối hay bất lực, nếu họ có thể lan truyền chuyện này trong giới quý tộc, thì đó là một bản lĩnh.
Họ sẽ nói rằng nhị phòng của Hầu phủ chẳng coi thể diện ra gì, chuyên bắt nạt đại phòng chỉ còn một góa phụ và một cô nhi, lại còn ngu ngốc để người ta lan truyền chuyện này, đúng là tự dâng điểm yếu cho người khác chê cười.
Tằng Hoa Nguyệt hằm hằm trừng mắt nhìn biểu tỷ của nàng, vừa định giải thích với các tiểu thư thì đột nhiên tiếng đàn tỳ bà ngừng lại, khiến mọi người đều hướng ánh nhìn về phía Minh cô nương.
Con gái của Thượng thư, Tống Kiều Kiều, nhân lúc này bước đến bên ta: “A Dung, lần trước tỷ nói có được một công thức món ăn mới, mau dẫn ta đi xem nào.”
Các tiểu thư khác cũng giả vờ không có chuyện gì, bắt đầu thảo luận về bản nhạc sắp được đàn tiếp, chỉ còn lại Tằng Hoa Nguyệt đứng giữa mọi người, nói cũng không được mà không nói cũng không xong, khuôn mặt kiều diễm đỏ bừng như muốn rỉ m//áu.
Ta cố nén cười, dẫn Tống Kiều Kiều về viện nhỏ của mình, Minh cô nương ngồi ở phía sau khẽ gật đầu chào ta từ xa.
Ta khẽ cười đáp lại, vừa đi được vài bước thì phía sau bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh.
“Cô nương! Cô nương, cô không sao chứ?”
05
Vương tiểu thư của Ngự sử bỗng ngất xỉu trước mặt mọi người. Không chỉ vậy, trên người nàng còn nổi đầy mẩn đỏ, trông rất đáng sợ.
Đại phu sau khi kiểm tra sơ bộ đã phán rằng nàng bị trúng đ//ộc.
Hai từ “trúng đ//ộc” khiến các tiểu thư khác đều sợ hãi tái mặt, vội vã đòi kiểm tra sức khỏe, trong khi người hầu của phủ Ngự sử cũng sợ đến trắng bệch.
Một buổi tiệc thưởng hoa như vậy, sao lại có người hạ đ//ộc?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tằng Hoa Nguyệt, nàng ta như bị hàng chục mũi kim đ//âm vào, đứng không vững.
Rõ ràng, nàng ta cũng không biết chuyện này xảy ra vì lý do gì.
Ta nhìn những nốt mẩn trên người Vương tiểu thư, lòng khẽ động, liền hỏi đại phu: “Đại phu, triệu chứng của Vương tiểu thư là loại đ//ộc nào? Liệu có khả năng là do nàng ăn phải thứ mà bình thường nàng không thể ăn không?”
Ta không phải tùy tiện lên tiếng, chỉ là đột nhiên nhớ ra rằng Vương tiểu thư vốn có một số thực phẩm kiêng kỵ.
Trên danh sách từ gia đình nàng gửi đến đã ghi chú rõ rằng nàng không thể ăn đậu phộng, vì vậy mỗi khi đãi tiệc có nàng, ta đều cẩn thận không dọn lên món có đậu phộng. Nếu có món nào đó chứa một ít đậu phộng, ta cũng sẽ bảo Cần Nhi nhắc nhở nha hoàn thân cận của Vương tiểu thư.
Đây là quy tắc cơ bản của chủ nhà, không có gì đáng kể. Nhưng lời của ta lại khiến Tằng Hoa Nguyệt lập tức có chỗ để trút giận, nàng ta vốn đã rất căng thẳng, giờ càng chắc chắn rằng ta đang gây rối.
Nàng ta giữ vẻ cao ngạo, quở trách ta: “Tằng Hoa Dung, tỷ đâu phải đại phu, nói lung tung gì ở đây!”
Ta dùng tay áo che nửa mặt, tỏ ra đáng thương như bị kinh sợ.
Tống Kiều Kiều nhìn dáng vẻ của ta mà suýt bật cười, nàng phối hợp rất tự nhiên và trở thành “miệng lưỡi” của ta: “Tằng Hoa Nguyệt, ngươi cũng đâu phải đại phu, ngươi nói lung tung cái gì? Nếu không thì ngươi nói xem Vương tiểu thư trúng phải loại đ//ộc gì? Hoặc là ngươi mau lấy thuốc giải ra đi, đỡ phải để đại phu chẩn đoán lâu!”
“Ngươi đừng có mà vu khống! Ta và nàng ấy không thù không oán, tại sao ta phải hạ đ//ộc!”
Lúc này, nha hoàn của Vương tiểu thư đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta và đại phu, cắt ngang cuộc cãi vã giữa Tằng Hoa Nguyệt và Tống Kiều Kiều.
“Đúng rồi! Đúng rồi! Tiểu thư nhà ta bình thường không thể ăn đậu phộng, nếu lỡ ăn phải, nàng sẽ nổi mẩn đỏ! Trường hợp nặng còn có thể ngất xỉu!”
Đại phu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực sự có khả năng này.” Sau đó ông quay sang ta: “Đại tiểu thư, ta cần phải kê ít thuốc…”
Ta không đợi ông nói xong liền gật đầu liên tục, gọi Cần Nhi đi theo để lấy thuốc.