Trường Ninh - Chương 4
12
Lúc về phủ, ta lạnh lùng nhìn những lính canh dày đặc xung quanh.
Từ ngày đón dâu thì đã bao vây mà không rút đi.
Mỹ danh là bảo vệ thái tử phi, thực ra là muốn khống chế phụ huynh của ta.
Họ không hạn chế bất kỳ ai ra vào nhưng có người ra thì nhất định có người đi theo.
Những tên lính đó đông như kiến, đúng là cắm cánh cũng khó thoát.
Họ cho rằng phụ huynh của ta vẫn còn trong phủ.
Ta vừa vào cửa phủ đã đập ngực khóc lóc, như thể cha mẹ mất vậy.
Những lính canh bên ngoài phủ đều chế giễu.
Lý tướng quân cả đời anh danh, vậy mà lại sinh ra một đứa con gái vô tích sự như vậy.
Ta khóc mãi, khóc đến khi trăng lặn sao thưa, trời sáng tờ mờ.
Khóc đến nỗi giọng khản đặc, không thể khóc thành tiếng nữa.
Cuối cùng thì thư của phụ huynh cũng đến.
Rồng vào vực sâu, hổ về rừng già.
Bùi gia muốn bắt phụ huynh của ta, đúng là khó hơn lên trời.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Đào Hồng vội vàng bưng tổ yến đến cho ta để làm dịu cổ họng.
Ta vừa uống một ngụm thì cửa phủ ồn ào, thánh chỉ đến.
Sáng sớm, hoàng thượng đã triệu ta và phụ huynh vào cung.
Cuối cùng thì họ cũng nhận ra có điều kỳ lạ.
Chuyện lớn như vậy, đã ba ngày rồi nhưng chỉ có một mình ta ra mặt, quả thực đáng ngờ.
Nói thật, ta có thể chống đỡ ba ngày, hoàn toàn là nhờ hình ảnh một kẻ não tàn yêu đương của kiếp trước.
Kiếp trước phụ huynh không ở kinh thành.
Một mình ta ở kinh thành, một lòng chỉ nghĩ đến Bùi Hành, đã làm vô số chuyện liếm láp vô liêm sỉ.
Cho nên kiếp này, ta một mình làm loạn mấy ngày, họ vẫn không thấy lạ.
Nhưng ba ngày trôi qua, phụ huynh ta vẫn không lộ diện, dù sao cũng không ổn.
13
Người đến phủ tướng quân tuyên chỉ lại là Quách công công.
Hoàng gia cũng thực sự coi trọng nhà họ Lý chúng ta.
Quách công công nhìn đôi mắt sưng như quả đào của ta, an ủi nói: “Quận chúa không cần đau buồn, thánh thượng nhất định sẽ làm chủ cho người, để thái tử cưới người.”
Ta giả vờ câm điếc, chỉ gật đầu.
Công công nhìn quanh không thấy phụ huynh ta, liền hỏi họ đi đâu rồi, mau ra tiếp chỉ.
Ta giả vờ đau buồn tột độ, giọng khàn khàn nói: “Nhận được tin báo Bắc Địch lại sắp phái quân đánh Bắc cương. Phụ huynh không màng đến nỗi đau khổ của ta, mấy ngày trước đã trực tiếp đến Bắc cương rồi. Trong mắt họ, nào có đứa con gái như ta? Trong lòng họ chỉ có trọng trách hoàng thượng giao phó, gia quốc bách tính.”
Quách công công nghe nói phụ huynh ta không có ở đây, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng ông ta lập tức ngượng ngùng ho một tiếng để che giấu rồi nói: ” Lý Tướng quân cả nhà trung liệt, tạp gia bội phục. Vì họ không có ở đây, vậy thì làm phiền quận chúa đến hoàng cung đi!”
Ta biết, hoàng gia đây là muốn mời quân vào tròng.
14
Quách công công trước tiên đưa ta đến chỗ hoàng hậu.
Hoàng hậu vẻ mặt từ ái nắm tay ta nói: “Quận chúa chịu ấm ức rồi. Đều là do đứa trẻ Hành nhi nhà ta hồ đồ. Đợi nó chầu triều về, ta sẽ nói cho nó biết.”
Diễn trò mẫu tử tình thâm với ta sao?
Vậy thì ta diễn giỏi nhất.
Dù sao kiếp trước ta cũng đã làm tròn ba năm làm đứa con hiếu thảo rồi.
Mẹ ta mất sớm.
Kiếp trước sau khi gả cho thái tử, ta thật lòng thật dạ coi hoàng hậu như mẹ ruột mà hiếu kính.
Nhưng không ngờ ta chết thảm, bà ta cũng không thèm nhìn ta lấy một cái.
Chỉ đau lòng cho nhi tử của mình mà nói: “Nhi tử của ta cuối cùng cũng không phải chịu ấm ức nữa rồi, chỉ đáng tiếc cho đứa bé kia. Mẫu hậu sẽ tìm cho con một người ưng ý hơn. Tuyệt đối sẽ không để con phải chịu ấm ức nữa.”
Thì ra, bà ta cũng là người biết và tham gia vào việc hãm hại Lý gia ta.
Những bà mẫu ác độc trên đời này đúng là như đúc ra cùng một khuôn.
Lúc này nhìn thấy bà ta đối xử thân thiết, ta cũng lập tức nhập vai diễn.
Thầm rơi hai hàng nước mắt, ấm ức nói: “Tạ ơn hoàng hậu nâng đỡ. Mọi chuyện đều nghe theo hoàng hậu sắp đặt.”
“Nghe nói phụ huynh của ngươi lại về Bắc cương rồi? Thật khổ cho Lý tướng quân. Ngươi về phủ cũng chỉ có một mình, thôi thì không cần về phủ nữa, cứ ở đây bầu bạn với ta đi! Tiện thể cũng học luôn lễ nghi trong cung, dù sao thì sắp làm thái tử phi rồi, bước tiếp theo chính là mẫu nghi thiên hạ.”
Ta liên tục gật đầu đồng ý: “Tuân theo lời dạy của hoàng hậu.”
Bánh vẽ này vẽ thật to, thật đẹp.
Mẫu nghi thiên hạ gì chứ?
Chỉ là muốn ta vào cung làm con tin mà thôi.
15
Hoàng thượng và thái tử chầu triều về, vội vã đến chỗ hoàng hậu “Thăm” ta.
Lúc đó, ta đang diễn vở kịch tình mẫu tử sâu đậm với hoàng hậu.
Nghe người trong cung lén nói, sau khi Quách công công về tâu, hoàng thượng tức giận đập vỡ luôn cục chặn giấy bằng ngọc bích mà ông ta thích nhất.
Đập vào trán thái tử.
Hoàng thượng nói là để trút giận cho ta.
Trong lòng ta cười thầm.
Hoàng thượng chỉ là biết mình không khống chế được phụ huynh của ta nên tức giận xấu hổ mà thôi.
Lúc này thái tử còn băng trắng trên trán, nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn ta, không còn là sự ngạo mạn khinh thường như trước nữa, mà là sự căm hận muốn ăn tươi nuốt sống.
Ngược lại hoàng thượng, vẻ mặt từ bi hỏi ta: “Trường Ninh à, hiện phụ huynh của ngươi đều ở trong quân, vậy thì hôn sự này nên định thế nào đây?”
Ta ngoan ngoãn nói: “Tất cả đều nghe theo hoàng thượng.”
Hoàng thượng vuốt râu gật đầu nói: “Tốt lắm. Ta vừa hỏi qua ngự sử đài, mùng 8 tháng sau chính là ngày hoàng đạo tốt. Hay là chọn ngày đó đi?”
“Vậy không phải chỉ còn nửa tháng thôi sao? Không biết có kịp không?”
Hoàng thượng nói: “Bản thân việc con và thái tử thành thân mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ là thái tử đột nhiên mất hồn nên mới xảy ra trục trặc. Nếu thành thân lần nữa, cũng không cần chuẩn bị thêm gì nhiều, nửa tháng là đủ.”
Ta giả vờ vui mừng kích động nói: “Tạ ơn thánh thượng thành toàn.”
Ha ha, hắn vội vàng tìm chết, ta cũng không thể ngăn cản được.
Hoàng thượng rất hài lòng với biểu hiện trung thành của ta.
Ông ta không phát hiện ra sơ hở, cho rằng mình cao tay hơn, yên tâm truyền chỉ cho phụ huynh ta lập tức hồi kinh.
Còn đặc biệt nói rõ, ta ở trong cung rất tốt.
Ý đe dọa không nói nên lời.
May mà ta và phụ huynh đã sớm mưu tính.
Phụ huynh nhanh chóng hồi chỉ: “Bắc Địch Tây Khương cùng lúc tiến công, e rằng không thể rút quân về kinh được.”
Hoàng thượng tám trăm dặm cấp tốc thúc giục họ nhất định phải nhanh chóng kết thúc chiến sự trở về cung, thái tử quận chúa thành hôn là đại sự hàng đầu của hoàng gia.
Phụ huynh lập tức điều động binh lực triển khai.
Mười ngày sau, họ từ ải Nhạn Môn lên đường về kinh.
16
Ngày phụ huynh đến kinh, hoàng thượng lập tức mở tiệc ở ngự hoa viên, thật sự là nóng lòng không chờ đợi được.
Nói là tiếp đón nhưng rõ ràng là một bữa Hồng Môn yến.
Hoàng gia muốn một mẻ lưới bắt hết.
Vừa khéo phụ huynh ta còn đang nghĩ cách làm sao để cùng vào cung.
Thật là nghĩ gì được nấy.
Hoàng thượng cho rằng bữa Hồng Môn yến này là do ông ta bày ra.
Vương hầu công khanh đều đến.
Một đám võ tướng, mặc giáp trụ trên người.
Nhưng họ quên mất rằng võ tướng thiên hạ, đều xuất thân từ Lý gia ta.
Cha ta trị quân tuy nghiêm nhưng lại vô cùng hậu đãi.
Vị tướng mà hoàng thượng muốn dùng, lúc trước gia đình gặp nạn, chính là cha ta đã bỏ ra ngàn vàng cứu giúp.
Hoàng thượng muốn lừa phụ huynh ta vào cung bắt giữ.
Hắn vừa biết đã lập tức nói cho ta biết.
Hắn vốn muốn phụ huynh ta tránh đi.
Ta nhân cơ hội đó trả lời hắn.
Ta nói, thiên hạ đều là của nhà họ Bùi.
Bùi gia bất nhân, còn có thể tránh đi đâu?
Nghĩ đến nhà họ Lý của ta, trên thì vì hoàng gia, dưới thì vì bách tính, cả nhà trung liệt nhưng lại bị hoàng gia nghi ngờ, rơi vào kết cục như vậy.
Nếu nhà họ Lý diệt vong, bộ hạ cũ còn muốn sống tạm bợ sao?
Chỉ là từng bước từng bước tan rã diệt trừ mà thôi.
Thỏ chết cáo buồn, vị tướng kia trong lòng tự có cảm nhận.
Hơn nữa, phụ huynh ta đã bố trí binh lực ổn thỏa, đại thế của hoàng gia đã mất.
Không cho phép người khác lựa chọn.
Lúc này, hoàng thượng mặt biến sắc, ép phụ huynh ta giao ra binh quyền.
Phụ huynh ta ung dung ngồi trên ghế, không thèm để ý.
Hoàng thượng tức giận ném cốc vào người cha ta: “Rắc.” một tiếng rơi xuống đất vỡ tan.
Đây chính là ám hiệu ra lệnh cho võ tướng động thủ.
Nhưng, một đám võ tướng đều như tượng đất, không hề động đậy.
Hoàng thượng biến sắc nói: “Các ngươi, đây là muốn tạo phản sao?”
Cha ta đứng dậy, phủi nước trên người, từng bước từng bước đi về phía hoàng thượng.
Vừa đi vừa chất vấn: “Nhà họ Lý chúng ta khai cương thác thổ, bảo vệ đất nước, đời đời trung lương. Hoàng gia các ngươi vì sao lại liên tục hãm hại? Một đám tướng sĩ, ở tiền tuyến khổ chiến vào sinh ra tử nhưng lại không được trở về. Phụ tử các ngươi, thế mà lại nhiều lần bán đứng chúng ta cho nước địch, các ngươi còn xứng đáng làm người sao?”
Một đám võ tướng nghe xong hít một hơi lạnh.
Mọi người thầm phẫn nộ, thế mà lại có hoàng gia như vậy sao?
Cha ta giận dữ nói: “Các ngươi vừa xuẩn vừa xấu, làm sao xứng đáng nắm giữ thiên hạ này!”
Hoàng thượng vô cùng kinh hãi, vội vàng kêu cứu.
Nhưng một đám võ tướng, biết được sự tình của cha ta, không ai không lạnh lòng.
Không một ai đi cần vương cứu giá.
Cha ta tiện tay cầm lấy đôi đũa bạc trên bàn, trong nháy mắt đã đâm vào người hoàng thượng mấy lỗ máu.
Bùi Hành sợ đến mức ngã gục xuống đất.
Ta bước tới.
Hắn thấy ta đi tới, thế mà còn tràn đầy hy vọng nói: “Ngươi mau khuyên nhủ cha ngươi, sau khi ta đăng cơ sẽ lập tức phong ngươi làm hoàng hậu.”
Ta cười nói: “Có thể làm hoàng đế, ai còn muốn làm hoàng hậu?”