Trường Ninh - Chương 2
05
Đột nhiên, một giọng nói sắc nhọn vang lên: “Quách công công đến!”
Một lão thái giám tóc bạc phơ, mặt trẻ trung đến trước mặt chúng ta.
Quách công công là người mà hoàng thượng tin tưởng nhất.
Kiếp trước, hoàng thượng sau khi biết chuyện Bùi Hành đổi ý cưới người khác, đã vội vàng phái ông ta đến ngăn cản.
Nhưng kiếp trước không cần ông ta ra tay, ta đã ngăn Bùi Hành lại.
Ông ta chỉ ra mặt nói vài câu cát tường.
Trở về kiếp này, ta và Bùi Hành đấu khẩu một hồi, sắp động thủ rồi.
Quách công công vội vàng ra mặt.
Lý gia ta là trụ cột của thiên hạ, bốn phương vẫn do phụ huynh ta trấn giữ.
Hoàng thượng dù muốn trừ khử nhà họ Lý, cũng tuyệt đối không phải thời điểm này.
Bùi Hành si tình nhưng hoàng thượng thì không.
Quách công công đến gần, muốn làm tròn chuyện này, bèn giả vờ hồ đồ nói: “Hoàng thượng phái tạp gia cùng đi nghênh thân, sao lại đi nhầm đường thế này?”
Nhưng Thái tử không nể tình, cố chấp nói: “Nhầm đường thế nào? Đây chính là đường đến phủ Thượng thư.”
Quách công công ngượng ngùng nhìn ta nói: “Ôi chao, Thái tử quả nhiên vẫn chưa khỏi chứng mất hồn. Phải tìm thái y xem mới được.”
Ta nhàn nhạt cười nói: “Có mất hồn hay không, bản quận chúa không biết, cũng không muốn biết. Nhưng Thái tử cưới phi, sao có thể không có phượng quan này? Bản quận chúa đặc biệt đến đây là để tặng phượng quan.”
Nói xong, ta tiện tay tháo phượng quan xuống, đưa cho Quách công công.
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Trả lại phượng quan tức là hủy hôn.
Mặc dù mọi người đều biết ta có lý do để hủy hôn.
Nhưng trước mặt mọi người hủy hôn với hoàng gia, tức là trước mặt mọi người làm mất mặt hoàng gia, vẫn có chút kinh thiên động địa.
Quách công công đương nhiên hiểu ý ta, vội vàng hòa giải: “Hôm nay Thái tử có bệnh, ngày khác sẽ đến phủ tướng quân hành lễ nghênh thú.”
Ta khom người nói: “Đa tạ công công đã có lòng. Nhưng phủ tướng quân của ta không phải tiệm cầm đồ, không nhận hàng cũ, cũng không xứng với sự tao nhã cao quý của Thái tử. Hôm nay sẽ hủy hôn.”
Bùi Hành trầm giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Ta thản nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, ta và Thái tử, không còn liên quan gì đến nhau. Bản quận chúa chúc Thái tử và Thái tử phi đàn sắt hòa hợp, phượng hoàng tung cánh.”
Nói xong, ta xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến giọng nói không giận không vui của Bùi Hành: “Như vậy, rất tốt!”
06
Vừa về đến phủ, nha hoàn Tiểu Đào Hồng đã chạy ra đón.
Lúc nãy ta vội vàng chạy đi cứu Bùi Hành nên không kịp mang nàng theo.
Tiểu nha hoàn trung thành này, kiếp trước sau khi ta chết đã định lén đi báo tin cho phụ huynh ta nhưng lại bị Thái tử hại chết trên đường.
Lúc này nhìn thấy nàng sống sờ sờ chạy đến, ta không nói nên lời vui mừng.
Nhưng nàng vừa nhìn thấy ta đã nước mắt lưng tròng khuyên nhủ: “Quận chúa, người đừng buồn. Hôm nay cho dù Thái tử có cưới Liễu Tuyết Nhi thì cũng không tính. Thái tử phi vẫn là quận chúa người. Người và Thái tử là thanh mai trúc mã, không ai có thể địch nổi.”
Đúng vậy, thanh mai trúc mã!
Ta vì bốn chữ này mà hết lòng cứu hắn nhưng hắn lại hại cả Lý gia của ta.
Hồi đó, hắn cũng từng thề, đời này không cưới ai ngoài ta, nếu phụ ta, sẽ bị vạn tiễn xuyên tim.
Trên đời này, thứ không thể tin nhất chính là lòng dạ nam nhân!
Ta cười nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Đào Hồng: ” Nhân duyên là do trời định, thế nhân chớ cưỡng cầu. Ta không buồn.”
Bởi vì ta sắp thành hôn, phụ huynh trấn thủ biên quan năm năm nay cũng lần đầu về kinh.
Bọn họ vui mừng khôn xiết mà đến, tuyệt không ngờ lại có chuyện hoang đường như vậy: Thái tử mất hồn, ai cũng nhớ, chỉ riêng không nhớ ta.
Lúc này bọn họ vội vàng đến đại sảnh, cùng nhau an ủi ta.
Nhìn khuôn mặt họ nhiều năm trấn thủ biên cương, bị gió cát phương Bắc làm cho thô ráp đỏ au, ta không nhịn được mà khóc.
Thật tốt khi họ còn sống!
Kiếp trước, Bùi Hành hại chết ta chưa đủ, còn hại chết phụ huynh của ta.
Đặc biệt là vì sợ phụ huynh ta nên hắn luôn nhẫn nhịn, càng nhẫn nhịn thì càng căm hận, thủ đoạn cũng càng tàn nhẫn.
Sau khi ta chết, hắn giả vờ đau buồn không thôi, lừa lấy lòng tin của phụ huynh ta.
Sau đó bán phụ huynh ta cho Bắc Địch.
Phụ huynh ta trấn giữ biên cương nhiều năm, giết vô số quân địch.
Sa vào tay địch, trước tiên bị lăng trì, còn một hơi thở nữa thì bị ngũ mã phanh thây mà chết.
Cho đến chết, họ vẫn không ngờ rằng Bùi Hành đã bán đứng họ.
Còn hoàng thượng vì muốn bảo vệ Thái tử, thậm chí còn nói phụ huynh ta là phản tướng, chết không có gì đáng tiếc.
Bọn họ chẳng qua là cùng một giuộc, sớm đã muốn nhân cơ hội này trừ khử phụ huynh của ta mà thôi.
Nghe tin phụ huynh ta tử nạn, hoàng gia vui mừng khôn xiết nói: “Thiên hạ này, cuối cùng cũng hoàn toàn là của nhà họ Bùi ta!”
Nghĩ đến phụ huynh cả đời tận trung báo quốc, giữ gìn bờ cõi, không phụ trời không phụ dân, không phụ xã tắc hoàng gia.
Nhưng người ở trên cao có bao giờ thực sự tin tưởng và thương xót họ?
Hoàng gia vô năng và vô đức như vậy, lấy gì để cai quản thiên hạ?
07
Phụ huynh thấy ta khóc, còn tưởng vì ta mất đi Thái tử mà đau lòng, vội vàng an ủi ta rằng Thái tử sẽ quay lại cưới ta.
Ta hít một hơi, nín khóc nói: “Phụ thân, huynh trưởng, các người cho rằng Thái tử thật sự mất hồn sao?”
Hai người cùng nói: “Đương nhiên.”
Ta nói: “Hai người có biết câu đầu tiên hắn nói với con là gì không? Hắn nói ‘Kẻ hèn to gan’. Nếu hắn thật sự mất hồn, không nhớ con là ai, hắn hẳn phải trực tiếp sai người bắt kẻ hèn là con đi xử lý, thậm chí đánh chết cũng được. Cần gì phải đích thân nổi giận quát mắng? Hai người có biết ai đứng bên cạnh hắn không? Đứng chính là nha hoàn thân cận của Liễu Tuyết Nhi. Thái tử căn bản không hề mất hồn!”
Phụ huynh ta cùng nhau biến sắc.
Nhớ lại kiếp trước bọn họ gặp phải tai họa thảm khốc, ta vội nói: “Chuyện hôm nay đã sinh ra hiềm khích với hoàng gia. Phụ thân và huynh trưởng vẫn nên nhanh chóng trở về nơi đóng quân, giữ vững binh quyền. Thỏ chết thì chó bị nấu, xưa nay vẫn vậy. Nếu còn ở lại kinh thành, e rằng chúng ta sẽ bị hoàng gia bắt gọn.”
Đang nói thì mật thám đến báo, hoàng thượng đã phái người đến phủ tướng quân, muốn mời phụ huynh và ta vào cung.
Hoạn quan truyền chỉ đã sắp đến nơi.
Ba chúng ta nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ.
Đối với hoàng gia mà nói, hôn sự không thành, ắt hẳn là mối họa ngầm.
Hoàng gia hành động cũng thật nhanh, xem ra là nóng lòng muốn ra tay rồi.
Phụ huynh lập tức sai người đi dắt ngựa.
Nhưng lúc này, quản gia vốn luôn bình tĩnh đột nhiên hoảng hốt chạy vào.
Ông ta lắp bắp nói: “Tướng quân, đội rước dâu của Thái tử sắp đến phủ rồi.”
08
Đội rước dâu?
Xem ra kiếp này không có ta ngăn cản, Bùi Hành vẫn là một kẻ vô dụng, không dám trái thánh chỉ mà cưới Liễu Tuyết Nhi.
Chỉ không biết kiếp này, ta không ngăn hắn, hắn sẽ đổ lỗi cho ai.
Nhưng phụ huynh ta không biết được ẩn tình bên trong.
Vừa nghe Thái tử lại đổi ý đến cưới ta, lập tức chuyển từ lo lắng sang vui mừng.
Cha nói: “Ta biết nữ nhi của ta là nhất thiên hạ, Thái tử nhất định sẽ đến cưới con. Nhanh nhanh chuẩn bị lên kiệu đi!”
Những người xung quanh, không ai là không vui mừng.
Nhưng đã có bài học từ kiếp trước, làm sao ta có thể tin hoàng gia được nữa?
Ta đuổi mọi người ra ngoài, khuyên phụ huynh nhanh chóng trở về quân doanh.
Đại ca nghe xong liền sốt ruột: “Thái tử hiện tại đến đón muội, chứng tỏ không phải như chúng ta vừa đoán, hoàng gia không có ý muốn ra tay với chúng ta. Chúng ta đi rồi, muội làm sao thành hôn được?”
Ta đáp: “Sao huynh vẫn còn hồ đồ như vậy?
Thái tử rõ ràng có quan hệ với Liễu Tuyết Nhi.
Hắn có muốn cưới ta, lẽ nào ta còn phải gả cho hắn sao?”
Cha nói: “Cho dù không gả, cũng phải để phụ thân diện kiến thánh thượng để xin từ hôn, lẽ nào có thể không từ mà biệt?”
Hai phụ tử một lòng trung quân ái quốc này, làm sao có thể nghĩ đến hoàng gia mà họ liều mạng trung thành lại xảo trá và đê tiện đến vậy?
Thời gian cấp bách, ta dứt khoát kể hết chuyện ta là người được tái sinh.
Hai người họ vẫn không dám tin.
May mắn thay, trước khi chết ở kiếp trước, Bùi Hành để chọc tức ta, đã đắc ý khoe khoang hắn đã hãm hại phụ huynh ta nhiều lần.
Ban đầu hắn định trừ khử phụ huynh ta trước rồi mới trừ khử ta.
Nhưng phụ huynh ta dũng mãnh thiện chiến, đều hóa giải được nguy hiểm.
Lần cuối cùng, phụ huynh nghe tin ta chết, quá đau buồn, mất hết lý trí nên mới trúng kế bị bắt.
Ta nói với phụ huynh: “Hai người chưa từng kể với con về những chuyện kinh hoàng này, nếu không phải được tái sinh, con làm sao mà biết được?”
Mặc dù chuyện tái sinh nghe có vẻ khó tin nhưng trước nay họ vẫn luôn tin tưởng ta.
Lúc này ta lại đưa ra bằng chứng, họ càng tin tưởng hơn.
Ta nói: “Lúc này Bùi Hành cưới con, ắt hẳn là hoàng gia đang muốn hoãn binh. Nếu hoàng gia nhất quyết muốn cưới con, tại sao còn phải chuẩn bị truyền chỉ triệu chúng ta vào cung?
Con đoán, hoàng gia sợ con không chịu gả nên muốn dùng thánh chỉ đưa ba chúng ta vào cung.
Chúng ta là bề tôi, không thể kháng chỉ không vào cung được.
Mưu đồ của bọn họ, chính là tính mạng của chúng ta và binh quyền của quân đội Lý gia.
Cho dù phỏng đoán của con có đúng hay không thì tình hình hiện tại, nhất định phải lấy sự an toàn làm trọng.
Phụ huynh nếu ở lại nơi này thì nhà họ Lý chúng ta chính là cá nằm trên thớt của hoàng gia.
Phụ huynh rời đi, bất kể hoàng gia có thiện ý hay ác ý, chúng ta đều còn có sức tự bảo vệ mình.
Đợi đến khi hai người đến quân doanh, chúng ta lại…”
Một phen thì thầm, hai người họ liên tục gật đầu khen hay.
Đại ca nói: “Vậy thì muội muội cùng đi với chúng ta!”
Ta nói: “Muội còn chưa thể đi. Muội còn phải làm vài chuyện ở kinh thành. Hai người cũng đừng lo cho muội, chỉ cần tập trung giữ vững binh quyền. Hai người càng giữ được vững, muội càng an toàn. Hoàng gia kiêng dè hai người, tuyệt đối không dám tùy tiện ra tay với muội, đừng quên kế hoạch của chúng ta.”
Ta sợ họ lo lắng nên không nói rõ.
Nếu ta đi, hoàng gia sẽ lập tức phát hiện ra.
Đến biên quan, ngựa chiến phi như bay ngày đêm không nghỉ cũng phải chạy ba ngày.
Hoàng gia làm sao có thể để chúng ta bình an trở về?