Trường Mệnh Báo Thù - Chương 5
16
Biết rằng thể động đến dù chỉ một chút, cũng đủ sức điều tra sự thật, ngay cả đứa con trai cũng thân thiết với nàng, Lý Triệt Văn dường như đã tuyệt vọng hoặc mất hết ý chí sống, ngày ngày chỉ ru rú trong tiểu Phật đường, tránh mặt mọi .
Nửa tháng trôi qua như , thân thể ngày càng suy yếu. Linh Xuân túc trực bên cạnh, mắt đỏ hoe, rõ ràng đã lén .
Ta nàng:
“Ta cha ngươi, cũng mẹ ngươi, chết thì ngươi cũng chỉ mất một công việc, tang thương đến ?”
Linh Xuân lau nước mắt, buồn bã :
“Lão phu nhân là nhất với con ngoài mẹ con. Con thật biết lễ phép khi xem như tổ mẫu ruột của !”
Mắt dần mờ , mỉm :
“Linh Xuân, kể cho về chuyện của ngươi . Cuộc sống thật chán chường, chuyện đời một chút.”
Linh Xuân lau nước mắt, liền kể hết câu chuyện cuộc đời .
Nàng kể xong cũng dừng , tiếp tục về những chuyện trong phủ.
Khi nhắc đến một lão ông thường xuyên lang thang phủ, liền dậy.
Linh Xuân lúc còn nước mắt, mà mặt mang vẻ kỳ lạ, :
“Lão ông nhiều lần xin phủ một chút. Người gác cổng hỏi ông tìm ai, ông trả lời. Thế là con bảo gác cổng ngăn ông cho . mấy ngày nay, ngày nào ông cũng đến, đám hạ nhân coi ông như kẻ điên.”
Ta với Linh Xuân: “Đi chuẩn một bát sữa mà tiểu thiếu gia thích nhất, tiện thể thu dọn hành lý. Đưa lão ông , đó ngươi đừng phủ nữa. Trong chiếc hộp nhỏ thẻ bài phủ, hãy mang theo bên .”
Linh Xuân xong, sững trong chốc lát, mắt đỏ lên.
Ta tức giận quát: “Ta thời gian mà dỗ ngươi, cút khỏi Hầu phủ mà chăm sóc mẹ ngươi !”
Linh Xuân lập tức quỳ xuống, dập đầu :
“Lão phu nhân, Linh Xuân biết đã trải qua những gì, nhưng những kẻ chắc chắn là tội đáng chết vạn lần. Nếu kiếp , con chỉ mong thể sống theo ý nguyện của , sống một đời an lành.”
Ta mắt đỏ hoe, cố tỏ cứng rắn: “Mau , đừng lãng phí thời gian của .”
Một bát sữa đặt lên bàn.
Chân tay ngày càng bất tiện, nhưng vẫn tự bước đến bàn, đôi tay run rẩy nhỏ hai giọt chất lỏng màu mùi bát sữa.
17
Như thường lệ, Thẩm Tuyên bước viện của , mặt tràn đầy vui vẻ khi thấy bát sữa duy nhất:
“Tổ mẫu, là chuẩn cho cháu ?”
Ta mỉm gật đầu, ánh mắt mang chút bi thương:
“Chỉ là bây giờ đừng ăn vội, chúng chờ một .”
Thẩm Tuyên hôm nay ngoan ngoãn hơn thường lệ, nó gật đầu, đó hỏi:
“Linh Xuân tỷ ? Chúng chờ tỷ ?”
Ta lắc đầu: “Linh Xuân về nhà , tối nay .”
Nó gật đầu, hỏi thêm.
Cho đến khi một lão ông tóc bạc phơ bước , ánh mắt đục ngầu chằm chằm Thẩm Tuyên.
Thẩm Tuyên ghé sát bên , thì thầm: “Đây là ai thế? Trông bẩn thỉu quá.”
Ta mỉm đáp: “Người cần chờ đã đến , Tuyên nhi, giờ con thể uống sữa .”
Nghe , Thẩm Tuyên vui vẻ : “Cảm ơn tổ mẫu, con thích nhất là sữa trong viện tổ mẫu, chẳng nơi nào mua hương vị ngon như thế.”
Lão ông đối diện , thở dài, giọng khàn đặc cất lên: “Quân Nghi, nàng nhận …”
Nụ của chạm đến đáy mắt, chỉ khẽ gật đầu.
đáp lời ông , mà sang với Thẩm Tuyên:
“Tuyên nhi nhận ông ? Con từng gọi ông là tổ phụ mà.”
Thẩm Tuyên giật ngẩng đầu lên, chiếc thìa chạm bát, sữa đổ tung tóe.
Thẩm Lệnh vén mái tóc bạc lòa xòa, lộ khuôn mặt ba phần giống Thẩm Túc.
Thẩm Tuyên sắc mặt , do dự :
“Tổ phụ của cháu đã mất từ lâu, đừng nhận bừa như .”
Ta mỉm : “Tuyên nhi, đến lúc , lời tạm biệt với tổ phụ của con .”
Thẩm Lệnh dường như hiểu ý tứ trong lời của , khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng hốt:
“Ý nàng là gì? Triệu Quân Nghi, nàng giết cả phu quân của ?”
“Đừng bậy,” bình thản đáp:
“Phu quân của đã chết từ bốn mươi năm —hi sinh vì nước.”
“Á!”
Thẩm Tuyên co giật một cái, thân đau đớn, phun một ngụm máu tươi.
Thẩm Lệnh lúc mới nhận rằng, lời từ biệt là nhắm Thẩm Tuyên.
Ông lao đến bên Thẩm Tuyên, đau đớn quát lên với :
“Hổ dữ còn ăn thịt con! Tuyên nhi là cháu của nàng mà!”
Ta lạnh: “Đó là cháu của ông, liên quan gì đến .”
Ta chậm rãi từng chữ một, giọng đầy căm hận: “Năm xưa các liên thủ hại chết con trai , suýt chút nữa còn khiến chết vì khó sinh. Từ lúc đó, các đã chuẩn sẵn tinh thần cho kết cục tuyệt tử tuyệt tôn!”
Thẩm Lệnh ôm lấy Thẩm Tuyên, máu từ miệng đứa trẻ ngừng trào , ông kêu lên, giọng khản đặc đầy bi ai:
“Ta xin nàng, cứu cháu , cứu lấy Tuyên nhi! Nó là huyết mạch duy nhất của nhà họ Thẩm!”
Ta bước đến gần, tát mạnh mặt Thẩm Lệnh:
“Dòng máu dơ bẩn nhất đời chính là huyết mạch nhà họ Thẩm các ! Tại giữ ?”
“Ta đã dốc hết tâm huyết nuôi dưỡng một đứa con trai, để hai mươi năm nó bắt đầu đầu độc ! Ta đã chăm sóc chu đáo một đứa cháu ngoan, nhưng nó bao giờ coi là tổ mẫu, nhỏ tuổi mà tâm tư sâu xa, giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng, thậm chí thể vứt bỏ cả mẹ ruột của !”
“Thì , vì giáo dưỡng , mà vì nhà họ Thẩm các từ gốc rễ đã là kẻ !”
18
Thẩm Tuyên cuối cùng cũng tắt thở trong vòng tay của Thẩm Lệnh.
Ông gào lên một tiếng thảm thiết, lao về phía , định giết chết .
Ta rút cây trâm cài tóc, bất chấp cơn đau như nghiền nát thân, từng nhát, từng nhát đâm mạnh Thẩm Lệnh.
Một nhát, tiếng hét thảm thiết vang vọng dứt.
Lại một nhát nữa.
…
Dù thì cũng chẳng còn sống bao lâu, nhưng Thẩm Lệnh— chết !
Máu nóng đổ ướt cả , cuối cùng mỉm thanh thản.
Con ơi, cách biệt bốn mươi năm, mẫu thân cuối cùng cũng báo thù cho con .
Trên đường xuống hoàng tuyền, mẫu thân sẽ đến tìm con ngay đây…
(Hết)