Trường Lạc - Chương 6: Ngoại Truyện
1.
Từ sau khi dư nghiệt tiền triều bị ban chet, cuộc sống trên dưới Tấn vương phủ đều không tốt lắm. Bản thân Hoàng đế cũng rất kiêng kỵ các vị Vương gia, mấy năm nay cũng luôn tìm mọi cách làm suy yếu sức ảnh hưởng của bọn họ.
Vào thời điểm này, Lý Tố là Tấn vương thế tử lại có liên quan đến dư nghiệt tiền triều, thậm chí ngay cả con cũng có… Hoàng đế mặc dù không thể tra được chứng cớ Lý Tố biết chuyện, nhưng vẫn tránh không được muốn giận chó đánh mèo lên toàn bộ Tấn vương phủ.
Có lẽ chênh lệch sau khi gả vào Tấn vương phủ quá lớn, Thẩm Đường không khỏi nghĩ tới Tần Anh. Nàng không hiểu, người có cơ hội làm lại lần nữa rõ ràng là nàng. Nhưng vì cái gì, vận khí hai đời của Tần Anh đều tốt như vậy?
Kiếp trước nàng là nữ nhi của Hoa Dương công chúa, Hoa Dương công chúa liền bị liên lụy vào đại án. Tần Anh làm tiểu thư của Ninh Bình Hầu phủ, gả cho Tấn vương thế tử.
Lý Tói chưa từng nuôi ngoại thất, hai người thành thân nhiều năm đều vô cùng hòa thuận. Quan trọng nhất là, Tấn vương phủ cũng chưa từng bị Hoàng đế chán ghét.
Đời trước Thẩm Đường làm nữ nhi của Hoa Dương công chúa, sau khi chuyện của Hoa Dương công chúa xảy ra, những thế gia quý nữ lúc trước có giao tình tốt với nàng đều tránh nàng như tránh rắn rết, giống như người làm chuyện xấu chính là nàng vậy.
Nhưng nàng rõ ràng là vô tội. Cho đến sau đó, người Ninh Bình Hầu phủ nói cho nàng biết, nàng thật ra không phải nữ nhi của Hoa Dương công chúau, sau đó đón nàng về Hầu phủ. Nhưng nàng đã thay Tần Anh chịu tội rồi.
Những ánh mắt lạnh lùng và trào phúng kia, cũng không vì nàng trở lại Hầu phủ mà có thể xem như chưa từng tồn tại. Cho nên sau khi sống lại, Thẩm Đường liền lựa chọn trở lại Hầu phủ.
Nàng muốn thay thế Tần Anh, trở thành chính thê của Lý Tố. Về phần Tần Anh…… Kiếp trước nàng phải chịu cực khổ, nàng muốn Tần Anh cũng phải nếm thử. Thẩm Đường cũng từng do dự có nên nhắc nhở Hoa Dương công chúa tránh họa hay không.
Nhưng nàng thật sự rất muốn Tần Anh đi theo con đường mà kiếp trước nàng đã đi qua. Hổ thẹn đối với Hoa Dương công chúa so sánh với tủi nhục kiếp trước của nàng, có thể tính là cái gì chứ?
Sau khi sống lại, Thẩm Đường lo lắng nếu quá thân thiết với Hoa Dương công chúa tương lai sẽ bị liên lụy, nên đã sớm vạch ra giới hạn cùng Hoa Dương công chúa. Nhưng điều nàng không nghĩ tới chính là Hoa Dương công chúa lại có thể tránh được vụ án kia, thậm chí ngay cả Thái tử cũng bị kéo xuống ngựa.
Tốt đến mức khiến Thẩm Đường ghen tị không thôi. Nhất là sau khi phát hiện Lý Tố lại vì dư nghiệt tiền triều Khang Nhược Oánh mà lập linh đường, cảm xúc ẩn nhẫn đã lâu của Thẩm Đường rốt cục cũng bộc phát.
2.
Nàng ngay trước mặt nha hoàn đập bài vị của Khang Nhược Oánh, lại mắng Lý Tố một trận. Nhưng Lý Tố nói như thế nào? Hắn nói: “Ngươi làm đi, tốt nhất là làm lớn lên. Đến trước mặt bệ hạ, đến lúc đó ngươi có thể chiếm được gì?”
Lý Tố là cố ý ở trong phủ tế bái Khang Nhược Oánh. Đối với Khang Nhược Oánh, hắn quả thật rất thích. Nếu không phải thân phận quá mức nhạy cảm, hắn đã sớm muốn đón nàng trở về vương phủ.
Lần này hắn vì Khang Nhược Oánh mà mất chức quan, thậm chí ngay cả vị trí thế tử cũng mất. Nhưng Lý Tố không hận Khang Nhược Oánh. Dù sao nàng đến chet, cũng chưa từng tiết lộ với người của Hình bộ chuyện hắn biết thân phận của nàng.
Lý Tố hận nhất chính là Hoàng đế và chính mình. Nếu lúc trước người leo lên đế vị chính là phụ thân hắn, nếu hắn có thể cầm trọng binh trong tay, làm sao ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được…
Thẩm Đường nhất thời sững sờ tại chỗ. Khang Nhược Oánh là dư nghiệt tiền triều, nếu để cho Thánh Thượng biết được Lý Tố ở trong phủ vì nàng lập linh đường, đến lúc đó nàng cũng sẽ bị liên lụy theo.
Đột nhiên Thẩm Đường hối hận vì đã đổi lại với Tần Anh. Ở lại bên cạnh Hoa Dương công chúa, mặc dù Hoa Dương công chúa gặp chuyện không may, nàng cùng lắm cũng chỉ là bị người trào phúng vài câu, cũng không mất đi một miếng thịt nào.
Nhưng gả cho Lý Tố, lại có thể ngay cả mạng cũng không còn. Nhưng Hoàng đế vẫn biết chuyện Lý Tố vì Khang Nhược Oánh lập linh đường. Hoàng đế thật ra vẫn luôn nghi ngờ Tấn vương có lòng không thần phục, cũng hoài nghi Lý Tố thật sự biết thân phận của Khang Nhược Oánh.
Nhưng cho dù người hắn phái đi điều tra như thế nào, cũng không thể nắm giữ được chứng cứ hữu dụng. Cho nên Hoàng đế rõ ràng đã tha thứ cho Lý Tố, nhưng……trên thực tế, lại phái người một mực âm thầm nhìn chằm chằm Lý Tố, nhìn chằm chằm Tấn vương phủ.
Khi phát hiện Lý Tố ở trong phủ vì dư nghiệt tiền triều lập linh đường, Hoàng đế nhất thời có loại cảm giác quả nhiên là như thế.
3.
Lý Tố bị lưu đày. Tấn vương và Tấn vương phi cũng bị liên lụy, bị nhốt trong Tấn vương phủ, cả đời không được bước ra khỏi Tấn vương phủ nửa bước. Trước khi Lý Tố bị áp giải rời kinh, Hoàng đế hạ chỉ cho nàng hoà ly với Lý Tố. Tất cả đều là vì Thẩm Tam Lang.
Hoàng đế cực kỳ coi trọng vị Trạng Nguyên lang rất có tài cán, lại biết chừng mực này. Hắn mặc dù căm hận một nhà Tấn Vương nhưng lại tha cho Thẩm Đường, lại có thể làm cho vị Trạng Nguyên lang này cùng Ninh Bình Hầu phủ đều đối với hắn vô cùng cảm kích, cớ sao mà không làm chứ?
ThẩmĐường nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình cùng Lý Tố sẽ đi đến bước này. Kiếp trước, nàng bị Hoa Dương công chúa liên lụy, nhưng dù sao danh tiếng quận chúa vẫn còn.
Nhưng không nghĩ tới sống lại một đời, kết cục của nàng so với kiếp trước còn thê thảm hơn. Vốn tưởng rằng sau khi trở thành thế tử phi, nàng sẽ rất nở mày nở mặt, Lý Tố cũng sẽ trung trinh như kiếp trước đối đãi với Tần Anh.
Nhưng nàng không hiểu, vì sao tất cả đều không giống với tưởng tượng của nàng. Thậm chí ngay cả mẫu thân ruột Dương thị của nàng, sau khi nghe được cuộc đối thoại giữa nàng và Hoa Dương công chúa cũng bắt đầu lạnh nhạt với nàng.
Thẩm Đường cũng không phải không muốn nối lại tình cảm với các nàng, nhưng Dương thị lại giống như bị nàng làm tổn thương, không hề giống như lúc mới về Hầu phủ, đối với nàng nói gì nghe nấy.
Về phần Thẩm Tam Lang, Thẩm Đường biết tương lai hắn sẽ có thành tựu lớn. Cho nên sau khi trở lại Hầu phủ, Thẩm Đường tốn không ít khí lực đi lấy lòng Thẩm Tam Lang. Nhưng bất kể nàng làm cái gì, Thẩm Tam Lang cũng không cảm kích.
Hắn sẽ làm được điều mà một người anh trai nên làm, nhưng lại vô cùng mâu thuẫn với sự tiếp cận của nàng. Sau khi hoà ly với Lý Tố, Thẩm Đường vẫn luôn suy nghĩ, tại sao sự tình lại đi tới hôm nay?
Một bước này rốt cuộc nàng đã sai ở chỗ nào? Thẩm Đường cuối cùng cũng nghĩ ra, trong cung truyền đến tin tức, Hoàng đế bệnh nặng.
4.
Hoàng đế hai năm nay thân thể vẫn luôn không được tốt. Lúc trước vì ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này, hắn đã chịu khổ không ít, cũng bởi vậy mà mắc bệnh.
Nhưng cũng may y thuật của Tần thị ở Vũ Châu vô cùng cao minh. Có thái y của Tần thị vì hắn điều phối đan dược, nhờ vậy hắn sống đến sáu bảy mươi tuổi cũng không thành vấn đề. Nhưng sau khi Thái tử bị phế, vị trí thái tử liền trống không.
Những hoàng tử đã trưởng thành thuận thế sinh ra dã tâm không nên có. Ám đấu trước kia dần dần được đưa ra ánh sáng. Hoàng đế lần này bệnh nặng, là bởi vì Tam hoàng tử không còn.
Mặc dù hắn không muốn nhìn thấy nhi tử của mình thèm muốn vị trí của mình, nhưng cũng không thể chịu đựng được nhi tử tàn s át lẫn ngau. Cho nên khi nghe Tam hoàng tử không còn, Hoàng đế long nhan phẫn nộ, liền hôn mê bất tỉnh.
Khó khăn lắm mới tỉnh lại, lại phát hiện tứ chi mình tê liệt, đừng nói là đứng dậy, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng khó khăn. Nhưng những đứa con tốt của hắn lại không để ý an nguy của hắn, liền bắt đầu tranh chấp trước mặt hắn vì quyền lợi giám quốc.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn các hoàng tử gần như sắp đánh nhau, cố gắng lớn tiếng nói: “Truyền Trấn quốc công, Uy Vũ Đại tướng quân và.…”
Hoàng đế dừng một chút, như hạ quyết tâm rồi mới tiếp tục nói: “Cùng Thập Tam hoàng tử đến đây gặp trẫm.”
Nói xong, Hoàng đế hít một hơi, quay đầu tiến về phía các hoàng tử dường như đã bị niệm chú bất động.
“Về phần mấy tên nghịch tử này…” Hoàng đế thở hổn hển, miễn cưỡng tiếp tục nói: “Sai người trông coi, không có trẫm phân phó, không cho phép bọn chúng gặp bất kì kẻ nào.”
Hắn có thể cảm giác được sinh mệnh của mình đang dần héo mòn. Đáng hận nhất chính là tính tình Tần thị quá kiêu ngạo. Dù cho hắn hứa lấy quan to lộc hậu cũng không muốn ở lại kinh thành, nhất định phải về cái địa phương Vũ Châu rách nát kia.
Hắn đột nhiên cảm giác hắn không thể đợi được người của Tần thị đến kéo dài tính mạng cho mình. Sớm biết như thế, lúc trước dù thế nào cũng phải giữ người Tần thị người ở lại kinh thành.
5.
Hoàng đế bệnh nặng, lệnh cho Trấn Quốc Công và Uy Vũ Đại Tướng Quân cùng phụ tá Thập Tam Hoàng Tử còn nhỏ tuổi cai quản đất nước. Thẩm Đường đột nhiên sinh ra một loại cảm giác trai cò tranh giành ngư ông đắc lợi.
Từ sau khi Thái tử bị phế, một đám Hoàng tử đấu đến ngươi chet ta sống, mà Thập Tam Hoàng tử nhỏ tuổi nhất thậm chí ngay cả tư cách tranh đấu với những người khác cũng không có.
Bởi vì hắn tuổi nhỏ mất mẫu, thế lực mẫu tộc lại yếu. Nếu không phải năm đó Hoa Dương công chúa tâm thiện, Thập Tam Hoàng tử cũng chưa chắc có thể sống sót ở cái hoàng cung ăn thịt người kia.
Cho nên bao gồm Tam Hoàng tử đã qua đời, không ai để vị Thập Tam Hoàng tử tầm thường này vào mắt. Nhưng một Hoàng tử không có tiếng tăm gì như vậy, lại vượt qua một đám Hoàng tử, nắm giữ quyền lợi giám quốc.
Trong lúc Hoàng đế bệnh nặng, cũng không phải là không có Hoàng tử sinh ra tâm tư khác. Nhưng bức cung không phải trò đùa, không phải mang theo vài người đánh vào cung là có thể thành.
Huống chi từ sau khi Hoàng đế bệnh nặng, cấm quân liền vây quanh hoàng cung như thùng sắt. Đừng nói là nghịch tặc, cho dù là một con chim tước đều không bay vào được. Tất cả mọi người đều biết mệnh của Hoàng đế chỉ sợ không còn lâu nữa.
Các thái y cũng chỉ có thể kê chút thuốc, kéo dài sự sống cho hắn. Chỉ có Hoàng đế, còn đang chờ người của Tần thị ở Vũ Châu vào kinh.
Năm đó mạng sống của Thái hậu cũng ngàn cân treo sợi tóc, đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, chỉ có người nhà Tần mới có thể kéo bà trở về.
Không có đạo lý một chân long thiên tử như hắn lại không được. Nhưng Hoàng đế không biết là thân thể của hắn suy sụp nhanh như vậy, không thể bỏ qua công lao của Tần thị.
6.
Tính tình của Hoàng đế, Hoa Dương công chúa không thể hiểu rõ hơn. Lần này Hoàng đế vì tính mạng của mình mà từ bỏ Thái tử, nhìn như là Hoa Dương công chúa đã thắng.
Nhưng với tính khí nhỏ mọn và có thù tất báo của Hoàng đế chắc chắn sẽ tìm họ về dù có ở nơi đâu. Vì chính mình, cũng là vì phò mã và Tần Anh, Hoa Dương công chúa bí mật gặp người của Tần thị.
Sau đó không lâu, Tần thị liền đổi thuốc mới cho Hoàng đế. Khi người của Tần thị từ Vũ Châu chạy tới kinh thành, Hoàng đế đã không thể nói được nữa.
Thập Tam Hoàng tử tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại có năng lực, có thủ đoạn. Sau khi Hoàng đế băng hà, hắn thuận lý thành chương được ủng hộ lê làm Tân vương.
Khi biết người lên ngôi là Thập Tam hoàng tử, Thẩm Đường khóc một hồi. Nàng hận Lý Tố, đương nhiên cũng hận con của Lý Tố. Nàng ám chỉ Dương thị muốn đưa đứa bé kia đi.
Cho dù là đưa về nông thôn, hay là tặng cho người khác đều được. Nàng còn trẻ, không muốn vì một Lý Tố mà phải mất nửa đời sau của mình. Nhưng Dương thị xưa nay đối với nàng sắc mặt ôn hòa lại mắng nàng một trận.
Thẩm Đường quả thực không dám tin. Đứa con nhỏ có tội gì, vậy nàng thì sao? Nàng xứng đáng với nửa đời sau của mình sao? Có rất nhiều lời bàn tán về những nữ nhân bị phu quân bỏ.
Với thân phận của nàng, muốn tái giá cùng một lang quân như ý cũng không phải là việc khó. Nhưng cũng không có thế gia công tử nào nguyện ý cưới một nữ tử mang theo con riêng. Nhất là đứa con của Lý Tố.
Thẩm Tam Lang có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là thần tử. Người gây khó dễ cho Lý Tố, là tiên đế. Hôm nay Thập Tam Hoàng tử kế vị, khi hắn còn nhỏ lại từng được Hoa Dương công chúa chăm sóc. Mà Lý Tố từng có hôn ước với Tần Anh.
Có nghĩ như thế nào, thì cuộc sống sau này của Lý Tố cũng sẽ không dễ chịu. Thẩm Đường tựa vào cửa sổ, khóc đến trời đất u ám. Nàng đột nhiên hối hận.
Nếu như lúc trước nàng không lựa chọn trở lại Hầu phủ, mà là ở lại bên người Hoa Dương công chúa, nhắc nhở Hoa Dương công chúa, tránh đi cái tai họa kia, vậy mọi chuyện có thay đổi hay không?
Tần Anh sẽ gả cho Lý Tố giống như kiếp trước, mà nàng sẽ là biểu tỷ của Tân Đế. Nhưng trên đời làm sao có thể có nếu như đây? Mà nàng cũng không thể làm lại lần thứ hai.
[HOÀN]