Trường Lạc - Chương 5
26.
Dù cho đã đến Hiến Châu, tảng đá trong lòng ta vẫn không thể buông xuống. Sự thật chứng minh, lo lắng của ta cũng không sai. Chuyện cứu trợ thiên tai đích xác xảy ra sự cố.
Thái tử lợi dụng chức vụ, lén lút trộn cát đá và vỏ cây vào gạo. Áo bông dùng để cứu tế dân tị nạn cũng bị hắn trộm đổi thành quần áo mỏng thường ngày. Về phần bạc, hắn không thể tráo đổi, nên quyết định ban phát cho dân.
Vì để Phò mã và Võ An Hầu câm miệng, Thái tử còn đặc biệt phân phát cho hai người mỗi người một rương bạc. Cũng không biết là dựa vào cái gì, Thái tử ngay cả giả vờ biểu hiện cũng lười làm.
Thánh Thượng lệnh cho Thái Tử chủ đạo cứu trợ thiên tai lần này, mà Phò mã cùng Võ An Hầu khuyên bảo hết lần này đến lần khác, Thái tử lại căn bản nghe không lọt.
Hoa Dương công chúa nhận được thư Phò mã gửi tới, suýt nữa vì tức giận ngất đi. Mà ta lại đột nhiên nhớ tới giấc mộng trước khi rời khỏi kinh thành. Nếu như vụ án Hoa Dương công chúa đời trước có liên quan đến Thái tử, vậy tất cả đều có thể chấp nhận được.
Khó trách Lý Tố không nghe được tin tức liên quan, khó trách Hoa Dương công chúa cam nguyện chịu chet…… Tất cả những thứ này, đều là vì gánh tội thay Thái tử. Thái tử là do Thánh Thượng tự tay nuôi dưỡng, tình cảm khác với các hoàng tử khác.
Một khi chuyện Thái tử tham ô cứu trợ thiên tai ngân lượng, trộm đổi lương thực cứu trợ thiên tai bị phơi bày ra, vậy vị trí Thái tử này của hắn cũng không còn. Thời điểm này, cần một người chịu tội thay.
Phò mã và Võ An Hầu tham dự cứu trợ thiên tai chính là lựa chọn tốt nhất. Ta nhớ tới trong mộng Thánh Thượng để cho Hoa Dương công chúa tự mình lựa chọn, là tự mình chet, hay là Phò mã chet. Ta rất tò mò, trong chuyện này rốt cuộc còn có nội tình gì nữa mới khiến Thánh Thượng bức bách Hoa Dương công chúa như thế.
Về đáp án này, ta chỉ sợ cả đời này cũng không thể biết được. Bởi vì đời này, ta tuyệt đối sẽ không để cho Hoa Dương công chúa đi đến bước tự th iêu.
27.
Ta nói với Hoa Dương công chúa: “Mẫu thân, phụ thân vì thanh danh của Thái tử nên mới không tiết lộ chuyện này ra ngoài, nhưng một khi trở về kinh thành…”
Ta nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ được hồi tưởng lại diện mạo của Hoa Dương công chúa lúc tự th iêu trong giấc mộng. Chuyện Thái tử trộn cát đá vỏ cây vào trong lương thực tuyệt đối không giấu được, nếu trở lại kinh thành, với sự sủng ái của bệ hạ đối với Thái tử, chắc chắn phụ thân và Võ An Hầu sẽ gánh vác tội này thay Thái tử.
“Đến lúc đó, phụ thân và Võ An Hầu chắc chắn sẽ phải chet”
Hoa Dương công chúa đột nhiên cười cười. Có chút thê lương nói: “Không, phụ thân con sẽ không chet.”
“Thân thể bệ hạ thật ra cũng không khỏe mạnh như bề ngoài, từ hai năm trước đã phải dựa vào đan dược của Tần thị ở Vũ Châu nuôi dưỡng.”
Hoa Dương công chúa liếc ta một cái, tiếp tục nói: “Mà phụ thân con lại là con trai độc nhất của trưởng tử Tần thị ở Vũ Châu…”
Nói tới đây, khóe môi Hoa Dương công chúa lại chậm rãi nhếch lên.
“Nhưng việc này bệ hạ sẽ phải cho bách tính ở Hiến Châu một lời giải thích, cho nên đến lúc đó sẽ để cho ta tự mình lựa chọn, là tự mình chet, hay là để cho phụ thân con chet.”
Nghe được Hoa Dương công chúa nói, ta chợt cảm thấy cả người rét run. Khó trách…… Khó trách đời trước Hoa Dương công chúa lại bị ép tự thiêu.
Ta hít một hơi thật sâu và nắm chặt tay Hoa Dương công chúa.
“Cho nên mẫu thân, chúng ta phải tấn công trước!”
28.
Hoa Dương công chúa cải trang tới Hiến Châu một chuyến. Sau đó không lâu, chuyện Thái tử trộm đổi lương thực cứu trợ thiên tai, quần áo, tham ô ngân lượng cứu trợ thiên tai liền truyền ra khắp Hiến Châu, thậm chí ngay cả thành trấn lân cận cũng có lời đồn.
Phò mã và Võ An Hầu ở trước mặt dân chúng Hiến Châu hứa hẹn sẽ áp giải Thái tử hồi kinh, giao cho Thánh thượng phán xử. Phò mã và Võ An Hầu đều rất ăn ý không viết thư hồi kinh trước.
Vào ngày Thái tử bị áp giải về kinh, nghe nói vị Thánh thượng của chúng ta đã đập vỡ tất cả đồ vật có thể đập trong ngự thư phòng. Nhưng so với tính mạng của mình, nhi tử tự mình nuôi lớn thì tính là cái gì?
Huống chi làm Hoàng đế, thứ không thiếu nhất chính là nhi tử.
29.
Thánh thượng cuối cùng vẫn giữ mạng cho Thái tử, chỉ phế truất ngôi Thái tử của hắn, cả đời giam cầm trong thiên lao. Nhưng đối với Thái tử đã quen làm người trên mà nói, cả đời giam cầm chỉ sợ so với giet hắn còn khó chịu hơn.
Khi sự việc này phủi bụi thì đã là cuối thu đầu đông. Người của Tần thị ở Vũ Châu đến kinh thành một chuyến để đưa thuốc cho Thánh Thượng. Sau đó Thánh Thượng mới chịu đáp ứng, để Hoa Dương công chúa và Phò mã năm sau mang ta về Giang Nam.
Đêm trước sinh thần của Hoa Dương công chúa, Thẩm Đường luôn phân rõ giới hạn với phủ công chúa lại phá lệ tới phủ công chúa một chuyến, cầu kiến Hoa Dương công chúa.
Lúc này Thẩm Đường đã mang thai năm tháng. Hoa Dương công chúa vốn không muốn gặp nàng, Thẩm Đường lại xuống xe ngựa, ưỡn bụng tự mình đến gõ cửa. Ta và Thẩm Đường rõ ràng cùng tuổi, nhưng nàng bây giờ so với những nữ tử đã 20 không khác là bao.
Thẩm Đường vừa nhìn thấy Hoa Dương công chúa, nước mắt liền chảy xuống.
“Cô mẫu, A Đường cuối cùng cũng gặp được người.”
Hoa Dương công chúa thần sắc nhàn nhạt: “Ngươi đã có thai, còn đi ra ngoài lắc lư cái gì? Nếu đứa nhỏ trong bụng ngươi có sơ xuất gì, ngươi làm sao chịu nổi?”
Sắc mặt Thẩm Đường trắng bệch: “Cô mẫu, lúc trước A Đường biết mình không phải con gái của người, lo lắng người sẽ… ”
Nàng vẫn chưa nói hết lời, liền cúi đầu thấp giọng nói: “Nhưng cuối cùng A Đường cũng là do người nuôi lớn, biến cố phủ công chúa lần này chính là để cho A Đường thấy rõ nội tâm của mình……”
“Cho dù phát sinh chuyện gì, A Đường cũng không thể dứt bỏ tình cảm với người, cho nên lúc này mới mặt dày tới đây cầu kiến người.”
Nói đến đây, Thẩm Đường đã khóc không thành tiếng. Sắc mặt của Hoa Dương công chúa cũng không ngừng biến hóa.
Nàng giơ ngón tay chỉ về phía cửa, ta đưa mắt nhìn qua đã thấy Dương thị chẳng biết lúc nào đứng ở nơi đó.
30.
Dương thị kinh ngạc nhìn Thẩm Đường, dường như không thể tin được những gì mình vừa nghe được.
Ta cúi đầu, nhịn không được nhếch khóe môi. Ta biết vì sao Thẩm Đường lại đến phủ công chúa. Lúc trước nàng cho rằng Hoa Dương công chúa hẳn sẽ phải chet, cho nên lựa chọn đoạn tuyệt với người phủ công chúa.
Thậm chí ngay cả lúc thành thân, cũng chưa từng đưa thiệp mời cho Hoa Dương công chúa. Lúc Hoa Dương công chúa đời trước gặp chuyện không may, ta vẫn là Lục tiểu thư của Ninh Bình Hầu phủ, cũng không biết nội tình trong đó.
Nhưng Thẩm Đường là Vĩnh An quận chúa, đối với chuyện này nàng chắc là biết một ít nội tình. Cho nên khi nhìn thấy Thái tử bị phế, Hoa Dương công chúa không chỉ bình yên vô sự, thậm chí còn có thể rời khỏi kinh thành về Giang Nam, mới lại tới phủ công chúa, ý đồ muốn nối lại tình nghĩa xưa cùng Hoa Dương công chúa.
Đáng tiếc nàng đã quên, tình cảm là tương trợ lẫn nhau, Hoa Dương công chúa cũng sẽ không vì Thẩm Đường nói vài câu, mà quên đi chuyện trước đó lại yêu thương nàng ta như trước.
31.
Con của Thẩm Đường và Lý Tố sinh ra trước khi ta rời khỏi kinh thành. Đáng tiếc vì chuyện Khang Nhược Oánh, Tấn vương phủ đã bị Thánh Thượng chán ghét.
Lần này Thẩm Đường sinh con, trong cung cũng không có động tĩnh gì. Nhưng kỳ quái chính là, ngay cả Ninh Bình Hầu phủ đối với việc này cũng tỏ biểu hiện cực kỳ lãnh đạm.
Sau khi con Thẩm Đường ra đời, chỉ sai người đưa quà mừng tới một lần. Dương thị và các tỷ muội khác trong phủ đều không ai đến thăm Thẩm Đường. Nhưng tất cả chuyện này không còn liên quan đến ta nữa.
Người của phủ công chúa đang chuẩn bị về Giang Nam. Ta chưa bao giờ tới Giang Nam, trong lòng cũng không khỏi có một chút thích thú. Chỉ là đối với đầu sỏ kiếp trước làm hại Hoa Dương công chúa “cửa nát nhà tan”, đời này lại như cũ ngồi vững vàng vương vị, thậm chí Tần thị còn phải tận tâm giúp hắn kéo dài tính mạng, chung quy có chút canh cánh trong lòng.
Có một câu như này, mạng người tốt không dài, tai họa theo ngàn năm. Hoa Dương công chúa tựa hồ là nhìn thấu tâm sự của ta. Ngày rời khỏi kinh thành, nàng kéo tay ta, nói một câu ý vị thâm trường: “A Anh, hắn không sống được lâu đâu.”