Trưởng Huynh Khó Làm - Chương 3
5
Không lâu sau, hiệu thuốc nhà ta được bán đi, đổi lấy một chồng ngân phiếu dày cộm.
Ta lại đem những bất động sản, khế đất, đồ cổ tranh chữ trong nhài phân loại từng cá, lập danh sách chi tiết.
Sau đó, ta cùng Hải Dật và Sơ Thì, dưới sự chứng kiến của mấy vị họ hàng, đã kiểm đếm kỹ lưỡng, sau đó chính thức giao tài sản cho bọn họ.
Gia sản của Trình gia tích lũy qua bao thế hệ, vô cùng phong phú khiến người ta phải choáng ngợp.
Ta đã dụng tâm sắp xếp, dành phần lớn tài sản cho bọn họ.
Hai người bọn họ cũng giống như những người khác, mặt mày rạng rỡ, vui mừng khôn xiết.
Trong góc nhà, chỉ còn lại một chiếc rương gỗ cũ kỹ, bên trong là những dược liệu quý giá được truyền lại từ đời xưa.
Lúc định nâng lên chia ra, Hải Dật mất kiên nhẫn nói rằng hắn ta không biết y thuật, những thứ này vô dụng đối với hắn ta, nên muốn để lại cho ta.
Ta cố giấu nụ cười đang dâng lên khóe miệng.
Trường bối dòng bên có ý kiến, ta chỉ nói rằng, Sơ Thì là hòn ngọc quý trên tay phụ thân, cũng là muội muội duy nhất của ta, nên ta muốn dành cho nàng ta nhiều của hồi môn hơn.
Còn Hải Dật, hắn ta đã trưởng thành, việc huynh đệ phân gia chỉ là chuyện sớm muộn.
Kiếp trước, mọi người đều nói ta tham lam muốn chiếm đoạt gia tài, vậy kiếp này, ta sẽ chủ động ra đi, không vướng bận.
Rốt cuộc, Sơ Thì phải gả cho một kẻ cờ bạc, không có của hồi môn phong phú, thì lấy gì để chi tiêu?
Còn Hải Dật, hắn ta mê luyến một ca kỹ thanh lâu, liệu có đủ tiền chuộc thân cho nàng hay không?
Còn những kẻ tham lam trong gia tộc, không cho chúng miếng thịt nào, liệu chúng có cam tâm không?
Ta đã chết một lần, thân xác này còn gì để luyến tiếc?
Nghĩ đến đây, ta nhìn xuống chiếc rương gỗ đen kịt kia.
Huống chi, con át chủ bài đã nằm trong tay ta, ta còn sợ gì nữa?
Ta không cần quản thúc họ, hãy để họ tự do thể hiện bản chất, sống tự do tự tại.
Không lâu sau, mật báo của ta liên tục được gửi về.
Trình Hải Dật hoàn toàn bỏ bê việc học hành, chỉ mải mê chìm đắm trong ôn nhu hương.
Hắn ta còn dùng số tiền lớn mua một căn nhà to, thường xuyên lấy cớ công việc bận rộn để lảng tránh việc trở về nhà.
Trình Sơ Thì cũng chung tình với Lý Ngạn Chi, âm thầm tư thông.
Đặc biệt, khi biết Sơ Thì có số tiền lớn trong tay, Lý Ngạn Chi càng ra sức thể hiện sự quan tâm, thậm chí bất chấp lễ nghĩa, lén lút đến phủ vào ban đêm để gặp gỡ nàng ta.
Hai người say đắm trong tình yêu, khó có thể tách rời.
Biết chuyện nhưng ta giả vờ không hay, không thèm quan tâm.
6
Vẫn là Thẩm tướng quân tìm đến ta. Ánh mắt thâm sâu của ông ấy như muốn nhìn thấu đáy lòng ta:
“Trường Châu, có phải con đang giấu ta chuyện gì không?”
“Ta cảm thấy dạo này con có nhiều hành động khác thường, không giống như phong cách của con trước đây.”
“Con gọi ta là nghĩa phụ, nếu con gặp khó khăn, ta nhất định sẽ không bỏ mặc con.”
Lòng ta rối bời.
Thẩm tướng quân chứng kiến ta lớn lên, là người thân duy nhất ta có thể tin tưởng.
Liệu ông ấy có tin nếu ta nói cho ông ấy biết về chuyện ta sống lại, thời gian quay ngược về quá khứ?
Hít một hơi thật sâu, ta nhìn thẳng vào mắt ông ấy, cất tiếng nói: “Nghĩa phụ, con có một việc muốn nhờ ngài.”
“Nếu Hoàng Thượng muốn phái ngài đi trấn thủ Tắc Bắc, xin ngài nhất định không được nhận lời.”
Ông ấy giật mình hoảng hốt, nhìn quanh một vòng rồi mới thấp giọng hỏi: “Trường Châu, con nói gì vậy? Chẳng lẽ con không biết khi đất nước lâm nguy, nam nhi có trách nhiệm phải bảo vệ tổ quốc sao?”
“Con luôn ghi nhớ ơn huệ của tiên đế, tân hoàng đăng cơ cũng đối xử với con không tệ. Nếu lúc này giặc ngoại xâm đến, con sẽ lập tức xin dẫn quân ra trận!”
Ta biết rằng không thể nói chuyện với ông ấy được.
Ông ấy mang ơn tiên đế là thật, nhưng theo những gì ta quan sát được trong kiếp trước, tân hoàng đế chính là một hôn quân.
Hắn tin vào những lời vu khống hãm hại ta thì thôi đi, lại còn tin việc Thẩm tướng quân thông đồng với giặc, mưu phản quốc gia.
Những bằng chứng giả mạo đầy lỗ hổng, vậy mà hắn lại cố tình tin tưởng.
Liệu có phải hắn hoa mắt ù tai, hay hắn thực sự lo sợ uy tín của Thẩm tướng quân ngày càng lớn mạnh, muốn trừ khử để yên tâm?
Được chim bẻ ná, được cá quên nơm.
Mặt trời vẫn mọc bình thường như bao ngày, không hề có gì thay đổi.
Ta thở dài, nhắm mắt lại.
“Được rồi.” Thẩm tướng quân nói: “Hôm nay ta coi như chưa nghe gì. Tuy nhiên, con tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai, nếu không…”
Ông ấy nhéo bả vai ta một cái, rồi xoay người định đi.
Ta vội vàng đuổi theo: “Thẩm tướng quân, con còn một việc riêng muốn nhờ ngài giúp đỡ!”
7
Dưới sự dung túng của ta, chỉ mấy tháng Sơ Thì đã mang thai.
Không có gì phải nghi ngờ, đó là con của Lý Ngạn Chi.
Nhưng tang kỳ của phụ thân chưa qua, không thể tổ chức hỉ sự.
Sơ Thì có lo lắng đến cỡ nào thì vẫn không thể giấu được cái bụng ngày càng lộ rõ.
Cuối cùng, nàng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể quỳ xuống trước mặt ta, xin ta sắp xếp giúp giúp nàng ta.
Ta cúi xuống mỉm cười.
Đương nhiên ta sẽ đồng ý giúp muội muội đáng yêu của ta rồi.
Ta đến Lý gia tạo áp lực, bắt Lý gia phải cầu hôn.
Chưa xả tang đã vội làm hỉ sự, thực sự khác thường, khiến cho người khác nghị luận ồn ào.
Hơn nữa thanh danh của Lý Ngạn Chi khiến cho lời đồn bên ngoài ngày càng đi xa, bọn họ nói tam muội Trình gia chưa thành hôn đã có thai, không giữ đạo hiếu.
Lý Ngạn Chi chỉ là thứ tử, địa vị trong phủ vốn đã tầm thường, nay hôn sự lại để cho mọi người chê cười, sắc mặt Lý đại nhân không cần nói cũng biết khó coi đến cỡ nào.
May mắn thay, hồi môn phong phú đã giúp Lý gia không đến mức phải hủy hôn.
Bên kia, Hải Dật đã bỏ ra hàng ngàn lượng bạc trắng để chuộc thân cho một ca kỹ có tên Ngọc Cầm, nâng đỡ ả lên vị trí thê thiếp.
Ngày ngày, bọn họ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, sống cuộc đời vô định, không lo toan gì.
Đã lâu rồi hắn ta không còn đặt chân đến thư viện hay lớp học.
Giờ đây, trong nhà không còn hai người kia, ta càng có thể hành động dễ dàng hơn.
Mỗi ngày sau khi làm việc về, ta đều đóng kín cửa phòng, luyện công cho đến tận đêm khuya.
Đây chính là điều ta muốn thỉnh cầu Thẩm tướng quân.
Mặc dù nghi ngờ, ông ấy vẫn không hỏi nhiều mà chỉ cử một thuộc hạ có võ công cao cường đến hướng dẫn ta.
Ta vốn đã có chút nền tảng luyện công, tuy không thể so sánh với thiên phú dị bẩm của Hải Dật, nhưng nhờ sự kiên trì và chăm chỉ luyện tập mỗi ngày, ta đã tiến bộ rất nhanh.
Đúng vậy, ta luôn đề phòng những nguy hiểm tiềm ẩn, không đợi đến khi tai họa xảy ra mới hành động.
Mặc dù ta đã hết sức cố gắng, có để sự việc diễn ra theo hướng khác. Tuy nhiên, ta hiểu rằng lịch sử là dòng chảy khó có thể thay đổi.
Thẩm tướng quân tuy có chiến công hiển hách, nhưng sự tồn tại của ông ấy vẫn khiến tân hoàng nghi kỵ Thẩm gia.
Ta chỉ mong có thể bảo toàn mạng sống cho ông ấy.