Trưởng Huynh Khó Làm - Chương 2
3
Mở mắt ra lần nữa, ta lại thấy mình nằm bên giường của phụ thân.
Sững sờ, suýt bật dậy.
Duỗi tay sờ sờ đầu, may mắn là vẫn còn nguyên vẹn, cổ vẫn nối liền với thân.
Trên giường bệnh, lão nhân tiều tụy, ánh mắt đã tắt dần, chỉ còn thoi thóp.
Ông ấy nắm chặt tay áo ta, nói ra câu nói y hệt như kiếp trước:
“Trường Châu, con là trưởng tử Trình gia, tương lai của đệ đệ muội muội, ta giao phó cho con…”
Nghe vậy, ta nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy gò của phụ thân, nở nụ cười:
“Phụ thân, con ghi nhớ lời dặn dò của người.”
“Người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ, muội muội.”
Việc đầu tiên ta làm sau khi phụ thân tắt thở là bàn giao hiệu thuốc trong nhà cho người khác.
Gian hiệu thuốc này đã được Trình gia kinh doanh qua ba đời, nổi tiếng khắp thiên hạ. Hơn nữa, Hoàng Thượng thường ban thưởng, nên cửa hàng luôn đầy đủ các loại dược liệu quý hiếm và đồ bổ dưỡng.
Khi biết ta muốn bán cửa hàng, đệ đệ muội muội đều trợn mắt ngạc nhiên.
Thẩm tướng quân, lão bằng hữu của phụ thân, cũng đến khuyên ta, không hiểu vì sao ta lại đột ngột muốn bán tài sản lấy tiền mặt.
Nụ cười nhẹ nở trên môi ta: “Sau khi phụ thân qua đời, con là trưởng nam, lẽ đương nhiên phải làm gương cho các em, chia sẻ sản nghiệp và tài sản trong nhà cho đệ đệ, muội muội.”
Thẩm tướng quân gật đầu tán thành: “Trưởng huynh như phụ thân, nếu bây giờ con phân chia tài sản hợp lý, người khác sẽ không còn lời gì để nói về con.”
Ta lắc đầu: “Sớm muộn gì cũng phải giải quyết chuyện này, huống hồ hiện tại đệ muội đã không còn nhỏ, đều có khát vọng riêng của mình. Là huynh trưởng, con càng cần phải tôn trọng đệ muội.”
Thẩm tướng quân trầm ngâm một lát, ý bảo Sơ Thì là nữ hài tử thì dễ thuyết phục hơn, Hải Dật là một hạt giống luyện võ tốt, từ nhỏ ông ấy đã coi trọng hắn ta. Tuy nhiên vì khi đó phụ mẫu vẫn còn sống, mà phụ mẫu lại thường hay thương con nhỏ nên thành ra mãi vẫn không muốn buông tay.
“Trường Châu, ta và phụ thân con tình như thủ túc, mà dưới gối ta chỉ có một nữ nhi. Nếu con tin tưởng ta, hãy giao Hải Dật cho ta nuôi dạy, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó tỉ mỉ như con ruột.”
“Hiện nay, Tắc Bắc liên tục xảy ra tranh chấp lãnh thổ, Hoàng Thượng đang tuyển chọn người tài để bình định Tắc Bắc.”
“Đây là thời điểm triều đình cần người, nếu có thể lập được chiến công, tiền đồ sẽ không thể nào đong đếm được.”
Thẩm tướng quân nói chuyện với ta rất chân thành, có thể thấy được ông ấy là người quý trọng người tài, cũng thật lòng suy nghĩ cho Hải Dật.
Kiếp trước, Hải Dật vì muốn hãm hại ta mà đã âm mưu bí mật, vu khống ân sư Thẩm tướng quân thông đồng với giặc. Hắn ta vu cáo Thẩm gia, khiến cả gia đình hơn mấy chục người vô tội phải chịu oan khuất.
Thẩm tướng quân bị kết tội mưu phản, cùng ta bị xử chém đầu thị chúng.
Nữ nhi duy nhất của Thẩm gia bị đày xuống tiện tịch, trở thành quân kỹ.
Gia quyến còn lại của Thẩm gia thì bị sung quân, hoặc bị bán đi làm nô lệ.
Ai mà ngờ được, một vị mãnh tướng oai hùng, lừng lẫy chiến công trên sa trường, lại phải chịu một kết cục bi thảm như vậy.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi siết chặt nắm tay.
Nhìn gương mặt hiền hòa, rạng rỡ của Thẩm tướng quân, ta cúi đầu hành lễ: “Tướng quân nói vậy là sai rồi. Ngài đã nhìn huynh đệ chúng con từ nhỏ đến lớn, sao con có thể không tin ngài được?”
“Hiện nay cả phụ mẫu đều đã qua đời, may mắn có ngài thường xuyên quan tâm, chăm sóc, con xin được gọi ngài một tiếng nghĩa phụ.”
Ta nói tiếp rằng ta hoàn toàn tán thành đề nghị của ông ấy, tuy nhiên Hải Dật đã trưởng thành, ta không muốn áp đặt quyết định lên hắn ta. Việc này nên để bản thân hắn ta quyết định.
4
Ta với Thẩm tướng quân đợi hồi lâu, gia đinh mới tìm được Hải Dật về.
Vẻ mặt hắn ta bình tĩnh nói, hồi nãy phải vội đi trả bài tập cho sư phó nên mới đến chậm, tuy nhiên vệt phấn đỏ tươi ngay cổ áo đã làm bại lộ hành tung của hắn ta.
Ta giả vờ như không biết gì, Thẩm tướng quân là người nóng vội, ông ấy trực tiếp đi lên hỏi Hải Dật có muốn gia nhập dưới trướng ông ấy hay không.
Đầu tiên Hải Dật có hơi giật mình, sau đó vội vàng nhìn về phía ta, người luôn nhanh mồm nhanh miệng như hắn ta lại không biết trả lời thế nào:
“Chuyện đó… ta… ta nghe theo sắp xếp của huynh trưởng.”
Nghe thấy vậy, ta mỉm cười, quay đầu nói với Thẩm tướng quân: “Nghĩa phụ, đây là chuyện lớn, xin người hãy cho Hải Dật thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng rồi sẽ trả lời ngài sai.”
Quả nhiên, Thẩm tướng quân vừa rời khỏi, Hải Dật đã quỳ ập xuống trước mặt ta, kéo tay ta khẩn thiết nói: “Xin huynh trưởng đừng đuổi đệ đi!”
“Đệ sẽ chăm chỉ học hành, thi đậu công danh!”
Sơ Thì vẫn luôn trốn trong chỗ tối nghe lén, thấy Hải Dật quỳ xuống, cũng chạy vào quỳ theo.
“Xin đại ca đừng đuổi nhị ca đi!”
“Chúng ta tuy là con của di nương, tuy nhiên thân mẫu mất sớm, luôn được đích mẫu nuôi dưới gối, không khác gì huynh muội ruột. Bây giờ phụ mẫu đều đã qua đời, xin huynh trưởng thương xót cho hai huynh muội chúng ta!”
Khuôn mặt yếu đuối động lòng người của Sơ Thì lã chã chực khóc.
Nghe câu nói này, ta đã biết lời đồn từ đâu ra rồi.
“Trình Tường Châu trẻ tuổi lắm quyền, khắt khe với đệ muội.”
“Vì leo lên được hoàng ân, mà không tiếc chia rẽ uyên ương, đưa muội muội vào cùng.”
“Vì giành gia sản mà đưa đệ đệ đến Tắc Bắc khắc nghiệt.”
Không chỉ mất đi tính mạng, danh tiếng của ta cũng bị hủy hoại. Thật sự là ta vốn một lòng hướng đến trăng sáng, nào ngờ trăng sáng lại soi xuống mương rãnh.
Nghĩ đến đây, ta lập tức đỡ hai người họ dậy:
“Đừng nói những lời ngớ ngẩn như vậy. Ta sao có thể nhẫn tâm đuổi nhị đệ đi? Lời nói của ta với Thẩm tướng quân lúc nãy, hai người các ngươi không nghe được sao?
“Thẩm tướng quân quyền cao chức trọng, lại là bằng hữu tri kỷ của phụ thân, ta ít nhiều vẫn phải nể nang ông ấy vài phần.”
“Chuyện của Hải Dật ta cho đệ tự mình làm chủ, đại ca tôn trọng quyết định của đệ.”
Hai người nhìn nhau, vui mừng khôn xiết.
Ta kéo hai người họ cùng ngồi xuống, nói: “Ta tin tưởng vào năng lực của Hải Dật, hãy chăm chỉ học hành, nhất định sẽ có tương lai.”
Nói xong, ta lại quay sang Sơ Thì, dịu dàng cười nói: “Nói xong chuyện của Hải Dật, giờ ta muốn bàn đến chuyện của tam muội.
“Tam muội đã đến tuổi kết hôn, không biết Tam muội đã có dự định gì chưa?”
Hai ráng mây đỏ nhanh chóng hiện lên khuôn mặt Sơ Thì, nàng ta e thẹn cúi đầu xuống: “Đại ca đừng trêu chọc muội nữa, trưởng huynh như phụ thân, mọi chuyện đều do đại ca quyết định.”
Nhìn phản ứng của nàng ta, trong lòng ta cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hiền hòa: “Ta ở trong triều làm việc, công vụ bận rộn, nên không hiểu rõ nhiều về chuyện bên ngoài.
“Nhị đệ thường ở thư viện, hẳn là biết đến những thanh niên tài tuấn nào có thể xứng đôi với tam muội?”
Ta xoay người nhấp một ngụm trà, ném vấn đề cho nhị đệ.
Sơ Thì tưởng rằng ta không nhìn thấy, liều mạng ra hiệu cho Hải Dật.
Quả nhiên, Hải Dật cất giọng lanh lảnh đáp lời: “Ta biết Lý Ngạn Chi, tài cao tuấn tú, phong độ đường đường, rất xứng đôi với tam muội.”
Ta giả vờ do dự, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói đến Lý Ngạn Chi, thứ tử của Thị lang Lý đại nhân à?”
Hải Dật phân bua: “Tuy là thứ tử, nhưng Lý Ngạn Chi rất có tài học, lại biết cư xử, chắc chắn sẽ đối xử tốt với tam muội.”
“Hơn nữa, đệ và tam muội cũng là con của di nương, chỉ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa trưởng mẫu thôi. Nói như vậy, cũng không thể coi là để tam muội chịu thiệt.”
Ta lại nhìn về phía Sơ Thì, nàng ta vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì, xem như cam chịu.
Ta giả vờ tỏ ra đã hiểu, gật đầu nói:
“Có được bảo vật vô giá thì dễ, có được tình lang mới khó.”
“Một khi đã như vậy, các ngươi hãy yên tâm, đại ca nhất định sẽ sắp xếp cho các ngươi ổn thỏa.”