Trưởng Huynh Khó Làm - Chương 1
1
Sau khi phụ thân ta qua đời, hiệu thuốc to như vậy được trưởng tử là ta kế thừa.
Nhà ta trải qua nhiều thế hệ làm nghề y, đến đời phụ thân ta càng thêm phát đạt. Phụ thân ta thi đỗ cử nhân từ khi còn trẻ, vào cung làm quan rồi thăng tiến đến chức viện trưởng Thái Y Viện.
Tuy chức Thái Y không cao, nhưng lại được các bậc quyền quý trong cung trọng vọng. Phụ thân ta mong muốn cả ta và đệ đệ Trình Hải Dật cùng theo học nghề y để nối tiếp vinh quang gia tộc.
Thế nhưng, Hải Dật từ nhỏ đã hiếu động, nghịch ngợm, không thể ngồi yên học tập nổi một khắc. Đệ ấy đã bị không ít sư phó khiển trách.
Phụ thân ta vẫn không từ bỏ hy vọng, cho Hải Dật đến kinh thành theo học ở trường tốt nhất. Tuy nhiên, ta nhận ra rằng Hải Dật thích cầm đao múa kiếm hơn là học hành.
Vì vậy, sau khi phụ thân ta qua đời, ta đã giao Hải Dật cho Thẩm tướng quân, lão bằng hữu của phụ thân ta, để rèn luyện trong quân đội.
Thẩm tướng quân từng đề nghị với phụ thân ta rằng Trình gia nên có một người theo nghiệp văn và một người theo nghiệp võ. Ta được truyền lại y thuật của phụ thân, còn Hải Dật được Thẩm tướng quân coi trọng vì có tố chất trở thành võ tướng tài ba.
Mà phụ mẫu thường nuông chiều con nhỏ, không muốn để Hải Dật chịu khổ cực.
Tuy nhiên, ta hiểu rằng nam nhi chí lớn cần lập công danh, gây dựng sự nghiệp, không thể chỉ quanh quẩn trong chốn bình yên.
Hơn nữa, phụ mẫu đã qua đời, không còn ai quản thúc Hải Dật, đệ ấy lại thân thiết với đám thanh niên chơi bời lêu lổng ở kinh thành, suốt ngày ăn chơi trác táng, đắm chìm trong những thú vui xa hoa.
Ta ngày ngày phải vào cung làm việc, không thể để ý đến đệ ấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng Hải Dật sẽ sa ngã.
Nhớ lại lời phụ thân dặn dò trước khi lâm chung, ta nhịn đau quyết định giao phó Hải Dật cho Thẩm tướng quân.
Dưới sự quản thúc nghiêm khắc của Thẩm tướng quân, Hải Dật đã phát huy hết tiềm năng của mình trong quân đội. Đệ ấy còn lập chiến công hiển hách khi dẫn dắt ba nghìn kỵ binh tập kích bất ngờ, đánh tan nát đội quân địch hùng mạnh lên đến vài vạn người.
Tin chiến thắng vang dội đến tai Hoàng Thượng, khiến ngài vô cùng vui mừng. Không chỉ ban thưởng hậu hĩnh cho Hải Dật, Hoàng Thượng còn quyết định tứ hôn cho đệ ấy với hoàng muội của mình.
Khi Hải Dật trở về sau chiến thắng, đệ ấy đã trở thành một vị thiếu niên tướng quân oai hùng, lừng lẫy tiếng tăm trong thời đại của mình.
2
So với Hải Dật, Tam muội từ trước đến nay luôn khiến ta bớt lo lắng hơn rất nhiều.
Muội ấy thừa hưởng nhan sắc mỹ miều từ mẫu thân và luôn tỏ ra thấu hiểu, chững chạc.
Ngay từ sớm, ta đã bắt đầu tìm kiếm cho muội ấy những thanh niên thanh tú, môn đăng hộ đối.
Tuy nhiên, điều ta không ngờ tới là tại buổi yến tiệc mừng chiến thắng của Hải Dật, Hoàng Thượng vừa gặp đã thương tam muội, muốn đưa muội ấy vào cung làm phi tần.
Lúc Hoàng Thượng đã mở lời, mọi chuyện trở nên không thể cứu chữa.
May mắn thay, Hoàng Thượng là bậc đế vương, đang ở độ tuổi sung sức, tương lai của tam muội vẫn có thể đảm bảo.
Trước khi tam muội vào cung, ta đã đến gặp muội ấy để dặn dò vài câu, nhưng lại bị câu nói “Ta không gả” của muội ấy khiến cho run sợ.
Bấy giờ muội ấy mới nói cho ta biết, muội ấy đã sớm có ý trung nhân, tuy nhiên ý trung nhân chưa kịp đến nhà cầu hôn đã bị Hoàng Thượng nhanh chân đến trước.
Sau khi điều tra, ta mới biết được ý trung nhân của muội ấy là một kẻ trong đám ăn chơi lêu lổng trước đây từng giao du với Hải Dật!
Người đó là thứ tử của Lý thị lang gia, học thức không uyên thâm, dẻo mồm dẻo miệng, thường ngày thích la cà ở sòng bạc và những nơi ăn chơi trác táng.
Ngay cả khi không có Hoàng Thượng, ta cũng quyết không gả muội muội cho một kẻ như vậy.
Ta cố gắng làm cho muội ấy quên đi chuyện này.
Vài ngày sau, kiệu hồng từ cung đến đón muội ấy đi.
Sau này, muội ấy được Hoàng Thượng yêu thích rồi trở thành sủng phi trong hậu cung.
Lần gặp lại sau đó, muội ấy đã mang thai ba tháng.
Từ xa xa, nhìn qua cung điện, ta đã cảm nhận được khí chất quý phái toát ra từ muội ấy.
Muội ấy đưa tay ra, bảo ta bắt mạch. Ngón trỏ thon dài, nuột nà như bồ câu, tô điểm bởi chiếc nhẫn hồng ngọc rực rỡ.
Mạch đập mạnh mẽ, cho thấy đứa bé trong bụng muội ấy vô cùng khỏe mạnh.
Có vẻ như Hoàng Thượng đối xử với muội ấy rất tốt. Hiện giờ muội ấy lại có hoàng tự, như vậy, ta cũng an tâm phần nào.
Hoàng Thượng giao cho ta trách nhiệm chăm sóc sức khỏe cho muội ấy khi mang thai, đồng thời ban cho ta đặc quyền tự do ra vào hậu cung bất cứ lúc nào.
Sự kiện này càng khiến Trình gia thêm thịnh vượng, như dệt hoa trên gấm.
Lúc đó, ta lại không hề hay biết rằng, ta đã sớm bị đệ đệ muội muội mà ta hết mực yêu thương âm thầm căm ghét.
Thù hận khiến bọn họ nhẫn tâm hãm hại cốt nhục của chính mình để vu oan cho ta, vu khống ta mưu đồ phản nghịch, sát hại con vua.
Hải Dật cấu kết với gian thần, vu khống Thẩm tướng quân thông đồng với giặc, kéo theo cả gia đình ân sư năm xưa xuống nước.
Mà ta và Thẩm tướng quân lại có mối quan hệ thân thiết, càng khó thoát khỏi tội danh.
Bọn họ, một kẻ là sủng phi, một kẻ là phò mã, dựa vào thế lực của mình mà ung dung thoát khỏi trừng phạt.
Chuyện đời của ta bị xuyên tạc thành vô số vở tuồng.
Trong kinh mọi người đều lan truyền, trưởng tử Trình gia vốn là kẻ hà khắc với đệ muội, vì muốn tranh giành ân sủng của vua mà không từ thủ đoạn, cuối cùng phải chịu hậu quả đắng cay.
Ta và Thẩm tướng quân bị giam giữ chung, chỉ chờ ngày hành quyết.
Sơ Thì, Hải Dật còn đến ngục giam để gặp ta.
Hắn ta cười nhếch mép, nói: “Thế nào đại ca? Bị huynh đệ đâm sau lưng có dễ chịu không? Đây chính là kết cục xứng đáng cho việc ngươi chiếm đoạt gia sản, tùy tiện bán ta đi làm lính chịu khổ!”
“Ngươi có biết hay không, khi đó ta đang định chuộc thân cho Ngọc Cầm? Ta đi vắng mấy năm nay, nàng đã bị ép gả cho lão già Trần Thái Thú kia làm tiểu thiếp!”
Sơ Thì vừa sinh non nên sắc mặt còn tái nhợt, nhưng vẫn gượng dậy, đỡ lấy cánh tay Hải Dật, nói với vẻ phẫn nộ: “Nhìn cái bộ dạng tự xưng là chúa cứu thế của hắn ta thật ghê tởm! Nếu không phải hắn tham lam vinh hoa phú quý, ta đã sớm cùng Lý Lang song túc song phi!”
“Không có con cũng chẳng sao!”
“Chúng ta là huynh muội, nhưng hạnh phúc của cả hai đều bị ngươi hủy hoại! Xuống địa ngục chuộc tội đi!”
Ngày hôm sau, ta bị áp giải đến pháp trường hành quyết.
Đao phủ giơ cao lưỡi đao sắc bén, chém xuống cổ ta. Ta chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo ùa qua cổ họng, rồi chìm vào một màn đêm vĩnh hằng.