Trường Gia - Chương 1
1.
Ta vốn đã có thể trốn thoát khỏi cung điện.
Với đường tỷ.
Nhưng không ngờ ta lại chứng kiến cảnh Diệu Nhi chết.
Ngọn lửa làm nước trong hồ ở Ngự Hoa viên bốc hơi, cá Thái hậu tự tay nuôi cũng đã bị nấu chín, ánh sáng từ đao lóe lên khiến ai nấy đều luống cuống, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Các thái giám của nội viện bị trói lại bằng dây thừng quỳ thành một hàng, trước mặt họ là đầu của các hộ vệ trong cung.
Máu dường như vẫn còn tỏa ra hơi nóng.
Quân lính nước Hồ bắt nữ tử làm tù binh, ra tay vô cùng tàn nhẫn, chúng sẽ vung tay lên tát những nữ nhân này nếu các nàng không ngoan ngoãn, các nàng bị chúng xem như chiến lợi phẩm mà toàn quyền quyết định.
Tiếng khóc than ngập trời.
Cung nữ Diệu Nhi xuất hiện vào lúc này.
Kim Lăng và Tần Hoài thời Lục khác biệt như trên trời dưới đất, mỗi một cơn gió thổi qua cành dương liễu, mỗi một trận mưa hoa mai phất qua đều mang theo vẻ thướt tha quý phái nhưng lại từ từ gặm nhấm xương cốt của mỗi người, vây chết con người ta trong đó.
Nàng ta bán đứng chúng ta. Sau đó chết thảm.
Đầu vỡ tan mà chết, máu chảy không ngừng.
Tướng người Hồ cầm đầu tết đầy đồng xu trên tóc, mặt phúng phính thịt, sát khí nặng đến mức có thể thành hình.
Cán đ.ao gã đẩy cổ áo ta ra, đầu vai trần trụi xuất hiện vết đỏ.
“Thật đẹp, của ta.” Gã nói.
Đường tỷ đứng trước mặt ta, cố gắng mạnh mẽ nói: “Làm càn! Chúng ta là hoàng tử phi của Nam Sở, há nào lại để đám ngươi man di các ngươi chà đạp?”
Mấy năm nay nàng ấy rất được cưng chiều, khuôn mặt xinh đẹp, nước da trắng nõn.
Cho dù là tức giận hất cằm luôn thì cũng mang theo tư thái đượcgiáo dưỡng một cách hoàn hảo, đám người Hồ đối diện sáng mắt.
Hoa phục bị xé rách.
Bàn tay thô ráp từ từ đưa xuống, ta không khỏi run rẩy.
Nhưng ta không dám chết.
Đêm ngọn lửa bùng lên, Thái hậu đã đưa ngọc tỷ cho đường tỷ, nhắc nàng ấy phải trốn thật kỹ, quân đội người Hán chỉ nhận thứ này làm chủ. Sau đó bà đã lao thẳng vào vách tường, ra đi cùng với đất nước.
Ta không cam tâm.
Rõ ràng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi chúng ta đã có thể chạy ra khỏi cung.
“Ta phục vụ ngài.” Ta chủ động ôm lấy cổ tướng quân người Hồ kia: “Sau đó ngài mang ta và tỷ tỷ ta đi cùng nhé.”
“Không được, Trường Gia. Trên vai chúng ta mang theo cốt khí cuối cùng của Nam Sở.”
Khuôn mặt đường tỷ trắng như tuyết tháng chạp, người nàng ấy run rẩy như cánh bướm sau cơn mưa, đôi cánh bị dính nước, không thể bay lên được nữa.
Hai gò má nàng ấy bị đánh sưng lên.
Bờ môi còn vương vệt máu.
Nàng ấy ép bản thân không được khóc, bốn năm bàn tay sờ soạng khắp người nàng ấy.
Bọc quần áo cũng bị lật tung, ngọc tỷ bị văng ra.
Soạt… Soạt…
Trời muốn diệt Sở.
Ta bị tướng quân người Hồ đè trên mặt đất, bên tai là tiếng thở dốc của gã, trước mắt là d.ục vọng nóng bỏng.
Trong giây phút gã quay đầu đi.
Ta nhào đến cắn mạnh vào cổ họng gã.
Trong miệng đều là máu, vừa ngai ngái vừa nhớp nháp. Ta vùng dậy như điên, bắt đầu chạy đua cùng thời gian, chạy đua cùng vận mệnh. Đầu gối như muốn nứt ra làm từng mảnh, trước mắt ta là vô vàn ánh sao.
Lúc tướng quân người Hồ cầm đao đâm vào trái tim ta.
Ta xoay người, cuối cùng cũng nhặt được ngọc tỷ.
…Hi vọng cuối cùng của Nam Sở, thế hệ truyền thừa của người Hán.
Nát đi.
Đừng đổi chủ.
Mũi đao xé nát nội tạng của ta, một giọt nước mắt của ta hòa lẫn vào với máu.
Ta không thấy trong nháy mắt khi ngọc tỷ vỡ nát, một ánh sáng chói mắt đã bao trùm lên thế giới, một sức mạnh nào đó đã hút ta và đường tỷ sắp chết vào trong đó.
2.
Ta đột nhiên mở mắt ra.
Lúc này trong phủ đang tổ chức tiệc sinh thần rất lớn.
Năm nay ta mười một tuổi, đường tỷ mười ba tuổi.
Mấy năm trước, trong kinh có hai huynh đệ thành thân với hai tỷ muội, hai người họ lần lượt có tên bảng vàng rồi được vào triều, mua trạch viện ở cạnh nhau. Ta và đường tỷ Cẩm Họa cứ như vậy lớn lên với nhau từ nhỏ.
Sinh thần gần nhau nên hai nhà cứ vậy tổ chức chung cho hai nữ nhi.
Ta vẫn nhớ ra.
Kiếp trước, chính vào lúc này, Thiên gia đưa đến hai món quà… Trâm đuôi phượng và trâm tơ vàng.
Một cái của Đại hoàng tử, một cái của Tam hoàng tử.
Ta và đường tỷ đồng thời bị chỉ định.
Mẫu thân và di di ta cười nói với nhau: “Không thể không nói Cẩm Họa và Trường Gia có duyên với nhau thật. Làm tỷ muội thì thôi đi, tương lai còn làm chị em dâu nữa.”
Phụ thân và đại bá còn tính toán xa hơn nữa: “Một thái tử một hoàng tử. Cho dù tương lai là ai thắng thì Từ gia đều có thể trường tồn không ngã.”
Đáng tiếc.
Vận mệnh đã sắp xếp một trò đùa khổng lồ.
Hai nhà Từ thị, một trăm sáu mươi mạng người đã bỏ mạng khi chống cự với quân địch, không ai may mắn sống sót.
Trong đó phụ thân ta Từ Văn Hiên, dưới sự đe dọa của đao kiếm đã thề đến cũng c.hết không quỳ, ông ấy bị đánh cho đến c.hết. Đại bá Từ Văn Diệu, tuyệt thực ba ngày, ông ấy để lại di thư bằng máu, hướng về phía Nam mà chết.
Thành thân cũng không phải chuyện gì vui vẻ.
Kiếp trước, sau khi thánh chỉ được tuyên cáo, hoàng ân cuồn cuộn đã đưa ta và đường tỷ thẳng xuống tầng thứ mười tám của địa ngục.
Đường tỷ nói với ta, khi đó nàng ấy và thứ tử nhà thừa tướng đang qua lại.
Trong con ngõ nhỏ mọc rêu xanh sau cơn mưa, hắn vì nàng mà hái nụ đào còn chưa hé nở, vì nàng mà thắp đèn Khổng Minh trong đêm khuya vắng lặng, nàng bệnh nặng, hắn lập tức đến phật đường quỳ ba ngày ba đêm.
Tình cảm dần nảy mầm trong sự mơ màng.
Nhưng lại bị hiện thực tàn nhẫn cắt đứt.
Đường tỷ bị cấm túc, bên ngoài khuê phòng kiên cố là tám ma ma trông coi ngày đêm.
Nàng muốn an tâm đi thêu giá y của mình, chờ đến ngày xuất giá, trên vai nàng sẽ là Từ gia.
Nói chung vận mệnh bất hạnh của nữ tử đều giống nhau.
Từ khi còn bé ta đã không giỏi nữ công gia chánh, chỉ thích múa đao lộng thương.
Ba mươi sáu đường binh pháp chỉ cần nhìn một lần là ta đã nhớ, hồng thương trong tay ta như có sự sống, chiến mã hoang dã nhất cũng bị ta thuần phục, ca ca lớn hơn ta ba tuổi cũng bị ta đánh ngã trên mặt đất.
Nhưng thân phận hoàng tử phi lại đột nhiên xuất hiện, phụ thân không còn cho ta đến võ đường nữa.
Ông xoa đầu ta, lời nói sâu xa: “Trường Gia, con là nữ tử, phải thành gia lập thất. Lúc trước ta dung túng cho con, nhưng phu quân con sẽ không thích con làm loạn thế này, con phải học thuộc nữ giới đi thôi.”
“Bé ngoan nghe lời. Con là hoàng tử phi tương lai, cho dù không dùng kiếm thì cũng có vô số người bảo vệ con.”
Nhưng phụ thân, con không muốn nghe lời.
Con không muốn làm bé ngoan, không muốn làm khổng tước chỉ biết nũng nịu để người khác bảo vệ, con muốn làm chim ưng bay lượn trên bầu trời, tay cầm kiếm, không chút lưu tình mà c.hặt đầu quân địch.
Ta cũng muốn bảo vệ bọn họ.
Những người đã vì ta mà c.hết, những con dân của ta, những người cho dù là anh dũng hay hèn mọn.
3.
Giống hệt với kiếp trước.
Sau khi Chu công công phụ trách lễ nghi đọc xong danh mục quà tặng, cả sảnh đường chìm vào im lặng.
Bên trên khay làm bằng gỗ lim là hai món quà làm của hồi môn của Thái hậu nương nương, ánh nắng chiếu lên càng khiến hai chiếc trâm đẹp mắt hơn.
Ta chỉ lo nhìn chằm chằm về phía công công kia.
Người nam nhân không giống nữ nhân không ra này là người đầu tiên lao đến trước mặt quân lính Hồ, đẩy lùi những quan viên đang hoảng sợ mà chạy tán loạn.
Đầu của y bị c.hặt xuống trong lúc người vẫn còn đứng thẳng. Sau đó y lại bị đóng lên cổng Tử Cấm Thành làm bù nhìn hình người.
Đường tỷ đột nhiên kéo tay áo ta, ta lập tức hiểu ý nàng.
Trước khi phụ thân lên tiếng, ta hít một hơi rồi loạng choạng ngã xuống đất.
Ta âm thầm ngậm bọc hoa phượng đã lén giấu trong móng tay vào miệng, vừa cử động một chút là chất lỏng màu đỏ tươi đã chảy xuống.
“Tiểu nữ bất tài được nương nương thương yêu.”
“Chỉ là từ nhỏ tiểu nữ đã ốm yếu, gặp gió là chảy nước mắt, nghe tiếng sét đánh thôi cũng có thể thổ huyết, một năm nằm trên giường mười tháng. Chỉ sợ vừa nhận lễ cũng không sống được bao lâu! Tiểu nữ thật vô dụng, phúc khí lớn như vậy nhưng không tiếp nổi…”
Ánh mắt nghi ngờ của phụ thân nhìn về phía ta.
Ta hơi giật mình, bọc hoa phượng ngậm trong miệng không may rơi xuống đất, lại còn phát ra tiếng động.
“Chuyện này…”
Cũng may ta phản ứng nhanh, ta lăn một vòng, một tay che cái bọc hoa kia lại, đau lòng nức nở: “Không phải là thận của ta kết sỏi rồi đấy chứ… Có lẽ là mới ho ra rồi… Phụ thân, mẫu thân, con sợ…”
Ánh mắt Chu công công chuyển về phía đường tỷ.
Nàng diễn còn thật hơn cả ta.
Mắt trợn ngược, ngũ quan méo mó, khóe miệng còn chảy nước bọt: “Hoàng tử phi, ha ha ha, ta cũng có thể làm hoàng tử phi…”
Nàng dừng lại một chút rồi vỗ mặt mình, sau đó nói: “Bệnh vặt mà thôi, Chu công công, ngài đừng sợ, cũng tuyệt đối đừng nói với Thái hậu, ta chỉ cần hơi kích động một chút là không thể khống chế được bản thân… Thuốc, Lan Hương, mau đưa thuốc cho ta, đừng làm hỏng chuyện tốt của bản tiểu thư…”
Mặt nàng ấy giật giật, khóe miệng kéo sang phía bên phải.
Nàng ấy ngẩng đầu, kiềm chế nước mắt đang chực rơi: “Đúng, ta có bệnh, không bình thường, nhưng ta là đích nữ, ta biết cách quản lý nhà cửa, cũng am hiểu Nữ giới… Ta nhất định có thể làm tốt chức vụ hoàng tử phi.”
Dứt lời nàng còn ngọ nguậy bò về phía trước, dùng cả tay cả chân muốn nắm lấy y phục của Chu công công.
Lúc yến hội kết thúc, ta thấy sắc mặt Chu công công trắng bệch, vẻ mặt thì mơ mơ hồ hồ.
Đại nhân trong phủ đều đi tiễn khách.
Hai nha hoàn run rẩy rúc vào một chỗ: “Tiểu thư, hai người… có phải bị trúng tà rồi không… Một người bị nhiễm rồi lây ra cho cả hai…”
Trúng tà sao?
Trước khi mưa bão tới, ta và đường tỷ đứng sóng vai bên nhau.
Kiếp trước chúng ta bị dạy bảo theo khuôn phép gò bó, từng hành động, từ cách ăn cơm cho đến cách nói chuyện đều không được ra khỏi vòng tròn đó. Trái tim chúng ta dần mất đi sự sống, tứ chi cũng bị héo mòn.
Tiểu nha hoàn trốn đi rất xa.
Đường tỷ xoa mắt ta, có thứ gì đó chảy xuống rồi tan ra giữa lòng bàn tay nàng.
Một giọt nước mắt.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Trường Gia, muội cũng quay về rồi, đúng không?”
“Đừng sợ, tỷ tỷ ở bên cạnh muội. Ông trời đã cho chúng ta thêm một cơ hội, ta nhất định sẽ không để việc kiếp trước xảy ra lần nữa. Từ gia sẽ không xảy ra chuyện, Nam Sở sẽ bình yên, muội cũng sẽ tốt.”