Trưởng Công Chúa Hòa Thân - Chương 5
17.
Sau chuyện của Hứa Chiêu, Đại Hãn bị thương nghiêm trọng.
Gã không còn tin tưởng nữ nhân nữa, nhưng nam nhân lại không hầu hạ chu đáo được.
Vì vậy gã kêu ta hầu hạ bên cạnh gã.
Ta cũng có chút tự do, lúc ở cùng đứa bé kia, ta thường xuyên có thể ra ngoài hái chút thảo dược về.
Dần dần, trong Vương Đình liền loan truyền lời đồn, nói ta thành sủng cơ của Đại Hãn.
Nhưng hai người chúng ta đều rõ, Đại Hãn không động tới một ngón tay của ta.
Ngẫu nhiên gã còn mang theo vẻ mặt ôn hòa khi ta đang ôm “tiểu tạp chủng” của gã.
Từ trong ánh mắt gã, ta nhận ra, gã có tình cảm với Hứa Chiêu.
Oán hận âm thầm lan tràn trong lòng ta, đã có tình thì nên đối xử tốt với Hứa Chiêu, vì sao lại tra tấn nàng ấy như thế? Tới cuối cùng, ngay cả thi thể cũng vứt trên thảo nguyên.
Chỉ có mất đi rồi mới tỉnh ngộ.
Ta chỉ cảm thấy gã tỉnh ngộ còn chưa đủ sâu sắc, chưa đủ thống khổ.
Dù các đại phu đã cố gắng chăm sóc chữa trị, nhưng thân thể Man Vương vẫn ngày một suy sụp.
Đúng lúc năm nay lại là một năm hạn hán, bầy dê ngựa không có cỏ ăn.
Vì vậy đám mọi rợ này lại chú ý tới Đại Hạ.
Vị trí Man Vương nhìn thì có vẻ vững chắc, nhưng trên thực tế, dưới gã còn rất nhiều người xuất chúng khác.
Rơi vào đường cùng, Man Vương chỉ có thể giấu diếm chuyện vết thương của mình chưa lành, dẫn theo chúng tướng sĩ, ngày đêm suy tính chiến lược đánh cướp Đại Hạ.
Ta đứng ngoài trướng bồng nghe thấy, không nhịn được cong khóe miệng.
Chiến sự tốt, càng loạn càng tốt.
Tháng chín, đúng vụ thu hoạch, người Man tộc đã quyết định sẽ ra tay cướp bóc vào khoảng thời gian này.
Những lần trước, bọn họ chỉ cần phái vài người qua thôn làng giật đồ là được.
Nhưng sau một lần đánh giặc, Đại Hạ đã học khôn.
Biết dựng tường thành.
Dù sao năm trước đã đại thắng, nên đám Man tộc đều nghĩ năm này cũng có thể đạt được thắng lợi.
“Chỉ là Đại Hạ mà thôi, chẳng lẽ Đại Hãn ngài sợ rồi sao? Nếu ngài sợ, thì vị trí này để ta ngồi giúp đi.”
Người này nói chuyện thô lỗ nhưng tâm tư lại vô cùng tinh tế.
Đã nói tới vậy, cho dù Đại Hãn không muốn đánh cũng phải đánh.
Đại Hãn cũng mắc câu đúng như ý nguyện của hắn: “Ta sợ cái gì? Lúc ta đánh giặc, ngươi còn đang uống sữa chó đấy.”
Trải qua một loạt hành động như thế, Man Vương quyết định mang thương ra chiến trường.
Man Vương từng bị người đánh lén, gã cũng lo cho con mình nên ra lệnh cho ta đi theo, cũng gã tấn công Yến Vân mười sáu châu.
Ta vui vẻ đồng ý.
18.
Lại trở về cố thổ, tâm tình ta phức tạp không nói ra lời.
Cuối cùng ta chỉ mang theo đứa nhỏ tên Tiêu Nhật Triệu kia dạo xung quanh một vòng rồi trở về.
Ngoài thành, có một vài thôn dân đang nói chuyện với nhau.
Nghe cuộc nói chuyện của họ, ta mới biết được, lần này người dẫn binh xuất chinh lại là Phó Vĩnh Đạc.
Hắn ta phụng chỉ đến thảo phạt yêu nữ đã làm mất mặt Đại Hạ.
Ta cười lạnh một tiếng, độc dược hạ cho Đại Hãn lại mạnh thêm một phần.
19.
Ngày hôm sau là đại chiến, trong ngoài thành, gió thu hiu quạnh, xơ xác tiêu điều, yên tĩnh không tiếng động.
Đại Hãn mặc khôi giáp, nhưng giáp trụ vốn vừa người nay lại có phần rộng rãi.
Khi hai quân gặp mặt, Phó Vĩnh Đạc đứng trên cổng thành cao cao, Đại Hãn cưỡi trên lưng ngựa.
Người hai bên chửi mắng, la hét.
Ta lạnh lùng nhìn.
Chỉ ước gì hai người bọn họ tự mình đi xuống, chém giết lẫn nhau.
20.
Một trận này đánh cho Man tộc cảm thấy uất ức.
Cuối cùng chủ tướng vô lực, suýt nữa chỉ huy sai lầm, cũng may phó tướng thân kinh bách chiến, ngăn được cơn sóng dữ.
Bắt đầu có người nghi ngờ thực lực của Đại hãn.
Nhưng không chờ bọn họ tìm đến dò hỏi, độc dược trên người Đại Hãn đã phát tác.
Gã lập tức hôn mê không tỉnh, trong lúc hôn mê còn gọi tên Hứa Chiêu.
Gã không bao giờ ăn đồ ăn do ta mang tới, nhưng gã chắc chắn sẽ không ngờ được, ta lại hạ độc trên người mình.
Mùi hương trên người ta sẽ khiến gã ngày một suy yếu, cho tới tận lúc gã ngủ say không tỉnh lại.
Ta đi ra khỏi trướng bồng, bên ngoài là một đám tướng sĩ Man tộc đang nhìn chằm chằm.
“Đại Hãn đang nghỉ ngơi, các vị ngày mai lại tới đi.”
“Nghỉ ngơi cái gì? Ta thấy gã là không muốn gặp chúng ta thì có.”
“Ngươi nói xem có phải gã bị thương không?”
Đám người kia gào thét, giống như sói đói.
Ta không trả lời câu nào hết, chỉ khẽ tránh người ra, để lộ một góc bên trong trướng bồng cho bọn họ xem.
Đại Hãn nằm yên không nhúc nhích đã trả lời mọi vấn đề của họ.
Không biết là ai động tay trước, mọi người đồng loạt nhảy vào trong trướng bồng.
Bọn họ bắt đầu đấu đá với nhau.
Những phần tay chân đứt rời rơi đầy đất.
Ta ôm Tiêu Nhật Triệu, dùng tay nhẹ nhàng che đi ánh mắt nó: “Không sợ, không sợ, nhưng chuyện này đều là chuyện phải xảy ra trong quá trình ngươi trở thành Thiên Khả Hãn, bọn họ đều là đá lót đường cho ngươi.”
Đợi tới khi đám tướng sĩ nhận ra, thì bọn họ mới phát hiện, người của mình đã tổn thất một phần ba.
Chủ tướng đã chết, phó tướng hoặc là bị thương hoặc là tàn phế, hoặc là hấp hối.
Quân tâm đại loạn, suýt nữa thì tan rã hết.
Vẫn là ta đứng ra, ôm Tiêu Nhật Triệu trong lòng.
“Đây là con ruột của Đại Hãn, hắn chính là Đại Hãn kế tiếp của Man tộc.”
Mọi người nhìn ta, có nghi ngờ, có không phục.
Ta cười lạnh một tiếng, tay còn lại giơ một thứ lên, đó là đầu của Đại Hãn.
Cuối cùng, sau khi có một người bỏ đao quỳ xuống, thì tất cả mọi người đều quỳ xuống.
“Trở về Vương Đình.”
21.
Ta trở thành Hoàng thái hậu của Man tộc.
Lý do là vì ta là người chặt đầu Đại Hãn xuống.
Hơn nữa, lúc trước, khi làm “sủng cơ” trên danh nghĩa của Đại Hãn, ta cũng đã nuôi dưỡng được một nhóm thế lực có thể dùng.
Còn có Tiểu Khả Hãn trong tay, ta tất nắm quyền.
Sau một phen gió tanh mưa máu, ta dần dần khống chế hết các bộ tộc.
Trải qua lần hỗn chiến, Man tộc hao tổn không ít thực lực, những bộ tộc có thể chân chính đánh trận lại sợ bị hao tổn, nên đều không muốn tái chiến nữa.
Vì vậy, chuyện đầu tiên sau khi ta ngồi vững là sai người viết thư xin hàng, đại biểu cho Man tộc quy thuận Đại Hạ.
Bên phía Đại hạ tất nhiên là vô cùng vui mừng.
Sai sứ thần ra roi thúc ngựa tới, đón ta về nhà.
Lời đồn trong dân gian lại đổi gió, nói là ta nằm gai nếm mật, chỉ để có thể làm cho Man tộc quy thuận.
Ngày về nước, ta mang theo Tiêu Nhật Triệu.
Hắn vẫn còn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, để hắn lại Vương Đình ta không yên tâm.
Còn cả Hứa Chiêu cùng huynh trưởng của nàng ấy. Hai người này cũng nên lá rụng về cội.
Đến đón ta vẫn là vị sứ thần trẻ tuổi kia.
Lần này, mặt mày hắn đầy vẻ phấn chấn, mở miệng câu nào cũng là An Ninh trưởng công chúa.
Ta im lặng nở nụ cười.
Trước khi vào cung, ta nghỉ chân ở lại chỗ Hứa gia đóng quân vài ngày, sau đó được mời vào kinh thành.
Nhưng chuyện này không có ảnh hưởng gì cả, chủ yếu là so sánh với cống hiến của ta thì đó chỉ là chuyện rất nhỏ.
22.
Về lại hoàng cung, ta được mặc bộ đồ mới như ý nguyện.
Bộ đồ mới mà ta đã chờ đợi từ năm mười hai tuổi tới mười lăm tuổi, nay đã được choàng trên người ta.
Nhưng nó lại không còn dễ nhìn như trong ấn tượng của ta nữa.
Hoàng huynh cùng Phó Vĩnh Đạc vẫn như trước kia, mấy năm ta rời đi, bọn họ gần như không có thay đổi gì.
Bữa tiệc đêm đó, hoàng huynh kéo tay ta, cùng tâm sự với ta.
Nói huynh ấy mấy năm nay khó khăn ra sao.
Nói đến đoạn thâm tình nhất còn rơi vài giọt nước mắt.
Ngoài mặt ta hùa theo, giả vờ thấu hiểu cho tình cảm huynh muội mà huynh ấy đang biểu diễn. Sau đó âm thầm sai người đi tra xét hoàng cung một lượt.
Kết quả đương nhiên tốt.
Những người này tự che hai mắt, không dám nhìn chuyện xảy ra trên thế gian, đương nhiên cũng không muốn hang ổ mình ở thoải mái nhất xảy ra thay đổi gì.
Đêm đó, ta lập tức mang theo quân Hứa gia, khởi xướng cung biến.
Bắt trộm phải bắt liền tay, cung biến cũng thế.
Bảo ta đứng nhìn hài cốt Hứa Chiêu và Hứa thiếu tướng quân bị treo cái danh con trai con gái của tội thần, vậy còn không bằng bảo ta đi chết đi!
Thật lâu trước đây, lúc ta nhìn thấy huynh trưởng của Hứa Chiêu, thứ hắn giao vào tay ta, chính là lệnh bài của Hứa gia quân.
Lệnh bài kia vô cùng nhỏ bé, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, có lẽ ta sẽ chỉ nghĩ nó là một tảng đá.
Nhưng năm ấy, ta nắm chặt nó giống như nắm lấy hy vọng sống sót duy nhất.
Ta dùng tốc độ sét đánh lôi đình dọn sạch tất cả chướng ngại, vào làm chủ hoàng cung.
Ta lập Tiêu Nhật Triệu làm hoàng đế, truy phong Hứa Chiêu thành hoàng thái hậu.
Mà ta, vẫn là An Ninh trưởng công chúa.
23.
Một lần cuối cùng nhìn thấy Phó Vĩnh Đạc là khi hắn ta men theo mật đạo nào đó tới gặp ta.
Lúc hắn ta xâm nhập cung điện của ta thì lại bị tướng sĩ bên cạnh ta bắt giữ.
Hắn ta khóc lóc chất vấn: “Ngày ấy, người cứu ta ở ngoài cung là nàng, vì sao nàng không giải thích thêm, nói rõ thêm chứ?”
“Khanh Khanh, ta biết sai rồi, cầu xin nàng buông tha cho ta, tha cho Phó gia.”
Ta cười lạnh, không hề do dự ra lệnh cho người đứng phía sau.
“Gọi thẳng tục danh của bản cung, kéo ra ngoài, đánh chết.”
Hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định, mắt đỏ lên hỏi.
“Chẳng lẽ nàng không yêu ta sao? Mới qua bao nhiêu năm thôi, sao nàng có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy?”
Ta phiền chán phất tay: “Đừng làm ầm ỹ tới tiểu hoàng đế.”
Mới có mấy tuổi đầu mà đã hỏi có yêu hay không, thật không ngại mất mặt.
Nếu nói là yêu, vậy trong lòng ta chỉ yêu một người kia.
Nàng ấy là tình cảm chân thành của đời ta.
Tình yêu này không liên quan tới chuyện nam nữ.
Chỉ đơn giản là nàng ấy xuyên qua túi da nhìn thấy con người chân thật nhất của ta.
Khi còn sống, nàng ấy là đại thụ trưởng thành, che gió che mưa cho ta.
Sau khi mất, thân thể nàng ấy vẫn che gió che mưa cho người tới sau.
Trong lòng Hứa Chiêu có yêu.
Nàng ấy yêu núi sông này, yêu cố thổ này, yêu thiên hạ này.
Cho nên ta trở lại cố thổ rồi, cũng mang nàng ấy theo.
Chỉ là không biết, nàng ấy có thích phương thức trở về này của ta hay không.
Thật hy vọng có minh phủ tồn tại, như vậy, sau khi ta chết đi, cũng có thể gặp lại nàng ấy, hỏi nàng ấy một câu.
“Chiêu Chiêu, ta cũng đã thành đại thụ.”
“Ta như vậy, ngươi có thích không?”
(Hoàn)