Trưởng Công Chúa Hòa Thân - Chương 4
12.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của sứ thần Đại Hạ, quả nhiên Đại Hãn rất vui vẻ.
Tới ban đêm, ta được xá miễn tội danh lúc trước, trở thành tỳ nữ của Hứa Chiêu.
Sau đó Đại Hãn vui sướng ôm lấy Hứa Chiêu ở trước mặt đám sứ thần, trở về vương trướng.
Cả một đêm, ta không thấy bóng dáng Hứa Chiêu.
Ngày hôm sau, ta chợt nghe nàng ấy nói, Đại Hãn đã đồng ý tìm huynh trưởng giúp nàng ấy.
“Vì sao lại nhờ Đại Hãn đi tìm?”
Lúc nàng ấy nói những lời này, cả khuôn mặt đều tỏa sáng.
“Huynh trưởng ngươi cùng Đại Hãn là quan hệ đối địch. Nếu tìm được rồi, sợ rằng sẽ bị tống vào tù luôn.”
Hứa Chiêu lắc đầu: “Ngươi không hiểu những chuyện trên chiến trường. Ca ca ta từng nói với ta, huynh ấy rất kính ngưỡng Đại Hãn thảo nguyên. Mà Đại Hãn cũng nói với ta là rất quý ca ca ta như một vị tướng. Cho dù là để có thêm một mãnh tướng cho đội quân của mình, thì Đại Hãn cũng sẽ chăm sóc cho huynh trưởng của ta.”
Nhìn thấy nàng ấy vui vẻ như vậy, ta không nói thêm gì nữa, chỉ giúp nàng ấy bôi thuốc, chờ nàng ấy bình yên đi vào giấc ngủ.
13.
Sứ thần tới đòi Hứa Chiêu không được, còn bị nhục nhã trắng trợn một phen.
Thiếu niên được ta đút nho ngày ấy đã cố tình tìm lúc không người, gặp ta.
“Công chúa, ta biết người không nghĩ như vậy. Nếu có thể, hay là người đi theo chúng ta đi.”
“Lần này, chúng ta chuẩn bị rất nhiều xe ngựa, Man Vương lại coi thường chúng ta, tất nhiên sẽ không cố ý kiểm tra. Chỉ cần các người ẩn nấp kỹ thì sẽ không bị phát hiện.”
Ta cẩn thận đánh giá hắn một lát, cảm giác rất giống cố nhân.
Nghĩ nửa ngày, ta mới nhớ ra hắn giống ai, thì ra là giống trúc mã quốc sư ở cố đô xa xa kia.
“Vậy ngay từ đâu sao còn muốn hòa thân? Nay Man Vương lật lọng, các ngươi lại cũng muốn lật lọng theo gã luôn sao?”
“Nói cho cùng thì người đọc sách thánh hiền quả nhiên gian trá. Ta biết ta trở về sẽ bị dìm xuống sông. Bên này tốt lắm, ta không có ý định quay về.”
Sứ thần trẻ tuổi khuyên can mãi, nhưng ta vẫn không đồng ý.
Mãi tới khi hắn bắt đầu thuyết phục Hứa Chiêu.
Dường như hắn nhận ra, ta đối xử với Hứa Chiêu có phần khác biệt, nên muốn ra tay từ chỗ nàng ấy.
Nhưng Hứa Chiêu đang rất được sủng ái, Man Vương luôn theo dõi sát sao, làm sao hắn có cơ hội gặp riêng nàng ấy cơ chứ.
Cho nên chỉ có thể phẫn nộ mà về.
Trước khi sứ đoàn rời đi, ta lại nhìn thấy sứ thần trẻ tuổi kia, hắn nhìn ta, nói với ta: “Phó đại nhân vẫn luôn chờ ngài.”
Ta lạnh lùng nhìn qua: “Vậy thì bảo hắn ta chờ ở trên cầu Nại Hà đi.”
14.
Sứ thần nổi giận đùng đùng rời đi.
Bọn họ đi rồi, ta cũng có thể đoán ra được, ta cùng Hứa Chiêu sẽ bị người trong thiên hạ nói thành bộ dạng gì.
Ta muốn nói với nàng ấy những chuyện này, nhưng nàng ấy có chút khác thường.
Thường xuyên quên này quên nọ, sức ăn cũng lớn hơn rất nhiều.
Một hai ngày thì không sao, mười ngày tám ngày thì có chút dọa người.
“Thẩm Dư Khanh, hình như ta mang thai.”
Ngày đó, trong lúc dùng cơm, miếng thịt dê kẹt lại nơi cổ họng ta, không lên không xuống được.
“Ta không thể giữ đứa bé này lại. Nếu Đại Hãn biết, đương nhiên sẽ không để ta chết toàn thây.”
Nàng ấy yên lặng nhìn ta: “Không thể giữ nó lại.”
Hứa Chiêu nói không muốn giữ đứa nhỏ lại, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập đau thương.
Ta không biết, nàng ấy cảm thấy áy náy với đứa nhỏ chưa sinh ra, hay là có tình cảm với Man Vương.
Muốn phá thai cũng không dễ dàng.
Chúng ta không hề quen biết đại phu nào ở nơi này, thảo dược cũng cực kỳ trân quý.
Nếu muốn tự mình phá thai, đó quả thực là nói nhảm mà thôi.
Quả nhiên, ta nhanh chóng bị phát hiện khi dẫn theo Hứa Chiêu lăn từ trên sườn núi xuống.
Man Vương đã biết nàng ấy mang thai.
Nhưng gã lại không hề nổi giận, mà chỉ cười lạnh một tiếng.
“Sao nào, chẳng lẽ ngươi muốn sinh cho ta một tiểu tạp chủng à?”
Hứa Chiêu cùng ta đều giật mình, trong lòng bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi.
“Ngươi đã muốn phá thai, vậy ta đây sẽ giúp ngươi, trong khoảng thời gian này, ngươi cứ thị tẩm như bình thường.”
Mặt Hứa Chiêu trắng bệch.
Nàng ấy vội vàng quỳ xuống: “Đại Hãn, thiếp nguyện ý xóa bỏ đứa nhỏ, kính xin Đại Hãn bỏ qua cho thiếp.”
Ngón tay Man Vương nhéo lên gò má nàng ấy: “Nhưng mà ta muốn xem thử, đứa nhỏ này có thể trụ được bao lâu.”
Nhưng không biết tại sao, đứa nhỏ của Hứa Chiêu mãi không hỏng.
Nàng ấy cùng Man Vương hàng đêm sênh ca, tận tới khi bụng lớn dần.
Cũng không có ai yêu cầu nàng ấy bỏ đứa nhỏ.
Ta suy nghĩ một chút, Man Vương năm nay đã gần ba mươi, trước kia có mấy người con trai, hoặc là chết trận hoặc là bệnh chết, nay thật vất vả mới có thêm đứa nữa.
Mặc dù là do người Nam sinh ra, vậy vẫn tốt hơn là không có.
15.
Thời điểm nàng ấy mang thai được tám tháng, Man Vương nói với Hứa Chiêu rằng, bọn họ đã tìm được huynh trưởng của nàng ấy.
Người còn chưa chết, nhưng cũng nửa sống nửa chết.
Ta đi qua nhìn thử, đứng cạnh vị tướng quân trẻ tuổi này.
Dường như là cảm giác có người tới, hắn run rẩy giơ tay lên, ta thuận thế cầm lấy tay hắn, một vật gì đó lạnh lẽo nặng nề rơi vào lòng bàn tay ta.
Ta cau mày, trầm mặc đi ra khỏi trướng bồng mà hắn được sắp xếp, cũng ngăn cản Hứa Chiêu đang muốn đi vào.
“Ngươi đừng nhìn.”
Trên người huynh trưởng nàng ấy chồng chất vết thương, mới cũ đều có, hiển nhiên là đã bị dùng hình.
Loại chuyện này, ta nghĩ thôi cũng đoán được là do ai làm.
Hứa Chiêu nghe vậy thì chỉ lui về sau vài bước, quỳ xuống với Man Vương: “Thỉnh Đại Hãn cứu chữa cho huynh trưởng ta.”
Không biết Đại Hãn nghe lọt được bao nhiêu lời nàng ấy nói.
Ta chỉ biết là, mấy ngày sau, Đại Hãn đã xử tử huynh trưởng nàng ấy.
Nghe được tin tức này, Hứa Chiêu giống như hồn bay phách lạc.
Trùng hợp là thảo nguyên đã mở một yến tiệc lớn, ta không ngờ là Đại Hãn lại chặt đầu huynh trưởng nàng ấy, rồi đặt ở một nơi dễ thấy để cho mọi người xem xét.
“Đây là đầu đại tướng Đại Hạ, lúc trước hắn đã giết vô số người của chúng ta. Nay ta báo thù thay cho các huynh đệ rồi!”
Đứng ở chỗ lửa trại không chiếu tới, lần đầu tiên ta nhìn thấy Hứa Chiêu chảy nước mắt.
“Thẩm Dư Khanh, ta thật sự sai lầm rồi. Ta cứ tưởng gã độc sủng ta thì đã là có tình với ta. Xem ra ngươi không phải là người duy nhất ôm mong đợi với nam nhân.”
Mí mắt ta giật giật, muốn kéo nàng ấy lại nói gì đó, nhưng lại chụp vào khoảng không, nàng ấy cũng đã lau khô nước mắt, đi xa.
Đêm nay, nàng ấy vẫn ngủ lại trong trướng bồng của Đại Hãn.
16.
Ta thức trắng đêm không ngủ được, mãi tới sáng sớm, khi nàng ấy nguyên vẹn trở về, ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng Hứa Chiêu như vậy, lại càng khiến ta cảm thấy có chuyện gì đó.
“Thẩm Dư Khanh, ta không còn sống được bao lâu nữa.”
Ngày ấy, bỗng nhiên nàng ấy nói với ta như vậy, đôi tay đang thu dọn đồ đạc của ta khựng lại.
“Nói vậy là sao?”
“Thực ra, ta tới chiến trường là chủ ý của Phó Vĩnh Đạc. Hắn ta hạ thuốc độc cho ta, ép ta phải lên chiến trường, hắn ta muốn khống chế chiến trường từ xa, sau đó dùng tướng sĩ Hứa gia, bức vua thoái vị. Ai ngờ hắn ta thất bại.”
“Nay độc dược đã ngấm sâu, ta chỉ còn sống được vài ngày nữa.”
Ta đương nhiên không tin, nhưng nàng ấy lại cho ta xem những đường tơ máu đang lan tràn về phía cổ tay mình.
“Khi những đường đỏ này chạm tới cổ tay thì sẽ không thể cứu vãn được nữa. Độc kia quá mạnh, ta không muốn chịu đau đớn như vậy.”
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Nàng ấy cười thảm: “Ngươi làm việc phải quyết đoán hơn, sau khi chuyện thành công thì mang hài cốt của ta về Đại Hạ.”
Ngực ta phập phồng vài cái, cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ “ừ”.
Buổi tối hai ngày sau, Hứa Chiêu hạ cho Man Vương một loại thuốc khiến người mất hết sức lực, còn trộm giấu một thanh đao, trong lúc mây mưa thì đâm đao vào ngực Đại Hãn.
May mắn ta ở bên ngoài trông chừng, ngay lập tức nhảy vào trướng bồng, đoạt lấy đao trong tay nàng ấy.
Hai người chúng ta lôi kéo, ta vẫn chiếm phần hơn, nhưng trong nháy mắt, đao đã cắt qua cổ nàng ấy.
Nàng ấy chết.
Chết trong tay của ta.
Khoảnh khắc ta giật lấy thanh đao thì nàng ấy cũng tự mình vươn cổ tới cứa lên đao.
Máu đỏ tươi bắn thẳng lên mặt ta.
Nhưng ta lại không ngờ, Man Vương lại có thể dã man như thế, gã lại ngay lập tức rạch bụng nàng ấy ra, tìm tỳ nữ tới, lấy đứa bé kia ra.
“Ngươi có công, vừa hay đứa nhỏ này lại là một tạp chủng, để ngươi nuôi đi thôi.”
Gã ôm ngực bị thương, nhìn thi thể Hứa Chiêu một cách phức tạp, phất phất tay.
Thảo nguyên lưu hành tục thiên táng*, nhưng nhà chúng ta lại chú trọng lá rụng về cội.
*Tục để xác trên núi cho chim, quạ mổ.
Ta cõng xác Hứa Chiêu, bước từng bước một ra khỏi cửa, tạm thời đặt nàng ấy ở dưới ngọn đồi nhỏ mà chúng ta thích nhất.
Gió thổi qua, trên thảo nguyên nổi lên sóng triều, ta nghẹn ngào nói:
“Chờ ta, ta sẽ dẫn ngươi đi.”