Trưởng Công Chúa - Chương 3
13.
Trong lúc chờ đợi, Hạ Trúc kể cho ta nghe rất nhiều tình tiết được viết trong sách.
Thực ra vị Hoàng hậu ta đây xuất hiện khá ít trong sách.
Hạ Trúc kể về chuyện của người khác nhiều hơn là ta.
Chẳng hạn như sau khi toàn bộ Tống gia bị tiêu diệt, Tiểu Lục sống vất vả như thế nào.
Về sau lúc Tiểu Lục báo thù cho Tống gia đã làm ra chuyện gì.
Hạ Trúc lặp đi lặp lại cho ta nghe rất nhiều lần về kết cục của Lý Dần và Thần phi.
Nếu không nghe đi nghe lại, ta không biết liệu mình có thể ngăn chặn được hận thù trong lòng hay không.
Đối với Hạ Trúc mà nói, thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Nhưng với ta, nó là sự thật.
Lý Dần muốn sủng ái Thần phi thế nào, ta sẽ không có ý kiến.
Trước khi gả cho hắn, ta đã biết rõ hắn sẽ có tam cung lục viện và vô số phi tần.
Tống gia trợ giúp hắn lên ngôi vua, hắn có thể không biết ơn, có thể kiêng kỵ, nhưng không nên vu oan tội danh thông đồng với địch bán nước lên đầu Tống gia ta.
Phụ thân ta và huynh trưởng canh giữ biên cương nhiều năm, trên thân đầy rẫy vết đao chém và tên bắn.
Đến cuối cùng lại chết bởi lời buộc tội vô căn cứ.
Còn ta…
Làm phu thê với hắn coi như hòa thuận, chưa bao giờ tính kế hãm hại phi tử và con cái của hắn.
Nhưng hắn vừa yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hy sinh của Tống gia, vừa xem ta như lá chắn của Thần phi.
Thậm chí còn hạ thuốc khiến ta vô sinh…
Những năm gần đây, vì tin tưởng thái y, cộng thêm Lục Tranh ẩn dật tại Thần Y cốc lâu năm, nên ta chưa bao giờ nhờ Lục Tranh bắt mạch cho mình.
Nếu không phải nàng ấy tình cờ phát hiện ra việc này, e rằng tới khi chết ta cũng không biết.
Việc ta không thể sinh con là do Lý Dần gây ra.
Ta nuốt không trôi cục tức này.
Cũng không có ý định nuốt.
14
Sau khi Thẩm Chiêu nghi được phong hiệu chữ Thần, nàng ta dần dần có tên tuổi trong hậu cung.
Cộng thêm việc nàng ta sinh được hoàng tử, trong cung tự nhiên có người thông minh sẽ chú ý tới nàng ta.
Huống chi sau lưng còn có ta lén lút đổ thêm dầu vào lửa.
Chẳng mấy chốc đã có người nhận ra Lý Dần đối đãi khác biệt với nàng ta.
“Cùng là tước phi, ấy thế mà trong cung Thần phi muội muội trái lại có nhiều đồ tốt hơn so với người khác.” – Huệ phi nói với giọng điệu quái gở.
Huệ phi là người kỳ cựu bên cạnh Lý Dần.
Lý Dần chưa chắc thích nàng ta, nhưng hắn sẽ nể mặt nàng ta mấy phần.
Nàng ta cũng từng cho rằng bản thân đặc biệt trước mặt Lý Dần.
Mãi đến khi nàng ta chú ý tới Thần phi…
Yêu cũng như ghét, đều rất khó che giấu.
Người Lý Dần yêu nhất chính là Thần phi, cho nên có đồ gì tốt, đương nhiên sẽ nhịn không được mà lén đưa đến cung của nàng ta.
Lúc đầu khi ta vẫn chưa biết rõ tình hình đã miễn nàng ta khỏi thỉnh an.
Nhưng nếu biết sức khoẻ nàng ta không sao, tất nhiên không thể tiếp tục miễn thỉnh an.
Lời ra tiếng vào, có nhiều thứ, không thể giấu được nữa.
“Còn không phải sao.” – Cùng ở tước phi, Dương phi mở miệng với giọng chua ngoa.
Không giống như Huệ phi và Thần phi, nàng ta chỉ có tước phi, chứ không có phong hiệu.
“Ngay cả phong hiệu của Thần phi tỷ tỷ cũng hay hơn so với những tỷ muội khác…”
Trong lời nàng ta nói mang hàm ý riêng và không giấu được vị chua chát.
“Thần phi sinh hạ hoàng tử cho Hoàng thượng, đương nhiên phải khác rồi.” – Ta cố ý nói.
“Vậy cũng không đúng.” – Huệ phi nhìn Thần phi với ánh mắt tràn đầy ghen ghét: “Vận may của Thần phi tốt hơn chúng ta nhiều.”
“Hoàng thượng thỉnh thoảng mới qua đêm trong cung của nàng, thế mà đã sinh hạ long tử bình an…”
Nàng ta dừng một chút, chuyển ánh mắt về phía Hứa Thường tại: “Mặc dù Hứa Thường tại và Thần phi muội muội mang thai cùng lần, nhưng đáng tiếc chỉ sinh được công chúa, hơn nữa còn sinh non…”
Dương phi quái gở nói: “Đúng vậy, mỗi người một số mệnh. Thần phi tỷ tỷ sinh con xong được thăng từ Chiêu nghi lên làm phi, còn Hứa Thường tại sinh con xong vẫn làm Thường tại như cũ.”
Hứa Thường tại được Huệ phi và Dương phi nhắc tới, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Chỉ trách địa vị của nàng ta thấp.
Cho dù bị sỉ nhục như thế này ở trước mặt mọi người, nàng ta cũng chỉ có thể chịu đựng.
Ta đặt tách trà trên tay lên bàn, phát ra tiếng vang.
“Được rồi, lui xuống hết đi, bổn cung mệt rồi.”
Những phi tần khác đang xem náo nhiệt lập tức thu nét mặt, đứng dậy cáo lui.
Ta hướng ánh mắt về phía Hứa Thường tại: “Hứa Thường tại, ngươi ở lại.”
15.
Trong mắt Hứa Thường tại lộ ra vẻ lo âu, rõ ràng có chút bất an.
Đợi mọi người trong điện về hết, Hứa Thường tại mới ngập ngừng dò hỏi: “Không biết nương nương có căn dặn gì?”
Ta ném chiếc túi Tiền Ma ma đem về ngày hôm đó tới trước mặt Hứa Thường tại.
“Hứa Thường tại nhìn thứ này có cảm thấy quen mắt không?”
Sắc mặt Hứa Thường tại trắng bệch, ngón tay cầm túi hơi run lên.
Sau khi nhìn thấy thứ trong túi, nàng ta hơi sửng sốt.
“Đây là…”
Sắc mặt Hứa Thường tại biến đổi.
Nàng ta ngước mắt lên nhìn ta, lấy hết can đảm hỏi: “Đây là đồ của thần thiếp, sao lại ở chỗ nương nương…”
“Nếu không phải ta sai người mang thứ này tới, hiện tại ngươi còn có thể nhìn thấy nó sao?”
Ta cảm thấy nàng ta hỏi một câu hỏi rất ngu xuẩn.
Hứa Thường tại mấp máy môi: “Nương nương, thần thiếp nghe không hiểu.”
Ta nhìn dáng vẻ của Hứa Thường tại, nói với ý sâu xa: “Không, ngươi hiểu rõ, nếu không sao ngươi cùng ăn cùng ở với tiểu công chúa, một tấc cũng không rời?”
Vốn dĩ ta không có ý định vạch rõ với Hứa Thường tại.
Nhưng ta phát hiện ra rằng nàng ta không phải kẻ ngốc, có lẽ đã mơ hồ đoán được sự thật về việc mình sinh non.
Tuy phụ thân nàng ta là một Tri huyện nhỏ, nhưng huynh trưởng nàng ta lại là một nhân tài…
Hứa Thường tại bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước mặt ta, than thở khóc lóc: “Cầu xin nương nương chỉ cho thần thiếp một con đường sáng suốt.”
16.
Sau hôm đó, Thần phi thường xuyên bị các phi tần trong hậu cung ngấm ngầm gây khó dễ, hãm hại.
Lý Dần ngày càng chịu khó đến cung của ta hơn.
Nhiều khi hắn chỉ đến ngồi, ăn cơm và nói chuyện với ta.
Không hề đề cập đến chuyện thị tẩm.
Ta nhẹ nhàng thở ra vì điều này.
Kể từ khi biết được những việc hắn làm, ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Cho dù Lý Dần có vẻ bề ngoài đẹp đến đâu, ta cũng không cách nào thân mật với hắn được nữa.
Ngay cả việc ăn cơm cùng nhau, ta đều cảm thấy buồn nôn.
Mỗi lần sau khi hắn rời đi, ta phải nôn một hồi.
May thay, những ngày như vậy không kéo dài quá lâu.
Hôm đó ta và Lý Dần đang dùng bữa thì Tống phủ truyền tin đến.
Nói mẫu thân của ta bị bệnh, đã đi khám mấy đại phu nhưng không có chuyển biến tốt.
Ta lập tức đặt đũa trong tay xuống bàn, nhìn Lý Dần bằng ánh mắt cầu xin.
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn dẫn Lục Thần y đi xem mẫu thân…”
Lý Dần tỏ vẻ lo lắng.
Hắn dịu dàng nói: “Có cần trẫm đi cùng nàng không?”
Trong lòng ta cảm thấy nực cười, ngoài miệng lại nói: “Hoàng thượng cho phép thần thiếp xuất cung đã là ân điển, sao thần thiếp dám trì hoãn việc triều chính của Hoàng thượng?”
Nếu Lý Dần thực sự muốn đi cùng ta, sao lại hỏi ta?
Đúng là đạo đức giả.
“Hơn nữa, nếu Hoàng thượng đi cùng thần thiếp, chẳng phải hôm nay thần thiếp lại phải hồi cung à.”
Ta cố nén cảm giác buồn nôn, làm nũng với hắn.
“Phụ thân và ca ca ta đều ở biên cương, bây giờ mẫu thân bệnh nặng, nên thần thiếp muốn ở với bà ấy mấy ngày.”
Lý Dần cười nói: “Được rồi, nếu đã như vậy, trẫm không miễn cưỡng nàng nữa.”
Hắn dường như nhớ tới điều gì đó, nói tiếp: “Nếu mẫu thân nàng bị bệnh nặng thì để Lục thần y ở lại chăm sóc cho bà ấy đi. Vừa hay bệnh của Thái hậu đã tốt hơn, không cần bảo nàng ta về.”
Ta biết Lý Dần sợ sự có mặt của Lục Tranh sẽ làm bại lộ sự thật rằng cơ thể của Thần phi khỏe mạnh.
Tuy nhiên ta không vạch trần và thuận theo ý muốn của hắn.
Điều hắn không biết chính là mẫu thân ta không bị bệnh.
17.
Cũng giống như lý do ta gặp bà lần trước.
Lần này mẫu thân ta báo bệnh, chỉ vì muốn ta về Tống gia một chuyến.
Bởi vì ca ca của ta đã âm thầm về kinh.
“A Du, sau khi nhận được mật thư của muội, ta đã âm thầm chạy về. Muội mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Trong thư phòng, ca ca đang nhìn ta với vẻ mặt đầy thắc mắc.
Ta thở phào nhẹ nhõm, kể cho ca ca nghe việc ta phát hiện ra Lý Dần đang âm mưu vu oan Tống gia.
Nhưng ta đã che giấu việc Hạ Trúc xuyên sách, chỉ nói rằng nàng vô tình phát hiện ra một số manh mối.
Ta thầm để tâm, lúc này mới nhận ra âm mưu của Lý Dần.
Ca ca nghe xong, hồi lâu vẫn không thể tin.
Hắn trầm giọng nói: “A Du, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, muội có bằng chứng không?”
Ta giương mắt đối diện với ca ca: “Tạm thời ta vẫn chưa tìm được bằng chứng về việc thông đồng với địch bán nước, nhưng…”
Trên mặt ta hiện lên một tia đau xót: “A Tranh đã từng bắt mạch cho ta, xác nhận rằng ta không thể mang thai, không phải vì cơ thể ta yếu ớt, mà bị người khác hạ thuốc vô sinh.”
Ta than nhẹ một tiếng: “Trong cung có nhiều thái y như vậy, ai nấy đều giỏi y thuật, nhưng không ai phát hiện ra điều này. Ca ca nghĩ đây là vì sao?”
Nghe vậy, ca ca bỗng nhiên đập bàn một cái.
Hắn nghiến răng nói: “Khinh người quá đáng!”
Đợi lửa giận nguôi ngoai, ca ca mới hỏi tiếp: “A Du định làm thế nào?”
Ta hồi tưởng những lời Hạ Trúc nói về kết cục của Tống gia trong sách.
“Ca ca có biết nếu kế hoạch của Lý Dần thành công thì cả nhà Tống thị sẽ có kết cục thế nào không?”
Ta cười thê lương: “Cả nhà Tống thị sẽ không ai có thể sống sót, bao gồm cả ta.”
Chỉ khi giải quyết hòn đá ngáng đường là ta, Thần phi yêu dấu của Lý Dần mới có thể leo lên ngôi vị Hoàng hậu.
Cơ hội Tống gia “thông đồng với địch bán nước” tốt như thế, đương nhiên Lý Dần sẽ không giữ lại ta.
Mặc dù ca ca là võ tướng, nhưng đầu óc khá thông minh.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, do dự không dám nói: “Muội muốn…”
Ta nghiêm túc nhẹ gật đầu: “Ca ca, đây là đường sống duy nhất của cả nhà Tống thị chúng ta.”
18.
Ta chỉ nghỉ ngơi tại Tống phủ một đêm.
Ngày hôm sau dùng bữa sáng xong, ta lập tức dẫn Hạ Trúc trở về cung.
Ta đã thông báo với ca ca những chuyện cần bàn giao.
Cũng chính vì nói chuyện thâu đêm mà mắt ta thâm đen.
Lý Dần nhìn thấy vẻ ngoài hốc hác của ta nên tin rằng mẫu thân ta bệnh nặng.
Hắn lộ vẻ mặt thương xót: “Tại sao Hoàng hậu không thương tiếc thân thể của mình như vậy?”
Ta cố ý gượng cười nói: “Mẫu thân bệnh nặng, thần thiếp thực sự rất lo lắng.”
Lý Dần an ủi ta vài câu, tiếp đó sai người gửi vô số dược liệu quý giá cho mẫu thân ta.
Ngoài ra, hắn còn sai thái y đưa tới cho ta một lọ thuốc.
“Đây là thuốc bồi bổ cơ thể vừa được thái y nghiên cứu ra đó.”
Lý Dần nở nụ cười cực kỳ dịu dàng: “Hoàng hậu không muốn nuôi con của người khác, cho nên trẫm muốn cố gắng để Hoàng hậu có được con của mình.”
Ta đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng, giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Đây là…”
Lý Dần nhẹ gật đầu, nói: “Bên phía Thái Y viện đang nghĩ cách, trẫm sợ Hoàng hậu không uống nổi thuốc sắc, nên sai người chế thành dược hoàn, tiện cho Hoàng hậu dùng.”
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Dần, ta không nhịn được cười.
Nếu không phải biết được hắn là nguyên nhân khiến ta không thể có con, có lẽ ta đã cảm động muốn chết khi nghe hắn nói những lời này.
Ta ra vẻ chần chừ: “Nhưng chẳng phải thái y nói, đời này thần thiếp không thể có con của mình sao?”
Khuôn mặt Lý Dần không biến sắc: “Trước đây sự việc vẫn chưa tiến triển, ta sợ làm Hoàng hậu không vui nên bảo họ giấu kín với Hoàng hậu.”
Hắn vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta: “A Du, trẫm chỉ hy vọng nàng vui vẻ.”
Nghe được câu nói này của Lý Dần, ta suýt chút ói ra.
Dạ dày ta quặn lên.
Nhưng ta vẫn phải giả vờ cảm kích.
“Hoàng thượng, thần thiếp có tài đức gì…”
Mặt mày Lý Dần tươi cười, căn dặn ta nhớ uống thuốc, sau đó lấy lý do còn tấu chương cần phê duyệt gấp, rời khỏi Khôn Ninh cung của ta.
Ta không trì hoãn một giây phút nào.
Ta đổ một viên dược hoàn từ trong bình sứ ra và đưa cho tỳ nữ.
“Đưa viên thuốc này đến Tống phủ, giao cho Lục cô nương, nhờ nàng giúp tìm hiểu xem viên thuốc này có tác dụng gì.”
Ta mới không tin Lý Dần có ý tốt như vậy.
19.
Và sự thật đúng như ta dự đoán.
Viên thuốc này không dùng để điều trị chứng vô sinh của ta như lời Lý Dần nói.
Nó sẽ từ từ làm cơ thể ta suy yếu, khiến ta chịu đau đớn, nhưng không gây tử vong ngay.
“Cuộc sống của Thần phi gần đây không mấy dễ chịu, Hoàng thượng đang muốn trút giận thay Thần phi đây mà.”
Hạ Trúc tức giận nói.
Đúng vậy.
Lý Dần đang trút giận thay Thần phi.
Với sự thúc đẩy có chủ ý của ta, cách đối xử khác biệt mà Thần phi nhận được trước đây dần dần hiện rõ trong mắt các phi tần trong hậu cung.
Sống sót ở nơi ăn thịt người không nhả xương này có mấy ai là kẻ ngốc?
Ta không sợ bị người khác chê cười.
Nhưng ta muốn Thần phi nếm trải những thủ đoạn mà ta đã chịu đựng trước đây thay nàng ta.
Tuy nhiên, phản ứng của Lý Dần nằm ngoài dự đoán của ta.
Hắn coi Thần phi quan trọng hơn ta tưởng.
Nàng ta chỉ thấy khó chịu mấy ngày, Lý Dần đã trông mong báo thù cho nàng ta.
Ta nghịch chiếc bình sứ trên tay, không khỏi mong chờ ngày phụ thân và huynh trưởng về kinh báo cáo công việc.
“Chiếc bình sứ nhỏ trong tay Hoàng hậu nương nương thật tinh xảo, ắt hẳn do Hoàng thượng ban thưởng phải không?” – Hứa Thường tại khẽ cười nói.
Tầm mắt của mọi người lập tức tập trung vào tay ta.
Ta liếc nhìn Thần phi từ khóe mắt.
Dù đã cố gắng hết sức để nhẫn nhịn, nhưng ánh mắt nàng ta vẫn không tự chủ được mà liếc đến tay ta.
Ta lộ vẻ mặt ngượng ngùng, nói: “Đây là dược hoàn mà Hoàng thượng đặc biệt sai thái y bào chế cho ta để bồi bổ cơ thể, nói sẽ giúp nữ tử dễ mang thai hơn.”
Ta cố tình nói thế.