Trưởng Công Chúa - Chương 2
8.
Thẩm Chiêu nghi sinh trước khi Lục Thần y vào cung.
Không giống như Hứa Thường tại, mặc dù cơ thể của Thẩm Chiêu yếu ớt, nhưng đứa bé này lại đủ tháng, sinh nở tự nhiên.
Sáng sớm đã bắt đầu phát động, giày vò đến tận nửa đêm, đứa bé mới chào đời.
Ta thân là Hoàng hậu, lẽ ra phải đến thăm.
Nhưng ai bảo nhà ngoại ta lớn mạnh, lại được Hoàng thượng hết mực sủng ái.
Bao năm qua, ta chưa bao giờ phải đến trông nom việc sinh nở của nữ nhân trong cung.
Bởi vì ai nấy trong cung đều biết chuyện ta không thể sinh con cho mình, cho nên những phi tần này ước gì ta không đi.
Không ai muốn đứa con mình vất vả mang thai mười tháng được sinh ra, lại bị Hoàng hậu ta đây coi trọng.
Dựa theo sự thiên vị mà Hoàng thượng dành cho ta, nếu ta coi trọng, hắn đương nhiên sẽ không ngăn cản.
…
Thẩm Chiêu nghi có công nuôi dạy hoàng tử, được tấn phong tước Phi.
Trong số các phong hiệu do Nội Vụ phủ đề xuất, Hoàng thượng đã chọn chữ “Thần” làm phong hiệu cho nàng ta.
Vào hôm đầy tháng của tiểu hoàng tử, chiếu chỉ tấn phong Thẩm Chiêu nghi làm Thần phi được đưa qua từ sáng sớm.
Ban đầu ta đề nghị bày hai bàn để ăn mừng cho Thần phi, nhưng Hoàng thượng không đồng ý.
“Nàng ta được thăng tước vị đã là ân điển, không cần ăn mừng đâu.”
Trong lời nói tựa như không để Thần phi trong lòng.
“Tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử đã khiêm tốn lắm rồi, thần thiếp muốn mượn việc vui Thần phi muội muội được thăng tước vị, để làm các tỷ muội trong cung vui vẻ một chút.”
Hoàng thượng im lặng giây lát, cuối cùng gật đầu.
“Vậy tùy nàng.”
9.
Yến tiệc được tổ chức tại cung điện của Thần phi.
Bởi vì cơ thể nàng ta yếu ớt, nên ta để nàng ta sống một mình một cung.
Những năm gần đây, ngoại trừ Hoàng thượng, cung nữ và thái giám bên ngoài, dường như chẳng mấy ai bước chân vào nơi này.
Vì phải chăm sóc tiểu công chúa, nên Hứa Thường tại chỉ sai người gửi quà chúc mừng tới.
Huệ phi cũng không có con nối dõi, vô ý uống thêm vài ly.
Vốn dĩ nàng ta cũng từng có một đứa con.
Tuy nhiên đứa trẻ kia đã chết yểu khi chưa đầy một tuổi.
Từ đó về sau, Huệ phi chưa từng mang thai lần nào nữa.
“Nương nương, Huệ phi bất cẩn bị bong gân chân…” – Hạ Trúc ghé vào tai ta thì thầm.
Ta nghiêng đầu nhìn Hạ Trúc: “Hôm nay phi tần ở đây đều uống rượu, khó tránh khỏi việc gặp chuyện hớ hênh. Dù sao thái y cũng là nam tử, không tiện đến đây khám bệnh…”
Ánh mắt ta quét qua trên người Thần phi.
“Thế này đi, ngươi đi mời Lục Thần y tới đây.”
Thần phi muốn nói lại thôi.
Ma ma bên cạnh nàng ta lập tức nhắc nhở: “Nương nương, đến giờ cho tiểu hoàng tử bú rồi.”
Ta giương mắt nhìn sang: “Sao vậy, Thần phi phải tự mình cho tiểu hoàng tử bú ư?”
Thần phi khẽ gật đầu, nói: “Hiện tại sức khỏe của thần thiếp đã ổn hơn rồi, nên muốn tự mình cho bú.”
“Việc cho tiểu hoàng tử bú cứ giao cho nhũ mẫu đi.”
Ta nghênh đón ánh mắt của Thần phi: “Hôm nay các tỷ muội trong hậu cung đặc biệt đến đây để chúc mừng ngươi. Nếu ngươi không có mặt ở đây, chẳng phải rất bất lịch sự sao?”
Thần phi mím môi, một lát sau mới chậm rãi ngồi xuống.
“Vậy cứ theo lời Hoàng hậu nương nương nói.”
10.
Trước khi các cung khóa cửa, Lục Thần y đã lặng lẽ đến Khôn Ninh cung của ta.
Vừa nhìn thấy ta, hai mắt Lục Thần y lộ ý cười: “Du tỷ tỷ, đã nhiều năm không gặp, bây giờ tỷ vẫn ổn chứ?”
Ta vẫy tay với nàng ấy: “A Tranh, tới đây nói chuyện đi.”
Tên đầy đủ của Lục Thần y là Lục Tranh, là con gái nuôi của dì ta.
Nàng ấy ngồi đối diện với ta, hạ giọng nói: “Du tỷ tỷ, ta đã lén xem qua, cơ thể của vị Thần phi kia rất khỏe mạnh, trông không có vẻ gì là bị bệnh nặng.”
“Những ngày qua ở Thái Y viện, vốn muốn tìm cơ hội xem hồ sơ bệnh án của nàng ta, nhưng không tìm thấy.”
“Không tìm thấy ?” – Ta sửng sốt.
Lục Tranh gật đầu, nói: “Ta vốn muốn âm thầm nghe ngóng, nhưng đám thái y trong Thái Y viện dường như rất kiêng dè đối với chuyện liên quan đến Thần phi. Ta sợ đánh rắn động cỏ khác nên không dám hỏi nhiều.”
Ta nắm lấy tay Lục Tranh, vui mừng nói: “A Tranh của chúng ta đã hiểu chuyện hơn rồi.”
Lục Tranh cười ngượng ngùng, đang định nói gì đó thì sắc mặt đột nhiên thay đổi…
Nàng ấy chẳng nói chẳng rằng đặt ngón tay lên cổ tay ta.
Thấy thế, nụ cười trên mặt ta dần dần phai nhạt.
Mãi lâu sau, Lục Tranh nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Du tỷ tỷ, sở dĩ tỷ không thể mang thai, bởi vì tỷ đã bị người khác hạ thuốc khiến vô sinh!”
11.
Sau khi ma ma tiễn Lục Tranh về, ta lập tức gọi Hạ Trúc.
Giống như lần trước, Hạ Trúc không giấu được vẻ thấp thỏm trong mắt.
Ta nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói: “Ngươi có biết vị Lục Thần y này là muội muội của ta không?”
Hai chân Hạ Trúc hơi khuỵu, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
“Nô tỳ biết.”
Bàn tay trong ống tay áo của ta chậm rãi siết chặt thành nắm đấm: “Nói, ngươi còn biết gì nữa?”
Lần trước Hạ Trúc đã nói với ta, sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho ta đều là giả tạo.
Cái gọi là hết mực cưng chiều, chẳng qua chỉ để làm bia ngắm thay người trong lòng của hắn.
Tất cả những gì Hoàng thượng dung túng ta làm bây giờ sẽ trở thành lý do phế hậu trong tương lai.
Hạ Trúc oán giận nói: “Nô tỳ còn biết, đợi khi phụ thân và huynh trưởng của Hoàng hậu nương nương về kinh báo cáo nhiệm vụ, Hoàng thượng sẽ ụp tội danh thông đồng với địch bán nước lên đầu họ.”
“Cả nhà Tống thị, ngoại trừ Lục công tử, ngay cả con trai út cũng sẽ chết thảm…”
Nét mặt của Hạ Trúc kích động, nhưng giọng nói của nàng lại đè rất thấp.
“Ngay cả nương nương…cũng sẽ bị ban chết.”
Ta đè nén những lo nghĩ của mình xuống, nói: “Ta biết ngươi xuyên không, nhưng làm sao ngươi biết những chuyện vẫn chưa xảy ra này?”
Sắc mặt Hạ Trúc hơi thay đổi, cuối cùng bình tĩnh nói: “Bởi vì thế giới mà người sống thực ra là một cuốn tiểu thuyết, còn nô tỳ…là xuyên qua sách.”
12.
Dưới sự giải thích kiên nhẫn của Hạ Trúc, ta đã hiểu được sự khác biệt giữa xuyên không và xuyên sách.
Người đồng hương kia của nàng thuộc về xuyên không.
Hoàn toàn không hề biết gì về những sự việc sẽ xảy ra trong triều đại của bọn ta.
Cho nên nàng ta mới leo lên giường của Hoàng thượng.
Trái lại, Hạ Trúc xuyên sách.
Nàng biết mọi hướng đi của kịch bản.
Nhưng không may, ta, Hoàng thượng và Thần phi chỉ là những nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết này.
Vì thế có vài chi tiết nàng không biết rõ.
Hạ Trúc nói: “Nhân vật chính trong cuốn sách này chính là Lục đệ của người.”
“Lúc người và Tống gia xảy ra chuyện, đầy tớ của Tống gia đã hoán đổi thân phận con mình với Lục công tử, nhân lúc hỗn loạn đưa ngài ấy ra ngoài…”
“Lục công tử mai danh ẩn tích, chịu đủ mọi gian khổ, cuối cùng sửa lại án oan cho Tống gia.”
Nghe đến đó, trong lòng ta không khỏi cảm thấy an ủi đôi phần.
“Nói như vậy, kết cục của Hoàng thượng và Thần phi cũng không mấy tốt đẹp sao?”
Hạ Trúc khẽ gật đầu: “Hắn là nhân vật phản diện trong cuốn sách này, tất nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Nàng đang định nói điều khác, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Nương nương, Tiền Ma ma tới.”
“Cho bà ta vào.”
Tiền Ma ma là người ta phái đi nghe ngóng chuyện Hứa Thường tại sinh non.
Sau khi Tiền Ma ma bước vào, bà ấy cúi đầu hành lễ rồi thấp giọng nói: “Nương nương, nô tỳ nghe được, sở dĩ hôm đó Hứa Thường tại trượt ngã là vì chiếc vòng cổ trân châu của nàng ta đeo bị đứt, Hứa Thường tại vô tình giẫm phải những hạt châu lăn trên mặt đất mới dẫn đến việc tiểu công chúa bị sinh non.”
Nói đến đây, Tiền Ma ma dâng lên một chiếc túi nhỏ bằng hai tay.
“Đây là chiếc vòng cổ trân châu mà Hứa Thường tại đeo hôm đó. Nô tỳ phát hiện, chỗ bị đứt có dấu vết do con người làm…”
Ta lôi thứ trong túi ra.
“Nếu là do con người làm, vậy ngươi lấy thứ này từ đâu?”
Nếu có người muốn hãm hại Hứa Thường tại, tuyệt đối sẽ không để lại sơ hở lớn như vậy.
Tiền Ma ma nói: “Chuỗi vòng cổ trân châu này do Hoàng thượng ban cho Hứa Thường tại, cho nên sau chuyện ngày hôm đó, tỳ nữ của Hứa Thường tại đã nhặt sợi dây chuyền này về.”
Tiền Ma ma dừng một chút, ngập ngừng nói: “Nô tỳ sợ bị người khác phát giác, nên đặt một sợi dây giả khác vào, nhưng nô tỳ lại phát hiện Chu Công công ở bên cạnh Hoàng thượng đã lặng lẽ lấy sợi dây chuyền kia đi…”
Ta và Hạ Trúc nhìn nhau, trong lòng dâng lên một phỏng đoán đáng sợ.
“Ngươi hãy giả vờ như không biết việc này, đừng để lộ ra.”
Bất kể Hứa Thường tại có được sủng ái hay không, nhưng lúc đó nàng ta đang mang long thai, người của Nội vụ phủ tuyệt đối không dám lơ là chuyện này.
Huống hồ, chiếc vòng cổ trân châu này còn do Lý Dần tặng.
Tất cả đã sáng tỏ.
Hơn nữa, Lục Tranh đã xác nhận, sức khoẻ của Thần phi rất khoẻ mạnh.
Ta cố tình cáo bệnh, triệu mẫu thân vào cung.
Sau khi Lý Dần biết được chuyện này, hắn đã cử người đưa cho ta rất nhiều thuốc bổ.
Trước đây vào những lúc như thế này, trong lòng ta tràn ngập vui sướng.
Nữ nhân mà, sao có thể không hư vinh?
Được Hoàng thượng đối xử khác biệt đã thỏa mãn lòng hư vinh cực lớn của ta.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười.
12.
Từ khi biết mình chỉ là bia ngắm qua miệng Hạ Trúc, ta đã cho người âm thầm chú ý đến động tĩnh trong cung Thần phi.
Số lần Lý Dần nghỉ ngơi tại cung của Thần phi vẫn luôn không nhiều.
Ta kiểm tra ghi chép, phát hiện lúc Thần phi vẫn còn là Chiêu nghi, Lý Dần chỉ đến đó mỗi tháng một lần.
Hiện tại, có lẽ vì có tiểu hoàng tử mà Lý Dần đến đó hai lần.
Nhưng đây chỉ là ghi chép ngoài mặt.
Vào đêm khuya khi mọi người đã say giấc, Lý Dần thường âm thầm lẻn vào cung điện của Thần phi một mình.
Ngủ lại hơn nửa đêm.
Trước lúc bình minh, hắn lại lặng lẽ rời đi.
Ngoại trừ những người trong cung Thần phi và thái giám tổng quản bên cạnh Lý Dần, không ai trong cung biết được bí mật giữa họ.
Ngẫm cũng phải.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nào có ai tin được một Hoàng đế có thể làm ra loại chuyện này vì một nữ nhân?
…
Lúc mẫu thân đến, Hạ Trúc đang kể cho ta nghe chuyện ở thế giới bọn họ.
Mẫu thân nhìn thấy ta tựa người trên giường, tưởng ta thật sự đổ bệnh, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Bà bước nhanh đến bên cạnh ta, lo lắng hỏi: “Nương nương, nghe nói người…”
Ta lập tức nắm lấy tay mẫu thân và nói: “Mẫu thân, con không sao.”
Sau khi bảo đám người lui xuống, ta mới nói: “Hôm nay báo bệnh triệu mẫu thân vào cung, là có chuyện muốn bàn với mẫu thân.”
Thấy ta vẫn bình an, bấy giờ mẫu thân mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ngồi xuống bên cạnh ta, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì mà phải dùng lý do này gọi ta vào cung?”
Ta cụp mắt, kéo lấy cánh tay mẫu thân, nũng nịu nói: “Hôm qua con gái mơ thấy phụ thân và ca ca về kinh.”
Mẫu thân nghe vậy thì ngỡ ngàng, cười nói: “Hoàng thượng không nói cho con biết sao? Cuối năm phụ thân và ca ca con sẽ về kinh báo cáo nhiệm vụ.”
“Con biết.” – Ta bình tĩnh nói: “Nghe nói biên cương có rất nhiều thứ mới lạ, con muốn ca ca mang một ít về giúp con.”
Ta nhét bức mật thư đã viết xong từ trước vào tay mẫu thân.
“Đồ con muốn đều viết trong thư. Làm phiền mẫu thân phái người quất roi thúc ngựa, mau chóng giao lá thư này đến tay ca ca con.”
Trong thư, ta dùng những từ ngữ bí mật mà chỉ có ta và ca ca mới đọc hiểu.
Cho dù lá thư này rơi vào tay Lý Dần, hắn cũng sẽ không nhìn ra được gì.
Về phần mẫu thân, bà cũng giống ta, đều quen sống trong nhung lụa.
Biết những chuyện Lý Dần làm sớm, chưa hẳn là chuyện tốt.
Nếu có thể giấu được thì tốt, nhưng nếu bị Lý Dần phát hiện sơ hở…
Ta sợ mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát của ta.