Trưởng Công Chúa - Chương 1
1.
Tỳ nữ Hạ Trúc của ta là một nữ tử xuyên không.
Mấy ngày trước nàng bị phạt đánh gậy.
Khi tỉnh dậy, linh hồn của nàng đã bị thay thế.
Tại sao ta biết điều này ư?
Bởi vì trước nàng, ta cũng từng ban chết cho một nữ tử xuyên không.
Hạ Trúc tự cho rằng bản thân giấu rất kỹ.
Nhưng thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã biết nàng không còn là Hạ Trúc ngày xưa nữa.
Có lẽ cuộc sống dạo này quá nhàm chán, ta muốn tìm chút niềm vui cho bản thân.
Vì thế dù đã biết nàng là nữ tử xuyên không, nhưng ta vẫn giả vờ như không biết.
Ta muốn xem liệu nàng có giống nữ tử xuyên không trước đó hay không.
Một mặt la hét mọi người đều bình đẳng, nhưng lại dốc hết tâm tư leo lên giường của Hoàng thượng.
Cố gắng dựa vào xuất thân cung nữ để tranh ngôi vị với ta.
2.
Chạng vạng tối, ta đang đi dạo trong nội viện thì nghe ngoài cổng cung vang lên một câu: “Hoàng thượng giá đáo!”
“Sao hôm nay Hoàng thượng lại rảnh rỗi đến đây vậy?” – Ta tiến lên nghênh đón.
Trận lũ lụt gần đây ở Giang Nam đã khiến Hoàng thượng loay hoay đến sứt đầu mẫu thân trán.
Hơn nửa tháng nay không đặt chân vào hậu cung.
Hoàng thượng nắm tay ta dắt vào bên trong.
Hắn từ tốn nói: “Khó khăn lắm mới có thời gian hít thở, nên ghé thăm nàng một lúc.”
Đợi tiến vào trong điện, hắn vờ như vô tình nói: “Tính toán thời gian, Hứa Thường tại chắc sắp sinh rồi nhỉ?”
Đột nhiên nghe Hoàng thượng nhắc tới Hứa Thường tại, ta không khỏi hơi kinh ngạc.
Bởi vì Hứa Thường tại này ngày thường không được sủng ái.
Mặc dù đang mang long thai trong mình, nhưng Hoàng thượng hiếm khi đến thăm nàng ta.
“Một ngày Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, mà vẫn nhớ được kỳ sinh của Hứa Thường tại?” – Ta nhíu mày.
Hoàng thượng nắm tay ta, trêu ghẹo: “Hoàng hậu đang ghen sao?”
Hắn đổi chủ đề: “Trẫm muốn đợi sau khi Hứa Thường tại sinh con xong sẽ giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.”
Nói đến đây, giọng điệu của Hoàng thượng trở nên nặng nề hơn đôi chút.
“Thái y nói cơ thể của Hoàng hậu không thích hợp sinh đẻ, đời này e khó có con nối dõi, nên trẫm muốn đưa một đứa con trai cho Hoàng hậu.”
Sau khi ta và Hoàng thượng thành hôn, ta vẫn rề rà chưa thể mang thai.
Thái y từng tuyên bố sức khoẻ của ta yếu ớt, đời này e rằng sẽ không có con nối dõi.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là ta sẵn sàng nuôi con cho người khác.
Ta đang định từ chối, chợt phát hiện Hạ Trúc đang nhìn ta với ánh mắt đầy thương hại.
Ta là Hoàng hậu.
Mẫu thân có xuất thân cao quý, phụ thân và ca ca đều nắm binh quyền trong tay.
Tại sao nàng lại dùng ánh mắt thương hại nhìn ta?
Là vì nghe được ta không thể có con của mình?
Hay là…
3.
Sau cùng, ta vẫn từ chối lời đề nghị của Hoàng thượng.
Nàng ta mang thai mười tháng, thật vất vả mới sinh ra được đứa bé, ta nhận nuôi làm gì?
Nuôi tốt thì không nói.
Còn nếu nuôi không tốt sẽ rước một mớ rắc rối.
Nhưng ta không ngờ, hôm Hứa Thường tại hạ sinh, Hoàng thượng lại sai ma ma trực tiếp bế đứa bé đến cho ta.
Hứa Thường tại sinh được một tiểu công chúa.
Khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, xấu xí như con khỉ.
Ma ma đứng bên cạnh vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của ta, vừa nhỏ nhẹ nói: “Nương nương, Hoàng thượng nói nếu người thích thì giữ lại, nếu không thích thì giao trả cho Hứa Thường tại.”
Ta vô thức nhìn về phía Hạ Trúc.
Đúng như ta nghĩ, trong mắt nàng lại lộ vẻ thương hại mà ta không thể hiểu được.
Ngoài ra, dường như còn có một số cảm xúc khác.
Song ta không phân biệt được rốt cuộc nó là gì.
Ta xua tay nói: “Đưa về cho Hứa Thường tại đi.”
Ma ma ngẩn người, đành phải bế đứa trẻ ra ngoài.
“Những người khác lui xuống hết đi, Hạ Trúc ở lại.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, sự thương hại trong mắt Hạ Trúc lập tức chuyển thành thấp thỏm.
Ta trầm ngâm suy nghĩ hỏi: “Hạ Trúc, ngươi đang thương hại bổn cung ư?”
4.
Hạ Trúc bỗng nhiên khuỵu gối xuống đất.
Nàng ta sợ hãi đáp: “Nô tỳ không dám.”
Ngược lại rất biết điều hơn trước.
Ta cụp mắt nhìn dáng vẻ lo lắng bất an của Hạ Trúc: “Ngươi cho rằng bổn cung là kẻ ngốc sao? Không nhìn ra được gì?”
Hạ Trúc do dự một lát rồi nói: “Nương nương không ngốc, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” – Ta thay đổi tư thế ngồi.
Hạ Trúc cắn răng, nói: “Nô tỳ cảm thấy Hoàng thượng giao con của Hứa Thường tại cho người, không phải là muốn bù đắp tiếc nuối cho nương nương.”
Ta hạ mắt xuống để che giấu vẻ phức tạp trong mắt.
“Ồ? Vậy ngươi cho rằng vì sao Hoàng thượng giao con của Hứa Thường tại cho bổn cung?”
Kể từ khi thành hôn cùng Hoàng thượng cho đến nay, ta và Hoàng thượng chưa từng cãi vã.
Ngày bình thường, đồ nào tốt cũng đều đưa đến cung của ta.
Thời gian qua đêm trong cung của ta còn nhiều hơn thời gian ở chỗ các phi tần khác cộng lại.
Thỉnh thoảng có những phi tần không có mắt xúc phạm ta.
Kết cục của họ không bị đày vào lãnh cung, thì là bị giáng chức.
Người đời đều nói Hoàng thượng chỉ sủng mỗi Hoàng hậu.
Chưa hề có ai nghi ngờ tấm lòng của Hoàng thượng dành cho ta.
Ta vô cùng tò mò, liệu Hạ Trúc biết chuyện gì mà ta không biết chăng?
Ta có thể thấy rõ sự giằng co trong mắt Hạ Trúc.
Nhưng không vì vậy mà hứa hẹn với nàng điều gì.
Nàng đã ở trong cung điện này một thời gian.
Chắc hẳn cũng nghe qua chuyện ta đã từng ban chết cho một nữ tử tự xưng mình là người xuyên không.
Hồi lâu sau, Hạ Trúc dường như hạ quyết tâm, hỏi: “Nương nương có biết, con của Thẩm Chiêu nghi cũng sắp chào đời không?”
5.
Thẩm Chiêu nghi mà Hạ Trúc nhắc đến chính là con gái của Hộ bộ Thượng thư.
Vào cung năm tiếp theo sau khi ta và Hoàng thượng thành hôn.
Xưa nay nàng ta luôn khôn khéo, ngày thường không bao giờ tranh giành đấu đá.
Cộng thêm sức khoẻ yếu ớt, bình thường hiếm khi ra ngoài.
Không có cảm giác tồn tại trong hậu cung này.
Vì thế cho đến nay mới được thăng tước một lần.
Hai năm trước còn bệnh nặng một trận.
Hoàng thượng nể tình cha nàng ta lập nhiều công lao, nên bảo ta miễn việc thỉnh an mỗi ngày của nàng ta.
Có điều không ngờ tuy sức khoẻ nàng ta yếu, nhưng vận may khá tốt.
Hoàng thượng không qua đêm trong cung nàng ta nhiều, nhưng nàng ta lại mang thai.
Tính toán thời gian, hình như ngày thái y chẩn đoán nàng ta có thai gần giống với Hứa Thường tại?
Nhưng Hạ Trúc nhắc đến Thẩm Chiêu nghi làm gì?
Hạ Trúc nhìn thẳng vào ta, nói: “Nô tỳ cả gan suy đoán, Hoàng thượng giao con của Hứa Thường tại cho Hoàng hậu, là vì muốn Hoàng hậu từ bỏ ý định mang con của Thẩm Chiêu nghi về nuôi.”
Tim ta lộp bộp một tiếng, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
“Hạ Trúc, ngươi có biết mình đang nói gì không?” – Ta trầm giọng hỏi.
Hạ Trúc lại dập đầu: “Nô tỳ biết ạ.”
Nàng quỳ thẳng tắp và nhìn ta bằng ánh mắt bình tĩnh.
“Thẩm Chiêu nghi ốm yếu, nếu nương nương muốn chọn một hoàng tử làm con nối dõi, thì con của Thẩm Chiêu nghi chính là lựa chọn tốt nhất.”
Hơi thở của ta bỗng trì trệ, chợt nhớ đến câu nói đùa mà ta đã nói với Hoàng thượng khi Thẩm Chiêu nghi vừa được thái y chẩn đoán có thai.
Lúc đó Thẩm Chiêu nghi mới khỏi bệnh nặng, ta nói đùa rằng sau này khi nàng ta sinh con, ta muốn đón nó về nuôi dưỡng.
Không lâu sau đó, Hứa Thường tại cũng mang thai…
Nhưng khác với Thẩm Chiêu nghi, xuất thân của Hứa Thường tại thấp hèn.
Hình như phụ thân chỉ là một Tri huyện nhỏ?
Ta giương mắt nhìn Hạ Trúc: “Ngươi nói lời này, không sợ bổn cung giết ngươi sao?”
Hạ Trúc bị phụ mẫu nàng bán vào cung làm cung nữ.
Nếu ta thực sự muốn giết nàng, sẽ không có ai ngăn cản.
Hạ Trúc nghe vậy, con ngươi hơi rụt lại, tuy nhiên nàng vẫn lấy hết can đảm nói: “Sợ, nhưng nô tỳ càng sợ người sẽ chết không nhắm mắt!”
6.
Con của Hứa Thường tại bị sinh non.
Vào ngày nàng ta hạ sinh, ngoài trời vừa đổ một trận mưa.
Hứa Thường tại bất cẩn trượt ngã, đứa trẻ sinh non ngoài ý muốn.
May thay hai mẹ con đều bình an.
Những cung nhân hầu hạ bên cạnh nàng ta thoát được một kiếp nhờ sự ra đời của tiểu công chúa.
Dẫu vậy Hoàng thượng vẫn nổi trận lôi đình và phạt gậy họ.
Giờ đây ngẫm lại, cú ngã của Hứa Thường tại thực sự kỳ quặc.
Con của nàng ta đã gần đủ tháng, ta cũng miễn cho nàng ta không cần phải đến thỉnh an.
Thử hỏi ngoài trời vừa mới mưa, mặt đất trơn trượt, vô duyên vô cớ sao nàng ta nhất định phải ra ngoài?
Ta sai người âm thầm nghe ngóng chuyện xảy ra trong cung Hứa Thường tại hôm đó.
Đồng thời gọi thái y đến, hỏi thăm tình hình của Hứa Thường tại lúc đó.
Thái y nói: “Cơ thể Hứa Thường tại khoẻ mạnh, tiểu công chúa cũng sắp đủ tháng, tuy sinh non nhưng không sao cả, chỉ cần ngày thường chăm sóc cẩn thận chút là được.”
Hoàng thượng không giấu giếm việc muốn giao con của Hứa Thường tại cho ta nuôi, cho nên tất cả thái y đều biết về chuyện này.
Ta vô thức ta nghĩ đến Thẩm Chiêu nghi.
Nhưng khi lời nói vừa ra đến môi, ta lại mạnh mẽ nuốt vào.
Nếu Hoàng thượng thực sự như lời Hạ Trúc nói, vậy vị thái y này chưa chắc chịu nói sự thật với ta.
Thậm chí còn có thể đánh rắn động cỏ…
Ta gọi tỳ nữ theo ta từ nhỏ.
“Thay bổn cung đến phủ tướng quân một chuyến…”
7.
Ở Thái Y viện có một nữ y sĩ mới tới.
Nghe nói nữ y sĩ này đến từ Thần Y cốc, là đệ tử thân truyền của cốc chủ Thần Y cốc.
Vị nữ y sĩ này được Tấn Vương phi tiến cử.
Thái hậu mắc bệnh đã lâu không khỏi, Tấn Vương phi lại là cháu gái của Thái hậu, nên đích thân đi đến Thần Y cốc, mời nữ y sĩ này vào cung để chẩn bệnh và chữa trị cho Thái hậu.
Vị nữ y sĩ này vừa vào cung chưa được mấy ngày, bệnh tình của Thái hậu bỗng chuyển biến tốt đẹp.
Hiện giờ vị nữ y sĩ này đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trong cung.
Các phi tần có địa vị cao đều từng mời nàng ấy khám bệnh và chữa trị giúp mình.
Trái lại từ khi vị nữ y sĩ này vào cung đến nay, Thẩm Chiêu nghi vốn luôn ốm yếu chưa bao giờ mời nàng ấy bắt mạch cho mình.
Hôm nay ta dùng bữa cùng Hoàng thượng.
Ta đề nghị: “Hoàng thượng, nghe nói nữ y sĩ chữa trị cho Thái hậu nương nương gần đây có y thuật rất cao siêu. Sức khoẻ của Thẩm Chiêu nghi trước giờ lắm bệnh nhiều tật, nhiều thái y như thế vẫn không chữa khỏi, chi bằng để vị nữ y sĩ kia đến xem một chút?”
Ta vừa nói, vừa đánh giá vẻ mặt của Hoàng thượng.
“Có bệnh phải chữa. Nếu cơ thể chỉ yếu ớt, cũng có thể để nàng ấy hỗ trợ chăm sóc điều dưỡng, ý người thế nào?”
Sắc mặt Hoàng thượng không thay đổi, thản nhiên nói: “Gần đây Lục Thần y khám bệnh cho rất nhiều phi tần, Thẩm Chiêu nghi vừa hạ sinh tiểu hoàng tử, nếu nàng ta mang theo bệnh qua, ngược lại sẽ thành khéo quá hóa vụng.”
Lục Thần y trong miệng Hoàng thượng chính là vị nữ y sĩ kia.
Hắn cười nói: “Đợi qua đầy tháng của tiểu hoàng tử rồi hẵng nói, dù sao bệnh suy nhược của Thẩm Chiêu nghi không phải chuyện ngày một ngày hai, đợi thêm một thời gian cũng không sao.”
Nụ cười trên mặt ta không thay đổi: “Vẫn là Hoàng thượng suy tính chu toàn, tiểu hoàng tử còn nhỏ, hiển nhiên nên chú ý cẩn thận, có điều…”
“Có điều gì?” – Hoàng thượng quay đầu sang nhìn ta.
Ta nói tiếp: “Hiện tại Thẩm Chiêu nghi đã sinh hạ hoàng tử cho Hoàng thượng, có phải nên thăng tước vị cho nàng không?”