Trường An Quy Cố Lý - Chương 5
23.
Ta khó chịu mà mở mắt, đập vào mắt là ánh sáng chói lòa của buổi sớm.
Ta định giơ tay lên dụi mắt, nhưng lại cảm thấy trong tay dường như đang nắm một vật gì đó.
Ánh sáng lạnh lẽo từ con dao găm trong tay phản chiếu dưới nắng sớm, từng tia một, tựa như có thể xuyên thấu vào lòng người.
Xem ra chủ nhân cũ của thân thể này không phải người đơn giản.
Liệu ta có nên làm theo lời nàng ấy nói không?
24.
Đã vào mùa hạ.
Mặt trời gay gắt trên cao, tiếng ve kêu râm ran vang vọng không ngừng, càng khiến cho cái nóng mùa hè thêm phần ngột ngạt.
“Tiểu thư, người nên vào trong nhà tránh nóng đi ạ, trong phòng đã có người mang đá lạnh đến rồi.”
Đó là Minh Châu, thị nữ mới được mẫu thân ban tặng cho ta, nàng nhỏ nhắn đáng yêu, giọng nói luôn mang theo sự mềm mại của nữ tử Giang Nam.
“Ừm.” Ta khẽ gật đầu, để Minh Châu dìu vào phòng.
Trong phòng, cái nóng bức ngoài kia như tan biến, thay vào đó là cảm giác mát lạnh.
Ta ngồi xuống ở cuối giường, ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của nàng dường như có điều muốn nói. Ta đưa tay xoa nhẹ trán mình, vì vừa rồi đứng dưới nắng nên giọng ta có phần lười biếng: “Có gì cứ nói.”
Khuôn mặt Minh Châu đỏ bừng, đôi mắt đen lấp lánh, đôi môi mềm mại khẽ mở, có chút do dự rồi nói: “Tiểu thư, tiền tuyến có tin truyền về, nói rằng… tướng quân Giang Dư Bạch trong lúc chống lại địch quân đã bị chém đứt tay trái cùng với bả vai.”
Nói xong, nàng lo lắng nhìn ta, trong mắt hiện lên vài phần bất an.
Ta bỗng muốn cười, quả báo cuối cùng cũng đến với kẻ ích kỷ tàn nhẫn đó.
“Thế còn gì nữa?”
Thấy ta không có phản ứng gì, Minh Châu có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng tiếp lời:
“Nghe đồn, nữ tử mặc đồ đen bên cạnh Giang tướng quân cũng bị địch bắt đi, rồi bị… đưa vào quân doanh…”
Nàng còn chưa dứt lời, khuôn mặt đã đỏ bừng, tựa như ánh hoàng hôn rực rỡ cuối chân trời.
“Trở thành doanh kỹ.” Nàng vẫn thốt ra được chữ đó, nhưng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Nghe đến đây, ta cũng chẳng biết nên diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
Nói thế nào nhỉ? Dường như hào quang của nam nữ chính sắp biến mất rồi.
“Tiểu thư, người không buồn sao? Bên ngoài đều nói người và Giang tướng quân là thanh mai trúc mã, hai người tình cảm sâu nặng…”
“Minh Châu, ngươi là nô tỳ.”
Không được xen vào chuyện của chủ nhân.
Thân mình nàng bỗng dưng cứng lại, khuôn mặt tươi tắn trước đó chợt trở nên tái nhợt, thần sắc đầy sợ hãi.
Nàng đã vượt quá giới hạn rồi, chung sống với ta bấy lâu, thấy ta luôn dịu dàng mềm mỏng, khiến nàng ta quên mất rằng…
Ta là chủ nhân.
“Tiểu thư, nô tỳ sai rồi.”
Minh Châu quỳ xuống, thân mình cúi rạp.
Ta hờ hững nhìn nàng ta, bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Những ngày qua, ta đã bao lần giải thích mối quan hệ giữa ta và Giang Dư Bạch, nhưng dường như họ mãi mãi không thể hiểu ý ta.
“Có những người trông thì giống như người, nhưng thực ra đã không còn là người nữa rồi.”
Ta đứng dậy, bước ra ngoài.
Ý gì vậy?… Minh Châu thoáng nghi hoặc.
Chẳng lẽ, Giang tướng quân không phải là người?
25.
Mặc dù Giang Dư Bạch đã mất một cánh tay, nhưng dù sao hắn cũng mang hào quang của nhân vật nam chính, cuối cùng vẫn sống sót khải hoàn trở về.
Chỉ là, e rằng Tô Mặc không được may mắn như vậy. Có lẽ nàng ta vẫn đang chịu đựng sự ô nhục, hoặc cũng có thể, đã sớm chết trong uất hận.
Chỉ tiếc rằng ta không thể thấy cảnh đôi cẩu nam nữ kia bị trừng phạt.
Thở dài.
Ngày hôm đó, ta ra phố nhìn y.
Bách tính đã sớm tụ tập dọc hai bên đường, đông đúc như nước, trên khuôn mặt giản dị của họ hiện lên sự kích động và biết ơn.
Giang Dư Bạch dưới sự vây quanh của đám đông, tiến về phía hoàng cung.
Y khoác một bộ chiến bào, tóc búi cao, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt và xa cách, chỉ là cánh tay trái trống rỗng khiến y trông vừa âm trầm vừa thê lương.
Ta đứng bên đường, mặc một bộ váy lựu đỏ, ánh mắt xuyên qua đám đông, nhìn thẳng vào y.
Chốc lát, ta thấy hắn liếc mắt nhìn sang.
Ánh nắng chói chang, khiến cảnh tượng trở nên mờ ảo.
Ta khẽ cười, không quan tâm y có nhìn thấy hay không, chỉ mở miệng dùng khẩu hình nói hai chữ.
“Đáng đời.”
26.
Ngày trở về của ta phải được đẩy lên sớm hơn. Vốn dĩ ta còn chút lưu luyến cha mẹ ở đây, nhưng…
“Trường An, con là một đứa trẻ tốt, nhưng ta càng muốn con gái ruột của mình trở lại. Ta được tái sinh, còn nó thì…”
“Con hiểu rồi.” Ta mở miệng ngắt lời, ngước mắt nhìn đôi mắt đỏ hoe của bà.
“Phu nhân chỉ cần cho con hai tử sĩ là được.”
Bà ngẩn ra, dường như không ngờ ta lại nhanh chóng đồng ý như vậy, bèn thăm dò hỏi:
“Thật sao?”
“Ừm.”
“Vậy… khi nào cần?”
“Sáng mai.”
Bỗng chốc, biểu cảm trên mặt bà nhẹ nhõm hẳn, chân mày cũng giãn ra, nhưng lại khiến ngực ta nhói lên.
Ta cụp mắt, giọng lạnh nhạt: “Vậy thì, cáo từ.”
Mãi mãi không gặp lại.
27.
“Tiểu thư, sớm như vậy người định đi đâu?” Minh Châu vừa dụi mắt vừa mệt mỏi hỏi ta.
Ta khẽ liếc nàng một cái, nàng như nhận ra điều gì đó, lập tức đưa tay bịt chặt miệng, đôi mắt nai trong trẻo mở to, trông đáng thương mà cũng buồn cười.
Ta khẽ cười, cất lời đầy ẩn ý: “Đi đưa tiểu thư thực sự của ngươi về.”
Gì cơ?
Trong đầu Minh Châu thoáng hiện lên sự nghi hoặc.
Tại sao từng chữ nàng đều hiểu, nhưng ghép lại thì chẳng thể nào hiểu nổi ý nghĩa?
“Được rồi, quay về đi, ta sẽ nhanh trở lại.”
Ta xoa đầu Minh Châu, rồi hướng về cửa sau của phủ mà đi.
Trời vẫn còn sớm, nhưng phương đông đã bắt đầu xuất hiện một vầng hồng dương, tựa như một đóa hồng kiêu sa đang nở rộ, từng lớp từng lớp trải dài khắp bầu trời, xóa tan màn đêm u tối.
Không biết vì sao, trong mắt Minh Châu, tiểu thư không giống như đang đi làm chuyện gì, mà dường như…
Là đang đón nhận một sự tái sinh.
Đúng vậy, sự tái sinh thuộc về nàng.
28.
Trở về rồi.
Nhận ra mình đang nằm trong căn nhà thân quen, ta có chút ngơ ngác nhìn quanh.
Quang cảnh quen thuộc, căn nhà quen thuộc, mười bốn năm xuyên qua dường như chỉ là một giấc mộng.
Giờ đây, giấc mộng ấy đã tỉnh.
Trở về rồi…
Đứng trước ngôi chùa, thiếu nữ bỗng nhiên bật cười lớn, đôi mắt điên cuồng tràn đầy sự cố chấp.
“Hahaha… ha, quả thật nàng rất thông minh, không ngờ lại không tự mình ra tay…”
Ánh dương kéo dài bóng hình thiếu nữ, che khuất bóng dáng của những tên tử sĩ đứng bên cạnh.
Sau tràng cười lớn, chỉ còn lại là nỗi trống vắng và nỗi buồn man mác.
29.
Cuộc sống dường như đã trở lại sự bình yên.
“Nàng nói xem, vì sao con quạ lại giống nghiên mực?”
Câu nói ngày đó khi đi du ngoạn hồ cứ văng vẳng trong đầu ta, khiến ta không kiềm chế được sự tò mò mà phải tìm kiếm câu trả lời.
“Vì sao con quạ lại giống nghiên mực?
Bởi vì ta thích nàng, không cần lý do.” (Tui cũng không hiểu lắm cái thính này)
Ta lập tức sững lại, tay cầm điện thoại không tự chủ siết chặt.
Hừ, chàng cũng thật biết đùa cợt.
–
Gần đây, tôi đã viết một cuốn sách, kể về câu chuyện của tôi và chàng.
Nói cũng thật kỳ lạ, sau khi tôi trở về cuốn tiểu thuyết “Trộm Tâm” đã hoàn toàn biến mất.
Tìm kiếm tên tác giả của cuốn sách ấy, hệ thống lại hiển thị không có tác giả này, tất cả chỉ là khoảng không trắng xóa.
Bỏ qua chuyện đó, gần đây giới giải trí cũng có chút biến động.
Nghe nói vị ảnh đế vốn đã trở thành người thực vật đã tỉnh lại, bất kể mở ứng dụng nào cũng thấy hắn đứng đầu bảng xếp hạng.
Ta mở xem ảnh cũ của ảnh đế, dưới ánh đèn, hắn tựa như đang phát sáng, cả khuôn mặt nhu hòa như ngọc, nhưng lại mang dáng vẻ của một thiếu niên ngông cuồng.
Đôi mắt đào hoa trong veo như biết nói, chỉ cần liếc nhìn thôi đã khiến mọi cảm xúc vương vấn trong ánh đèn mờ ảo.
Bùm… bùm… bùm…
Ta như nghe thấy tiếng vạn vật bừng tỉnh.
30.
Tôi núp dưới bóng ô che nắng, vừa ăn que kem vừa cầm quạt nhỏ, thoải mái nheo mắt lại.
Giữa tiết trời hè oi ả, cái nóng như thiêu như đốt, các diễn viên vẫn mặc trang phục cổ đại nặng nề để quay phim.
Đúng vậy, cuốn sách của tôi sắp được chuyển thể thành phim, còn tôi thì làm biên kịch, xem họ diễn lại câu chuyện của tôi và chàng.
Nói thật, nam diễn viên có đôi mắt tựa sao băng, lông mày như tranh vẽ, nữ diễn viên nở nụ cười duyên dáng, rực rỡ như ngàn vì tinh tú, quả thật là một cặp trời sinh, diễn xuất lại không có chút gượng ép nào.
Chỉ là tôi cảm thấy có chút lạ, có lẽ vì nhân vật trong phim không phải là tôi và chàng.
Trong cuốn sách này, tôi đã ích kỷ thay đổi kết cục, biến từ hai người không thể đoàn tụ thành nam chính trở về, cùng tôi sống hạnh phúc bên nhau.
Có lẽ có chút lỗi mốt, nhưng, tôi thật sự muốn một cái kết như vậy.
Hiện giờ họ đang quay cảnh cuối cùng, nam chính vận áo giáp uy phong, cưỡi ngựa lao vút về phía nữ chính.
Theo kịch bản, nam chính phải phóng ngựa đến cạnh nữ chính, rồi kéo nàng lên ngựa, nhưng…
“Cẩn thận!”
Tôi không kìm được kêu lên một tiếng, que kem trong miệng rơi xuống đất, mọi thứ trở nên lộn xộn.
Con ngựa của nam chính không chịu khống chế, cứ thế lao thẳng về phía nữ chính, vào thời khắc nguy hiểm, nữ chính lăn mình tránh sang một bên, nhưng vẫn bị đá trúng vai!
Trời ạ, sắp có án mạng rồi!
Tôi che miệng, trong lòng lạnh ngắt, lập tức lấy điện thoại gọi cấp cứu.
Dù lúc này không thích hợp để tung ra tin tức như vậy, vì phim chưa quay xong, nhưng tính mạng con người là trên hết!
Bên phía nam chính, con ngựa vẫn đang điên cuồng, không ai dám lại gần.
Chỉ nghe thấy tiếng hét hoảng hốt của nam chính, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Đến khi được người khác dìu xuống ngựa, hắn lảo đảo rồi ngất đi.