Trường An Quy Cố Lý - Chương 4
19
“Vậy còn huynh ấy thì sao?”
“Y à……” Giang Dư Bạch kéo dài giọng, thanh âm mơ màng tựa như áng mây mỏng manh tận chân trời.
“Có lẽ vẫn còn sống, hoặc cũng có lẽ——”
Y ngừng lại, môi mỏng khẽ nhếch, phun ra hai chữ lạnh lẽo đến cực điểm.
“Chết rồi.”
Ngươi đã từng trải qua cảm giác đau đớn đến độ không thể hít thở nổi chưa?
Đại khái chính là, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên thật xa vời, ta hít thở không thông, tựa như một con cá sắp chết, đôi mắt đỏ lên vì nghẹt thở.
“Vậy… huynh ấy rốt cuộc là ai?”
“Ta không biết.”
“Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, hắn là người đến từ dị giới.”
“Cùng một không gian thời gian với ngươi.”
Hắn cũng là người xuyên không.
Ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe y nói, lòng bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.
Giang Dư Bạch hờ hững liếc ta một cái, sau đó chậm rãi kể những điều ta chưa từng biết.
“Ta và Tô Mặc là thiên mệnh chi tử của thế giới này, ta nghĩ ngươi chắc hẳn cũng đã biết.”
Nghe xong, ta gật đầu.
“Chúng ta đều trùng sinh. Kiếp trước, chúng ta sống rất tốt, rất hạnh phúc. Nhưng, không hiểu vì lý do gì, sau này ta lại rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.”
“Tô Mặc vì muốn cứu tỉnh ta mà tìm kiếm danh y khắp thiên hạ, nhưng không ai có thể giúp. Cuối cùng, nàng ấy đã tìm đến một cao tăng đắc đạo—Độ Không.”
“Độ Không đạo hạnh rất cao, hắn có một đôi mắt kim tinh, có thể nhìn thấu mọi thứ trên đời. Ta nghe Tô Mặc kể, chỉ qua một ánh nhìn, hắn đã biết nguyên nhân ta chìm vào trong giấc ngủ sâu.”
“Hắn nói, ta mắc phải nợ nhân quả, phải ngủ say ba đời ba kiếp.”
“Hắn nói, hắn không giúp được ta.”
“Sau đó, khi ta tỉnh lại, chúng ta đã trùng sinh.”
“Ngày hôm ấy, chúng ta lại gặp Độ Không.”
“Đôi mắt của hắn đã chuyển thành màu bạc, ta nghe thấy hắn nói, ta có thể không cần gánh vác món nợ nhân quả này, chỉ cần dùng một phương pháp.”
“Khi ấy, Tô Mặc vừa nghe xong đã lập tức thay ta đồng ý.”
“Ai ngờ, phương pháp ấy lại là tìm một người từ dị thế đến, tạm thời chiếm hữu thân thể ta, chịu đựng phản phệ của nhân quả, còn ta sẽ tiếp tục ngủ say, mười mấy năm sau, nhân quả tan biến, người dị thế sẽ được đưa trở về.”
“Lúc ấy, người dị thế đó có lẽ đã bị thương rất nặng, linh hồn suy yếu, năng lực suy nghĩ bị suy giảm.”
“Sau vài năm ở trong thân thể ta, linh hồn y dần mạnh lên, y bắt đầu không còn an phận nữa, y muốn trở về.”
“Khi đó, Độ Không lại xuất hiện, đôi mắt bạc sâu thẳm không gợn sóng, hắn bảo ta rằng ngươi——”
Y ngừng lại, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như lưu ly của y nhìn thẳng vào ta.
“Là người định mệnh của y, chỉ cần ngươi đến đây, y sẽ ngoan ngoãn ở lại, cam tâm tình nguyện.”
“Hừ——”
Ta không nhịn được bật cười, ánh mắt đầy vẻ chế giễu, ta nhướng mi.
“Vậy ta và huynh ấy chính là vật hy sinh cho mối tình vĩ đại của ngươi và Tô Mặc?”
Ta đoán được rồi, về sau đôi mắt của Độ Không biến thành màu bạc, hẳn là do thiên đạo nhập thể rồi chứ gì.
Hừ, nó quả là biết cách ưu ái nam nữ chính của nó.
Xin lỗi, ta phải thay đổi cách nhìn rồi, cặp đôi trong tiểu thuyết mà trước đây ta yêu thích, bây giờ trong mắt ta chỉ là một đôi cẩu nam nữ giả dối ích kỷ.
Giang Dư Bạch cũng không giận, y lặng lẽ để ta chế giễu xong rồi mới cất lời nói tiếp.
“Có vẻ như việc đưa ngươi đến đây khá thành công. Để đảm bảo trong lòng y có ngươi, bất kể đó là loại cảm tình gì. Tô Mặc đã bắt cóc ngươi vào đêm mưa Nguyên Tiêu đó.”
Ha, ta phải cảm ơn bọn họ đã ban tặng cho nàng có được thể hàn ư?
Ta còn tưởng người bắt cóc ta là ai, hóa ra lại là nữ chính à.
“Lúc đó, cảm xúc của y mất kiểm soát, Tô Mặc phát hiện ra điều đó. Cũng từ đó, y thu lại ý định trở về.”
“Cho dù y có phải chịu đựng phản phệ của nhân quả.”
“Nhưng vì ngươi, y cam tâm tình nguyện.”
20.
“Sau đó, chúng ta phát hiện ra thân xác ‘người thực vật’ của y ở dị thế có vẻ sắp bị đưa đi hỏa táng.”
“Chúng ta vốn không có ý muốn hại chết y, nên đã ngay lập tức đưa y về, dù sao thời gian cũng đã gần kết thúc.”
“Vậy nên, y có sống lại hay không ta cũng không biết, hoàn toàn tùy thuộc vào việc y có thể nhanh chóng tỉnh lại và rời đi hay không.”
“Thực ra, chúng ta đã mở ra cho y một cánh cửa thời không, bởi vì y không nỡ rời bỏ ngươi. Nhưng y không nắm bắt được cơ hội, nên việc trở về đã thất bại.”
“Có lẽ vì đã gánh vác nhân quả, cả đời y không thể ở bên người mình yêu.”
“Tất cả những chuyện đã xảy ra, đại khái, là như vậy.”
“Ngươi là người trong cuộc, lẽ ra nên được biết.”
“Vậy nên, ngươi chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào sao?”
Ta mặt không cảm xúc lên tiếng.
“Có thì vẫn có, từ nay về sau ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt để bù đắp.” Giang Dư Bạch bình thản nói, dường như không hề nhận ra sai lầm của bản thân.
“Nhưng mà, không có ngươi, ta vẫn có thể sống tốt.”
“Không có ngươi, cho dù huynh ấy bị thương rất nặng, huynh ấy vẫn có khả năng sống sót, cũng có thể cả đời này không phải hối tiếc.”
“Ta và huynh ấy cũng có khả năng gặp nhau và ở bên nhau.”
“Nói thì cao thượng, nghe thì hay ho, nhưng bản chất ngươi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ích kỷ và giả dối.”
“Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể trốn khỏi nhân quả sao?”
Ta bất chợt cong khóe môi, giọng điệu lãnh đạm.
“Đến thiên đạo cũng phải tính kế mới có thể tránh được nhân quả, ngươi thật sự nghĩ rằng trong dòng chảy dài của cuộc đời sau này sẽ không bị tìm ra sao?”
“Ngươi nghĩ thế giới này chỉ có ngươi và nàng ta thôi sao?”
“Khí vận tử mất đi khí vận, thêm vào đó là Thiên Đạo đã vì ngươi mà trả một cái giá quá lớn. Khi nhân quả quay lại tìm ngươi, ngươi nghĩ Thiên Đạo sẽ kiên quyết cứu ngươi lần nữa ư?”
“Nợ thì phải trả, đó là điều tất yếu.”
Đồng tử của Giang Dư Bạch đột nhiên co rút, y mím môi, lạnh nhạt đáp lại, “Việc này không liên quan đến ngươi, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.”
Ta nhìn thấy nét không vui thoáng qua trên mặt y, rồi y bước ra khỏi phủ. Khi y vừa đến cửa, ta lạnh lùng chọc thêm một câu: “Ngươi vẫn chưa biết nợ nhân quả của ngươi là gì phải không?”
Bóng lưng của y khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng rời đi, vạt áo trắng của y biến mất dần khỏi tầm mắt của ta.
Thật đáng thương.
Con người, đáng sợ nhất không phải là phạm sai lầm, mà là phạm sai lầm mà không biết mình đã sai ở đâu.
Càng đừng nói đến chuyện chuộc lỗi?
Nhưng hắn có gì đáng thương chứ? Ta thương hại hắn, thì ai sẽ thương xót cho ta? Ai sẽ thương xót cho chàng trai đến từ dị thế của ta?
21
Giang Dư Bạch đã ra biên cương, trước khi đi, mẫu thân gọi ta ra từ biệt y.
Ta bình thản lắc đầu, nhẹ nhàng xoay ngón tay lướt qua một nhành hoa đào đang nở rực trong bình sứ lam trắng.
“Nên cáo biệt đã cáo biệt rồi, hơn nữa, nếu con không nhầm, hôm nay bên cạnh y chắc chắn có một nữ tử vận y phục đen, phải không?”
Mẫu thân thoáng ngập ngừng nhìn ta, rồi gật đầu đáp, “Trường An, con yên tâm, hắn sẽ không…”
“Mẫu thân, con và y không còn liên quan gì nữa.”
“Nhưng hai con…”Mẫu thân dừng lại một lúc, sau đó bỗng vỗ tay một cái.
“Có phải con giận hắn nên không muốn gặp, hay là do ghen với nữ tử áo đen kia?”
“Không có đâu, mẫu thân. Con chỉ mệt thôi, y không đáng để con phải bận tâm.” Ta thu lại ngón tay, đứng dậy ôm mẫu thân, nhẹ nhàng vỗ về lưng bà như dỗ dành một đứa trẻ.
“Trường An à… Trường An của ta…”
Không cần nhìn, ta cũng có thể đoán được mắt bà đã đỏ lên.
“Không sao đâu mẫu thân, chúng ta về thôi. Chẳng lẽ vì một người không quan trọng mà phải khiến người lo lắng cho con sao?”
Ta khẽ cười một tiếng.
“Yên tâm đi, con gái của người chưa đến mức ngu muội như vậy.”
Ta lại mỉm cười, dỗ dành mẫu thân vài câu, khi thấy bà an tâm hơn, ta tự tay tiễn bà trở về viện.
22
Ta cảm giác như mình có hai nhân cách vậy, nếu không thì tại sao lúc thì ta như một thiếu nữ e thẹn, lúc thì lại trở về vẻ lãnh đạm, lạnh lùng như trước đây?
Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo, những tia sáng mềm mại len lỏi vào giữa sân, hòa cùng bóng trúc lốm đốm trên mặt đất, tựa như dòng ngân hà lấp lánh chảy từ chân trời.
Có lẽ ta bị bệnh rồi, giữa đêm trằn trọc không ngủ được, ta ngồi dậy, ánh mắt lơ đãng dừng trên bức tường, nơi đó toàn là chữ “chàng”.
Ta hoàn toàn không thể ngủ được nữa, bèn ngả người tựa vào cột giường, đưa tay che đi ánh sáng bạc chiếu lên mặt mình.
Tay áo trắng bị kéo ra theo động tác, để lộ ra cổ tay nhỏ nhắn, tinh xảo.
Sau một hồi mơ màng, ta thu ngón tay lại.
Hóa ra, đêm nay ánh trăng lại sáng đến vậy.
Người xưa thường nói, “Chỉ nguyện cùng người lâu dài, vạn dặm cộng thuyền quyên.”
Nhưng ta và chàng thậm chí còn không cùng một thế giới, làm sao có thể cùng nhau ngắm trăng đây?
Nữ tử cô độc ngồi cuối giường, nàng cụp đôi mi dài tựa như cánh chim quạ, in bóng mờ nhạt lên gò má.
Không biết giờ phút này, ở nơi dị thế, có phải cũng có một nam nhân đang trằn trọc không ngủ, ngắm nhìn ánh trăng sáng lạnh lẽo trên bầu trời hay không.
23
“Tỷ tỷ, tỷ muốn trở về không?”
Trong cơn mơ màng, ta dường như nghe thấy một giọng nói non nớt, trong trẻo như tiếng ngọc chạm vào nhau.
“Tỷ tỷ, chỉ cần tỷ dùng con dao này giết chết lão hòa thượng đã hành hạ tỷ, sau đó bóp nát túi hương này, tỷ sẽ trở về được…”
Giọng nói ngọt ngào như mang theo một chút dụ dỗ, trong tay ta dường như bị nhét thứ gì đó lạnh buốt và mềm mại vào.
Ta cố mở mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt đen láy.
Ánh mắt vừa mang nét thương hại, vừa chứa đựng sự bất mãn, tạo nên một luồng cảm xúc kỳ lạ.
“Huynh ấy vẫn ích kỷ và giả dối như vậy, còn đem nhân quả đổ lên đầu các tỷ. Nhưng không sao, huynh ấy chạy không thoát đâu…”
“Ha ha ha! Ha ha ha…”
Giọng nói hư không dần trở nên rít lên, thê lương và ghê rợn, máu tươi tuôn ra như thác, từng chút một, dần dần bò lên thân thể ta…