Trước Mắt Là Xuân Xanh - Chương 4
9.
Cuối cùng mẹ cũng đến gặp ta, trong mắt bà vừa có căm hận vừa có không nỡ.
“Ninh Tuyết, chuyện tới nước này, nửa đời sau của con cũng coi như hỏng, làm vậy có đáng giá không?”
Ta lại cười nói: “Mẹ à, mẹ muốn nghe một câu chuyện không?”
Mấy chục năm sống dưới dạng cô hồn dã quỷ đã sớm khiến ta phát điên, hiện giờ dù có hỏng thì cũng không thể hỏng hơn được nữa.
…
Khương Nhã Trúc tỉnh hồn từ nỗi buồn khổ, chuẩn bị tìm một cô gái có gia thế thấp hơn để kết hôn, sinh một đứa con rồi nuôi dạy đời sau, nhưng hắn lại phát hiện mình đã trở thành một phế nhân.
Cũng bởi vậy mà Khương gia không chứa nổi ta nữa.
Ngày ta rời khỏi Khương gia, cả nhà chỉ có mẹ là đến tiễn ta, cuối cùng ta còn ôm bà một cái, sau đó rời đi mà không hề qua đầu lại.
Bà sẽ đau lòng, rồi sau đó cũng dần dần quên mất ta giống như kiếp trước.
Xuân Đào hỏi ta: “Cô nương, chúng ta đi đâu đây?”
Ta dẫn nàng vào một đạo quán, đây là nơi ta mua được nhờ số tiền tích góp từ việc bán sách tranh.
“Về sau gọi ta là đạo trưởng, ngươi là đại đệ tử đầu tiên của ta.”
Thanh Phong Quan vừa nhỏ vừa nát, cho nên ta mới có thể mua nổi.
Ban đêm, ta và Xuân Đào phải trốn trong hầm mới có thể tránh khỏi số phận bị ám sát, ta biết đây là sát thủ do Trấn Bắc hầu phái tới.
Gã hận ta vì đã bỏ thuốc khiến gã biến thành thái giám. Trước đây ta ở Khương gia, gã không thể nào xuống tay, hiện giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Xuân Đào run bần bật: “Cô nương, chúng ta nhanh chạy trốn đi, trốn càng xa càng tốt.”
Ta xoa xoa đầu nàng, không vội.
Ngày hôm sau cuối cùng ta cũng chờ được người muốn gặp, là Trương đại nhân của Khâm Thiên Giám.
“Khương cô nương, chuyện ngươi nói là thật sao?”
Mấy ngày trước ta đã truyền tin cho ông ta, nói rằng cuối tháng này ở huyện Hoài An sẽ xảy ra sự kiện vỡ đê, thương vong vô số.
Ngay từ đầu Trương đại nhân không dám tin, mãi đến ngày hôm qua, tin tức nửa tháng nay huyện Hoài An có mưa to được truyền tới kinh thành, rốt cuộc Trương đại nhân cũng quan tâm đến nó.
Kiếp trước ta là cô hồn dã quỷ, những chuyện lớn này đều có thể nghe thấy, ta nhớ rất rõ chuyện thi cốt trải khắp huyện Hoài An.
Ta kiên định nói với ông ta: “Hoàn toàn chính xác, nếu có lời dối trá thì ta nguyện chấp nhận bất cứ hình phạt nào, yêu cầu duy nhất đó là Trương đại nhân phải nghĩ biện pháp bảo vệ ta.”
Trương đại nhân cân nhắc một lát rồi gật đầu.
Cuối tháng, huyện Hoài An bị vỡ đê giống như lời ta tiên đoán, bởi vì trước đó đã sơ tán dân chúng nên thương vong không lớn.
Hoàng thượng khen thưởng cho ta, ban cho ta tước hiệu, Thiện Đức đạo trưởng.
Thanh Phong Quan trở thành đạo quán nổi tiếng xa gần, được sửa chữa vô cùng khí phách, mạng sống của ta cũng được bảo đảm.
Trong hoàng cung, ta nói ra tiên đoán thứ hai với hoàng thượng.
“Tháng năm năm sau, Đăng Châu gặp hạn hán lớn, đất đai ngàn dặm khô cằn.”
…
Từng lời tiên đoán phát ra, không ai trong kinh thành dám xem thường ta nữa.
Lúc Xuân Đào còn nói với ta, trong dân gian có người lập bia trường sinh cung phụng ta, lòng ta rung động, sương mù của cả kiếp trước lẫn kiếp này dần dần tan đi.
Một ngày trời trong, ngàn dặm rực rỡ.
Phiên ngoại.
Tiêu Ngọc đã từng là Trấn Bắc hầu, dưới sự chèn ép của Khương Tuyết Ninh cuối cùng gã cũng đã bị tước đoạt tước vị, hầu phủ biến thành Tiêu phủ.
Vì che giấu chuyện mình đã trở thành phế nhân, Tiêu Ngọc tuyên bố với bên ngoài rằng gã và Ninh Lan phu thê tình thâm, cả đời này không nạp thêm thê thiếp.
Mặc dù Khương Ninh Lan đã ba năm rồi mà vẫn không con, Tiêu Ngọc cũng chẳng mảy may để ý.
Các phu nhân trong kinh thành đều là hâm mộ Khương Ninh Lan tốt số.
“Tiêu phu nhân, nghe nói Tiêu đại nhân giải tán tất cả thiếp thất, chỉ giữ lại một mình ngươi, đúng là người đàn ông tốt ngàn dặm khó tìm.”
Khương Ninh Lan nở một nụ cười cứng đờ, nàng ta còn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ nói là tuy trong nhà không có thiếp thất, nhưng lại nuôi một đống nam sủng sao?
“Hắn đối xử với ngươi tốt như thế, ngươi phải biết đủ, dù gì cũng phải để lại con nối dõi cho hắn. Ta có một phương thuốc sinh con gia truyền, ngươi lấy về dùng thử đi, bảo đảm hữu dụng…”
Khi nghe được mấy lời thúc giục sinh con này, Khương Ninh Lan đã bỏ chạy trối chết.
Trở lại Tiêu phủ, nghênh đó nàng ta là một Tiêu Ngọc cà lơ phất phơ: “Ồ, về sớm thế, sao không ở lại nghe mấy lời ca ngợi thêm một chút.”
Khương Ninh Lan nhìn người đàn ông đang châm chọc mỉa mai trước mặt mình, lòng dạ rét buốt, rõ ràng bản thân mình chẳng làm sai gì cả, vì sao lại lưu lạc tới bước đường này?
Nghĩ đến mấy năm nay phải ép dạ cầu toàn, cuối cùng nàng ta không nhịn được mà rống lên: “Ta không chê ngươi là một phế nhân, vì sao ngươi lại ép ta khổ sở đến vậy?”
Tiêu Ngọc cười lạnh một tiếng: “Ngươi có tư cách gì mà chê ta?
“Nếu không phải lần nào ngươi cũng bày ra bộ dạng ấm ức trước mặt ta, thì sao ta lại phải tính kế Khương Ninh Tuyết, rồi bị ả ta hại thành phế nhân? Tất cả đều vì là ngươi!”
Sắc mặt của Khương Ninh Lan trắng bệch: “Ta chưa từng bảo ngươi làm những chuyện đó.”
“Ha ha, Khương Ninh Lan, ngươi còn giả vờ cái gì? Ngươi không bảo ta làm, vậy ngươi nói chuyện riêng của chị ruột ngươi cho ta làm gì? Thừa nhận đi, lúc biết ta tính kế Khương Ninh Tuyết là vì ngươi, ngươi đã rất vui vẻ đúng chứ?”
Khương Ninh Lan không nói được một lời phản bác nào cả, bởi vì gã đang nói sự thật. Hai người thù hận lẫn nhau, nhưng chỉ có thể tiếp tục dây dưa như vậy.
…
Khương phủ đã từng rất náo nhiệt, giờ đây không còn một chút tiếng cười nói vui đùa
Lão thái thái trở thành một người cô đơn, còn Khương Nhã Trúc thì hàng ngày mượn rượu giải sầu.
Mà người tỉnh táo nhất lại chính là Khương phu nhân.
Hiện giờ Khương Ninh Tuyết trở thành đạo trưởng mà hoàng thượng vừa ý, cứu được vô số người. Sau khi nàng đưa đồ đến cho Khương phu nhân vài lần, Khương gia đều biết ý của nàng.
Người của Khương gia không dám coi thường bà, muốn thông qua bà để xoa dịu quan hệ với Khương Ninh Tuyết, làm cho Khương gia trở về bộ dáng như trước đây.
Mà Khương phu nhân chỉ ngồi yên ở Phật đường.
Bà gả vào Khương gia nhiều năm như thế, sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con, hiện giờ con cái tương tàn, nhà không ra nhà.
Mãi đến khi con gái kể cho bà một câu chuyện xưa, bà mới hiểu rõ cái gì là kiếp trước nhân kiếp này quả. Mọi chuyện hà tất phải cưỡng cầu.
Về sau Khương Ninh Tuyết gửi đến một phong thư: “Mẹ à, nước xuân Giang Nam xanh ngát, mẹ có muốn đồng hành?”
Khương phu nhân rốt cuộc cũng thoải mái, hai mắt rưng rưng bảo nhũ mẫu thu dọn hành lý.
Qua tuổi 40 mới nhìn thấy được cảnh xuân.
Cũng may cảnh xuân vẫn như xưa.
《Kết thúc》