Trước Mắt Là Xuân Xanh - Chương 3
6.
Vừa nói dứt lời thì sắc mặt mọi người đều tối đen.
Cha ta tiến lên đá một cú khiến Ninh Lan ngã nhào ra đất, nếu không phải vì giữ đạo hiếu thì cú đá này sẽ đá vào người lão thái thái.
Trấn Bắc hầu muốn biến Ninh Lan thành đích nữ để cưới nàng ta, còn lão thái thái thì đã sớm ghi tên Ninh Lan là đích nữ rồi.
“Các ngươi có quan hệ, có tư tình, chỉ cần nói ra thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay. Các ngươi định coi mọi người là kẻ ngốc sao?”
Đúng vậy, rõ ràng là chuyện rất đáng vui mừng, nhưng một hai phải hy sinh người khác thì mới chứng minh được tình cảm sâu đậm giữa bọn họ.
Bây giờ thì tốt rồi chứ? Mọi người đều không còn thể diện, cả một nhà đều bị người ta thóa mạ!
Cuối cùng Lão thái thái cũng cảm thấy mình đuối lý, mãi cũng không nói nên lời, bà ta luôn cảm thấy mình là người thông minh nhất nhà, căn bản không ngờ ta còn có thể làm ra nhiều chuyện như vậy.
Huynh trưởng ôm hận nhìn mọi người, giờ phút này hắn cảm thấy tất cả những gì mình trả giá vì Ninh Lan đều là trò cười.
Nhưng hắn không biết rằng bây giờ vẫn chưa phải lúc hắn nên khóc.
…
Ngày hôm sau ngự sử tham tấu rằng đại công tử Khương gia Khương Nhã Trúc không tu phẩm đức, tư tưởng lệch lạc, coi rẻ hoàng ân.
Thật ra chuyện giữa đàn ông với nhau cũng không quá quan trọng, cùng lắm truyền ra ngoài thì trở thành một chuyện phong lưu mà thôi.
Nhưng hỏng bét ở một chỗ, đối phương chính là em rể tương lai của gã. Huống hồ cuộc hôn nhân lần này là do chính hoàng thượng ban hôn. Hành động này của Khương Nhã Trúc, nói một cách nghiêm trọng thì là không coi thánh chỉ ra gì, có thể chém đầu.
Cha ta đau khổ cầu xin trên triều, nhưng uy nghiêm của hoàng gia không thể nào xâm phạm, hoàng thượng lập tức tước đoạt công danh của huynh trưởng, cả đời này hắn không thể tiếp tục làm quan.
Trấn Bắc hầu cũng bị ngự sử dốc sức tham tấu một quyển. Hoàng thượng đang lo quyền thế của Trấn Bắc hầu quá lớn, hiện giờ lại có sẵn lý do, thế là thu hồi quân quyền của gã, lệnh gã ở trong nhà đóng cửa ăn năn.
Tin tức truyền đến Khương gia, mẹ ta lập tức té xỉu trên mặt đất, Khương Nhã Trúc hận không thể bóp chết ta.
“Khương Ninh Tuyết, thấy kết cục của ta như vậy ngươi vừa lòng chưa!”
Ta nhếch miệng cười: “Sao huynh trưởng lại nói như vậy, ta cũng là vì tốt cho huynh, huynh nói ta như vậy dù ta có trăm cái miệng cũng không thể giải bày.”
Khương Nhã Trúc trợn ngược hai mắt, cũng hôn mê bất tỉnh.
7.
Tin đồn trong kinh thành càng ngày càng nghiêm trọng, có người thề thốt nói rằng đã sớm nhận ra Khương Nhã Trúc là một ngụy quân tử.
“Nghe nói người Trấn Bắc hầu thích chính là thứ nữ của Khương gia, vừa gặp đã thương, làm ra chuyện như vậy là để quang minh chính đại hỏi cưới nàng.”
“Đồn tào lao! Có ai bị bệnh tâm thần như vậy không, chỉ là một thứ nữ thôi mà, muốn cưới nàng ta cần gì phiền phức như vậy?”
“Tin tức của các ngươi đều cũ cả rồi, nghe em gái của dì cả của cháu ngoại của cậu ta nói là Trấn Bắc hầu đã mắt đi mày lại với Khương Nhã Trúc từ lâu, muốn cưới đích nữ Khương gia cũng là vì vẻ ngoài của hai người giống nhau.”
“Hóa ra là thế thân…”
Cùng lúc đó, các tiệm sách lớn ở kinh thành cũng bùng nổ, cái gì mà huynh trưởng tại thượng, cái gì mà ta và huynh đệ cởi bỏ chiến bào, một loạt các loại sách tranh đều trong trạng thái cung không đủ cầu.
Ta đếm đống bạc trắng chói lóa, cười không khép được miệng, quyết định thức đêm viết thêm mấy quyển.
…
Danh tiếng của Khương gia đã rơi xuống đáy vực, có mấy cô gái từng muốn đính hôn với huynh trưởng cũng vội vàng nhảy sang một mối hôn sự khác.
Các nữ quyến thường xuyên lui tới Khương gia cũng không thấy đưa thiếp mời nữa.
Tóc của cha đã bạc đi rất nhiều, ngày nào mẹ cũng thở ngắn than dài, bà cũng không đến gặp mặt ta nữa. Tất nhiên bà yêu thương ta, nhưng nếu so sánh với Khương Nhã Trúc thì ta không còn quan trọng đến vậy.
Mỗi người trong nhà đều hận không thể giết chết ta, nhưng không dám ra tay ngay bây giờ, vì sợ sẽ cho người khác cơ hội chế giễu.
Mà ta thì không một chút hối hận vì những chuyện mình đã làm.
Dựa vào cái gì mà chuyện sai của ta thì bị người khác vạch trần, phải trả một cái giá đắt, còn âm mưu quỷ kế của bọn họ thì lại bị giấu giếm đến cùng chứ?
Vinh cùng vinh nhục cùng nhục, ta nghĩ tới những lời này mà bật cười thành tiếng, nói đúng lắm, người một nhà thì phải là một chỉnh thể.
Nửa năm sau, Khương Ninh Lan vẫn được gả cho Trấn Bắc hầu, sau khi trải qua nhiều sóng gió, người có tình cuối cùng cũng về chung một nhà.
Chỉ là lần này không long trọng giống như kiếp trước, chẳng có bao nhiêu người đến xem lễ, của hồi môn cũng giản dị hơn, đều là đồ bỏ vào cho đủ số.
Trước khi ra khỏi cửa Khương Ninh Lan kiêu ngạo nhìn về phía ta, khóe mắt đuôi mày không có vẻ gì là nhút nhát.
“Nhị tỷ, xin khuyên tỷ một câu, ác giả ác báo.”
Ta nhớ tới kiếp trước, sau khi nàng ta và Trấn Bắc hầu kết hôn thì phu thê tình thâm, Trấn Bắc hầu vì nàng ta mà không liếc mắt đến người phụ nữ nào khác, người hầu hạ bên cạnh đều đổi thành đàn ông.
Đến cả gà vịt thịt cá cũng không ăn.
Người trong kinh thành đều hâm mộ nàng ta vì biết cách dạy chồng.
Ta như cười như không mà liếc nàng ta một cái, ta đã từng bị phá hỏng trinh tiết, bây giờ tất nhiên không muốn dùng cách thức như vậy để đối phó với phụ nữ. Nhưng điều này không có nghĩa là ta sẽ buông tha cho nàng ta.
Em gái ngoan à, để chị đây tặng cho em một món quà lớn, hy vọng em sẽ thích.
8.
Sau khi kết hôn ba ngày sẽ được cho về nhà, gương mặt Ninh Lan không che giấu được sự tiều tụy.
Trấn Bắc hầu làm như không thấy, chỉ liên tục uống từng ly rượu. Toàn bộ yến hội không có lấy một tiếng cười, chỉ có ta đang ăn thức ăn một cách ngon lành.
Sau khi ăn xong Trấn Bắc hầu và Khương Nhã Trúc đi ra tiền viện.
Lão thái thái vội vàng an ủi Ninh Lan: “Đàn ông trên đời đều bạc tình, con nhất định phải vững tâm, đến lúc đó sinh được một đứa con trai trưởng là sẽ tốt lên ngay.”
Ninh Lan ba chữ con trai trưởng, nước mắt lập tức rơi xuống. Đêm tân hôn, Trấn Bắc hầu phất tay áo bỏ đi, từ đầu đến cuối chưa từng vào phòng của nàng ta.
Lão thái thái không rõ nguyên do, tưởng Trấn Bắc hầu vì bị hoàng thượng trách phạt nên giận chó đánh mèo lên Ninh Lan, bà ta dạy cho Ninh Lan rất nhiều biện pháp lung lạc lòng người.
“Đàn ông không ai là không yêu sắc đẹp, con cứ làm tốt chức trách vợ cả của mình, rồi nạp cho nó thêm mấy cô vợ lẽ nữa, qua một thời gian tự nhiên nó sẽ nhìn ra chỗ tốt của con thôi.”
“Chỉ cần vợ lẽ không thể sinh con thì cũng chỉ là món đồ chơi rẻ tiền, không khơi dậy nổi sóng to gió lớn.”
Ninh Lan rưng rưng nước mắt mà gật đầu. Chỉ khoảng một tháng sau Trấn Bắc hầu lại càng thêm phóng túng, vậy mà không thèm nhìn tới phụ nữ, lại đi đến Nam Phong Quán.
Lúc này Ninh Lan mới nhận ra được chuyện gì, lập tức vọt tới Khương gia khóc lóc ầm ĩ.
“Khương Ninh Tuyết, là ngươi hãm hại hầu gia!”
Ha hả, cơ hội khó mà có được, ngày đó ta không chỉ bỏ thuốc kích dục khiến thần trí người khác mơ màng, mà mấy loại như thuốc vô sinh, thuốc khiến người ta không thể cương được, ta đều bỏ vào luôn một thể.
Cũng vì tìm kiếm mấy thứ thuốc này nên ta mới trì hoãn việc ra khỏi nhà lâu như vậy, để cho bọn họ có cơ hội bắt gian.
Lúc trước ta còn lo lắng hiệu quả của mấy thứ thuốc này không tốt, bây giờ rốt cuộc cũng yên tâm.
…
Ta bĩu môi: “Muội muội, muội nói vậy là bôi nhọ ta, ta cũng không biết nên nói gì thêm.”
Ninh Lan điên cuồng nhào về phía ta, sắc mặt điên dại: “Khương Ninh Tuyết, ngươi sẽ gặp báo ứng, ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi có thể nhẫn tâm hại ta?”
Ta lập tức tránh ra, nhìn nàng ta chật vật ngã trên mặt đất.
Tuy rằng kiếp này nàng ta và Trấn Bắc hầu không thể tiếp tục phu thê tình thâm, nhưng mà Trấn Bắc hầu vẫn không gần nữ sắc y hệt kiếp trước. Nghĩ như thế thì nàng ta cũng chẳng có tổn thất gì.
“Khương Ninh Tuyết, ta sẽ không bỏ qua ngươi.”
Ninh Lan buông lời tàn nhẫn rồi lập tức bỏ đi.
Không quá mấy ngày mà trong kinh thành đã bắt đầu có tin đồn, đích nữ Khương gia bí mật qua lại với người khác, lại còn hại chết người tình.
Vừa hay hài cốt của Tống Ngọc được tìm thấy, mỗi người đều phỏng đoán là ta đã giết hắn ta.
Khà khà, đoán đúng rồi, đáng tiếc không chứng cứ.
Khi Tống Ngọc Dung đến gặp ta thì có tránh né người ngoài, lúc hắn ta ra khỏi cửa ta đã cho người vào phòng hắn ta lục soát, thư tín qua lại của bọn ta đã bị thiêu hủy từ lâu.
Không ai có thể chứng minh người cuối cùng gặp Tống Ngọc Dung là ta, không có bất cứ chứng cứ nào có thể chứng minh được là ta đã giết Tống Ngọc Dung.
Sau khi gười của Kinh Triệu Phủ tới dò hỏi hai câu thì chuyện này lập tức được kết án, là Tống Ngọc dung bất cẩn tự ngã xuống vách núi.